- Vậy ngươi định chừng nào dùng? Hoắc Vũ Hạo hỏi. Vương Đông trả lời: - Tất nhiên là khuya nay về dùng luôn rồi, thứ tốt này cũng không nên để lâu, ta muốn nhanh đạt đến cấp bao mươi. Nếu hôm nay ta có Hồn Hoàn thứ ba cũng sẽ không bị động như thế, mang ngươi bay đi chắc chắn đơn giản hơn nhiều. Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, rồi cũng quyết định đêm nay sẽ sử dụng Thăng Hồn Đan. Hồn lực càng tăng thêm thì Huyền Thiên công càng mạnh, khả năng tu bổ kinh mạch càng lớn. Không biết một viên Thăng Hồn Đan này có thể giúp mình tăng bao nhiêu cấp đây? Nếu bình thường nó có thể giúp tăng từ cấp ba mươi lên cấp ba mươi mốt, như vậy mình dùng, ít gì cũng tăng được hai ba cấp. Nếu như vậy tu vi cũng vừa vặn ngang bằng yêu cầu của tân sinh. Vừa nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo đã hết sức nóng lòng, tuy rằng trước nay hắn không tự ti khả năng của mình nhưng hiện giờ cảm giác được nguy hiểm, với thiên phú của hắn, ba tháng sau khó mà thông qua sát hạch được, nhưng hai ngày hôm nay tốc độ tu luyện lại tăng đột biến khiến hắn có hi vọng. Cho dù khó khăn thế nào cũng phải lưu lại học viện. So với buổi học cùng Chu Y hôm trước, buổi học hôm nay quá dễ dàng với các học viên. Ngày hôm nay hầu hết là học về lý thuyết. Buổi sáng học phân loại Vũ Hồn, buổi chiều lại học phân biệt các loại Hồn Thú. Rất nhiều đệ tử xuất thân một số gia tộc lớn, những thứ cũng không quá coi trọng, nhưng Hoắc Vũ Hạo thì ngươc lại. Hắn không chỉ thua kém người khác về thiên phú mà còn về tri thức nữa. Buổi trưa Vương Đông mời hắn đi ăn, giờ học buổi chiều vừa kết thúc Đường Nhã đã bước đến. - Tiểu Hoắc đi thôi, vật liệu hôm nay ta đã chuẩn bị đầy đủ dùm đệ rồi. Có Tiểu Nhã lão sư ở đây xem ai dám động đến ngươi. Đúng rồi, đại sư huynh của ngươi còn nhắn ta đưa vật này cho ngươi, tối về dùng luôn đi. Đường Nhã đưa một bình sứ cho Hoắc Vũ Hạo. Vương Đông bên cạnh trợn mắt nhìn, bình sứ này rất quen nha, không khác gì bình đựng Huyền Thủy Đan mà Hoắc Vũ Hạo vừa dùng hôm qua. Đây…đây là viên Huyền Thủy Đan thứ hai sao? Huyền Thủy Đan khác hẳn Thăng Hồn Đan có thể dùng nhiều lần, tuy nhiên lần sau hiệu quả không bằng lần đầu, càng dùng hiệu quả càng ít. Dù sao tạp chất trong cơ thể con người cũng có hạn, Hồn Lực tăng lên cũng không thể bằng Thăng Hồn Đan. - Tiểu Nhã lão sư, còn chuyện của ta thì sao? Vương Đông hồi hộp hỏi Đường Nhã. Đường Nhã cười hì hì nói: - Ta đã thương lượng với Bối Bối, nếu sau kì sát hạch ngươi đạt được hạng nhất chúng ta sẽ để ngươi gia nhập Đường Môn. - Được, một lời đã định! Vương Đông đáp ứng không chút do dự, đãi ngộ ở Đường Môn thực sự quá tốt, Hoắc Vũ Hạo trong vòng hai ngày được dùng hai viên Huyền Thủy Đan. Tuy Huyền Thủy Đan đối với bản thân mình không còn tác dụng lớn nhưng không chừng Đường Môn còn có nhiều thứ khác nữa. Hơn nữa nguyên nhân chính hắn gia nhập Đường Môn cũng không vì những thứ này. Hoắc Vũ Hạo nhận lấy bình sứ rồi cất vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ, không hỏi nhiều cùng Đường Nhã ra ngoài học viện. Vương Đông vội vàng theo sau: - Ta cũng đi, dù gì ta với ngươi cũng là bạn cùng phòng, để ta mua giúp ngươi hai con. Hoắc Vũ Hạo cười to: - Thôi, để ta mời ngươi ăn. Vương Đông lắc đầu: - Không được, bạn là bạn nhưng bán là bán, cứ để ta mua. Nói xong liền lấy ra một ngân hồn tệ bỏ vào tay Hoắc Vũ Hạo. Lúc đầu hắn còn tưởng mình đang giúp đở Hoắc Vũ Hạo, sau khi ra khỏi học viện Vương Đông mới biết bản thân đã lời to rồi. Ngoài học viện có ít nhất ba mươi người đang chờ Hoắc Vũ Hạo nướng cá, người đứng đầu không ngờ lại là Từ Tam Thạch vừa thua Bối Bối hôm trước. Nhìn thấy Từ Tam Thạch, Hoắc Vũ Hạo khẽ dừng chân một chút, Đường Nhã lại bước nhanh ra: - Không phục à? Không phục thì chúng ta lại đến khu Đấu Hồn. Từ Tam Thạch tức giận: - Bớt điên đi, ta không đánh con gái. Hôm nay ta đến để mua cá, không thấy ta đang xếp hàng sao? Vừa nghe xong sắc mặc Đường Nhã liền hạ xuống, suy nghĩ một chút lại khẽ cười: - Ngươi mua cho Giang Nam Nam ? - Ừm. Từ Tam Thạch gật đầu. Đường Nhã trêu chọc: - Không ngờ ngươi lại thích trồng cây si, tiếc là người ta lại ghét ngươi. Từ Tam Thạch tức giận: - Đừng chọc tức ta, chuyện hôm qua bị lừa ta còn chưa tính sổ với các ngươi! Đường Nhã thè lưỡi, quay sang Hoắc Vũ Hạo: - Bắt đầu đi Tiểu Hoắc, hôm qua người nào ủng hộ ngươi hôm nay bán hắn hai phần. Hoắc Vũ Hạo lấy lò nướng ra bắt đầu nướng cá. Nhưng hai con cá đầu tiên hắn lại không đưa cho Từ Tam Thạch, dù sao hôm qua bị tên này đánh hắn vẫn còn tức, hơn nữa Vương Đông trả tiền trước, hai con cá đầu tiên hắn đưa cho Vương Đông. Con thứ ba và bốn đưa cho Đường Nhã. Đợi cho mặt Từ Tam Thạch đen dần, hắn mới tiếp tục nướng con thứ năm và sáu đưa cho hắn, nhận cá xong hắn lập tức xoay người rời đi. - Ngon, không ngờ cá lại có thể ngon như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Vừa cắn một miếng hai mắt Vương Đông đã tỏa sáng, bộ dạng ăn cá nướng không khác Đường Nhã lúc trước, chỉ vài phút sau hai con cá đã biến mất, hai tay đầy dầu lâu lâu còn đưa vào miệng… Lúc này tại đảo nhỏ giữa hồ Hải Thần, trong mật thất, một người đang hôn mê dần tỉnh lại. - A… Cô gái áo hồn khẽ nhúc nhích, tay đưa lên ngực: - Nóng quá, thật là khó chịu…Hả? Hai mắt nàng dần mở ra, đôi mắt đầy tia máu lúc trước đã dần trong veo, nghi hoặc tự hỏi: - Kì lạ, tại sao không nóng nữa? Nàng xoay người ngồi dậy, cúi xuống nhìn thân thể. Y phục vốn ướt đã gần khô, nàng nhảy xuống giường gỡ mặt nạ. Khuôn mặt trẻ trung lạnh lùng nhưng không làm mất đi vẻ tuyệt sắc, lúc này toàn thân đứng thẳng lại lộ ra dáng người đầy đặn thành thục ngọt ngào như quả táo chín. - Tỉnh rồi à. Một thanh âm già nua vang lên: - Tiểu Đào, lần này ngươi đã phạm sai lầm lớn, cũng may cơ duyên xảo hợp lại gặp được một cỗ năng lượng thuộc tính băng từ ngoài tiến vào thân thể trấn trụ tà hỏa. Ngươi có nhớ rõ bên ngoài đảo Hải Thần đã xảy ra chuyện gì không?