Khi chém ra một kiếm này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại khẽ hô một câu: - Cẩn thận. Vương Đông liếc mắt nhìn cô thật sâu, đôi ngươi bỗng trở nên nhu hòa, đến nỗi Mộng Hồng Trần cũng không kềm được mà mỉm người tự hỏi: "Hắn đang nghĩ gì thế không biết?" Nháy mắt, cả người Vương Đông khẽ lách về bên trái, rồi lách người chui qua hai lưỡi kiếm kia. Nhưng công kích của Mộng Hồng Trần nào phải dễ ngăn cản như vậy. Hai lưỡi kiếm ánh sáng lập tức đập vào nhau ở phía sau cách Vương Đông không xa. Rồi bay ra một màn sương mù. Kịch độc Chu Tình Băng Thiềm rốt cuộc lại xuất hiện ở trận đấu chung kết. Dưới đài, Huyền lão, Vương Ngôn, Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, bốn người híp mắt quan sát. Mấu chốt của trận đấu này là xem hai đứa nhóc kia có chống đỡ được kịch độc này hay không. Màn sương mù càng lúc càng lan tỏa, hơn nữa gần như đặc biệt di chuyển về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông. Nhưng Vương Đông lại giống như không có cảm giác gì, hai cánh vẫn vỗ mạnh trên không trung, hoa văn ánh sáng nương theo Hồn Hoàn thứ hai lấp lánh càng thêm rực rỡ. Một quả cầu ánh sáng màu vàng kim thật lớn xuất hiện bao trùm lấy đợt tấn công thứ hai của Tiếu Hồng Trần. Hồn kỹ thứ hai của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp, Điệp Thần Chi Quang. Hơi thở Quang Minh nồng đậm tỏa khắp toàn trường, giờ phút này mọi người mới có dịp trông thấy rõ ràng uy lực hồn kỹ của Vương Đông. Dưới tác dụng của kỹ năng Mô Phỏng, Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều có màu trắng, căn bản không có ai nhìn ra được cấp bậc của kỹ năng hắn là gì, nhưng uy lực thì rõ ràng vô cùng. Vương Đông đã rất nhanh nói cho Tiếu Hồng Trần biết, xem thường hắn là một quyết định sai lầm như thế nào. Hàng loạt tiếng nổ không ngừng vang lên trong phạm vi chừng mười thước, theo lý mà nói, Điệp Thần Chi Quang của Vương Đông dù có thể cản Hồn Đạo Pháo cũng không thể đỡ được đòn tấn công từ Hồn Đạo Xạ Tuyến mới đúng. Nhưng thực tế, tất cả các đòn tấn công của Tiếu Hồng Trần đều bị ngăn cản một cách hoàn mỹ, thậm chí còn có một chút Điệp Thần Chi Quang dừng trước người hắn, bức Kiên Nhận Bích của hắn tự động xuất hiện phòng ngự. Uy lực này hẳn là tương đương với Hồn Tông mới đúng, Tiếu Hồng Trần mắng to trong lòng. Hiện nay thực lực của hắn không đủ nên không thể phát huy hết uy lực của Hồn Đạo Khí, có điều để một Hồn Tôn như Vương Đông sử dụng kỹ năng thứ hai đã có thể bức lui hắn, cơn tức giận này không cần nói cũng biết. Bản thân Vương Đông là Hồn Tôn, cộng thêm sự trợ giúp từ Hoắc Vũ Hạo Vũ Hồn Song Sinh có tu vi tiếp cận Hồn Tôn nên tổng lượng Hồn Lực của hai người đã vượt xa cấp 40. Đừng xem thường hồn lực của Hoắc Vũ Hạo chỉ mới ở cấp 28, thực tế tổng lượng hồn lực của hắn không hề kém Vương Đông. Vì sao ư? Vì vũ hồn thứ hai của hắn đã có 1 Hồn Hoàn rồi. Tuy đại đa số năng lượng từ Hồn Hoàn mười vạn năm đã bị phong ấn nhưng hiện giờ đã có một số ít bị rò rĩ ra tăng thêm lượng hồn lực cho hắn. Hạo Đông Lực cũng không phải 1 cộng 1 bằng hai. Điệp Thần Chi Quang của Vương Đông lại còn là Hồn Kỹ ngàn năm. Trong tình huống này, cả hai người bọn họ hợp lực tung ra một kích đã có thể so sánh với một Hồn Tông cao cấp. Thực lực của bọn họ một khi dung hợp lại thậm chí không cần sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ, sức chiến đấu thậm chí cũng có thể so sánh được với Bối Bối và Từ Tam Thạch. Đây là điểm đặc biệt mà rất nhiều người đều không biết. Mắt thấy Vương Đông phát uy, Mộng Hồng Trần cũng giật mình vội vàng điều chỉnh tâm trạng, cô bước dài về trước rồi nhảy lên, thanh kiếm nhỏ hóa thành quang ảnh đầy trời chém về phía Vương Đông, tiếc là bộ áo giáp của cô đã bị hỏng nếu không hiện giờ đã có thể bay lên đấu trên không với Vương Đông rồi. Hiện giờ lòng Mộng Hồng Trần tràn ngập nghi vấn, tại sao? Tại sao kịch độc Chu Tình Băng Thiềm của cô không phát huy tác dụng? Băng sương độc đã bao phủ xuống hai người Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông từ rất lâu rồi, đáng tiếc, kịch độc đó căn bản không có tác dụng với bọn họ. Vì sao lại thế? Đáp án chỉ có mỗi Hoắc Vũ Hạo là hiểu rõ. Nếu muốn biết, phải quay ngược lại khoảng thời gian khi Bối Bối là người đầu tiên trúng độc băng tiềm. "Hả? Có cả loại kịch độc thế này sao?" "Băng Đế, rốt cuộc là có chuyện gì? Đại sư huynh của đệ có làm sao không?" "Hắn trúng một độc của Băng Thiềm, một loài cực kỳ đáng ghét sinh sống không cố định tại Cực Bắc. Thực lực của nó có thể nói là không tầm thường, tuy trình độ khống chế băng của nó không đáng nhắc đến nhưng bản thân nó lại có song thuộc tính băng hỏa, nên mới tạo ra loại kịch độc này. Hơn nữa còn rất khó hóa giải. "Hả? Vậy bây giờ phải làm sao đây? Băng Đế, ngay cả cô cũng không thể giải trừ sao?" "Không thể. Vì người bạn của đệ không thể chịu nổi Cực Hạn Chi Băng của ta rót vào cơ thể, nên chỉ có thể để bản thân bạn ngươi tự để lớp băng tan rã. Không có cách nào khác. Nếu miễn cưỡng làm, không những không thể giúp được gì mà nội tạng bên trong đều bị đông cứng. "Có khi nào cả đệ cũng bị trúng loại độc này không?" "Đệ nói nhảm cái gì đó? Ta là ai? Là một trong Tam Đại Thiên Vương của Cực Bắc, thiên hạ này nói đến hồn thú thuộc tính băng đều phải gọi ta là chúa là vua. Chu Tình Băng Thiềm mặc dù là một hồn thú không yếu nhưng tại sao nó lại không dám vào vùng trung tâm? Bởi vì có sự tồn tại của bộ tộc Băng Bích Hạt, bọn ta là khắc tinh trời sinh của bọn chúng." "Dù chúng ta theo đuổi Cực Hạn Chi Băng lãng quên đi nó nhưng cũng không có nghĩa là kịch độc ấy có thể làm chúng ta bị thương được. Đệ cứ thoải mái đánh, không cần quan tâm đến độc tố của nó. Đứng trước Cực Hạn Chi Băng, căn bản độc tính của thuộc tính hỏa và băng một nửa cơ hội cũng không có." Nếu bảo Hoắc Vũ Hạo chọn một kỹ năng cực mạnh của hắn, dĩ nhiên hắn sẽ chọn một trong bốn hồn kỹ mà Băng Bích Đế Hoàng Hạt mang đến cho hắn. Bất kể tấn công hay phòng thủ, Băng Đế đều không làm hổ danh Tam Đại Thiên Vương. Nhưng nếu bảo hắn chọn mộ kỹ năng thực tế nhất, dễ ứng dụng nhất, hắn sẽ chọn gì đây? Nếu là người quen thuộc với mọi kỹ năng của hắn có lẽ sẽ đề nghị hắn chọn Tinh Thần Tham Trắc, nhưng thực tế, bản thân hắn lại chọn kỹ năng thứ hai của vũ hồn Linh Mâu, Mô Phỏng. Mô Phỏng, đây là Hồn Kỹ mà Thiên Mộng Băng Tằm giúp hắn tìm ngay trong chính đồng tộc của mình. Là một kỹ năng ngàn năm. Trong số các hồn kỹ của hắn, Mô Phỏng có thể xếp trong nhóm kỹ năng không có lực công kích nhất nhưng trong giai đoạn hiện tại, độ hữu dụng của nó còn vượt hẳn Tinh Thần Tham Trắc nữa. Tuy nó chỉ là kỹ năng ngàn năm nhưng nó có điểm đặc biệt là trong thời gian sử dụng, lượng hồn lực tiêu hao cực nhỏ. Hoắc Vũ Hạo có thể sử dụng và duy trì nó trong một khoảng thời gian rất lâu. Hơn nữa, căn bản đối thủ không có khả năng phát hiện được. Trừ phi là người có tinh thần lực vượt xa hắn, và có năng lực tương tự như Tinh Thần Tham Trắc mới có thể nhìn thấu. Điểm đáng tiếc duy nhất là hạn chế phạm vi sử dụng, nó chỉ có tác dụng trong khoảng đường kính ba thước quanh Hoắc Vũ Hạo. Nếu không, kỹ năng này đã vượt xa hai chữ thần kỹ, mà đạt đến cấp độ nghịch thiên rồi. Giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo chỉ đơn giản sử dụng Mô Phỏng không cho đối thủ trông thấy mình, như thế dĩ nhiên đối thủ sẽ không biết hắn đang làm gì. Cho dù các khán giả bên dưới cũng không nhìn thấy được. Lúc này, quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông được bao phủ một tầng ánh sáng trong suốt, hàng loạt viên bi sáng loáng như kim cương nhẹ nhàng bao trùm lấy hai người bọn họ. Băng Hoàng Thủ Hộ, là một Hồn Kỹ có lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ từ Hồn Hoàn bốn mươi vạn năm của Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Cực Hạn Chi Băng dĩ nhiên sẽ mang đến cho kỹ năng Băng Hoàng Thủ Hộ lực phòng ngự cực hạn, như thế làm sao kịch độc Chu Tình Băng Thiềm có thể xuyên qua được? Một màn ánh sáng lóe lên, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hợp thành một chỉnh thể. Thực tế lúc này, lượng hồn lực Hoắc Vũ Hạo tiêu hao thậm chí còn nhiều hơn cả chủ công Vương Đông nữa. Đầu tiên hắn sử dụng Tinh Thần Tham Trắc, Tinh Thần Cộng Hưởng, kế đến là Tinh Thần Kiền Nhiễu, rồi lúc này là Băng Hoàng Thủ Hộ, liên tiếp hàng loạt kỹ năng được Hoắc Vũ Hạo sử dụng một cách lưu loát. Không thể không nhắc đến tác dụng của Sinh Linh Kim, sau lần dung hợp với nó, bất kể tu vi hay Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo đều tăng vọt, đấy là một trong những lý do quan trọng khiến hắn không hề yếu kém so với Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trân. Cũng trong lúc màn ánh sáng léo lên, gương mặt Hoắc Vũ Hạo liền trở nên lạnh băng, thời khắc quyết thắng đã đến! Hàng nghìn hàng vạn kiếm khí của Mộng Hồng Trần bay thẳng đến bao phủ lấy Vương Đông. Một đôi kiếm này của cô chủ yếu đều tăng phúc về mặc công kích. Lực phá hoại cực mạnh thậm chí nó còn có thể làm Hồn Đế Bạch Hổ Đái Thược Hành bị thương mà. Hơn nữa, bên trong còn ẩn tàng kịch độ Chu Tình Băng Thiềm đậm đặc nhất. Mộng Hồng Trần tuy đã mất Hồn Đạo Khí phi hành nhưng với tu vi hơn xa Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, trong thời khắc tung chiêu, cũng phóng người nhảy lên. Trên sàn đấu, vì có hạn chế từ bức màn phòng hộ mà nhờ vào vũ hồn Chu Tình Băng Thiềm, Mộng Hồng Trần hoàn toàn có thể nhảy người đến độ cao cực hạn. Cho nên, ngay thời điểm cô nhảy người lên, cô tin chắc, dù Vương Đông có né tránh giỏi đến mức nào cũng không thể tránh được công kích của mình. Mà thực tế, Vương Đông cũng không có ý định né tránh. Nháy mắt khi Mộng Hồng Trần nhảy lên, hai cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp đập mạnh, cả người hắn trượt dài trên không trung, sau đó, lồng ngực hắn lóe ra ánh sáng chói lọi. Có thể thấy, vô số ánh kim nương theo không khí không ngừng tụ hội tại lồng ngực hắn. Trước ngực Vương Đông là một viên ngọc như mặt trời bé nhỏ, ánh sáng rực rỡ chính là phát ra từ nó. Nguồn truyện: Truyện FULL Khi công kích của Mộng Hồng Trần bay đến, Vương Đông cũng điều khiển luồng ánh sáng màu vàng kim dày đặc trước ngực mình bay đến va chạm với vị trí trung tâm của kiếm trận.