Nhưng Từ Thời Thê không ngờ, từ sau buổi nói chuyện hôm ấy, số lần thường xuyên gặp mặt cô gái kia tăng vụt.
Hai ngày tiếp đấy là thứ sáu, hơn bảy giờ tối, thời điểm Từ Thời Thê xé lịch, nàng nhận được cuộc gọi từ Văn Bảo Hoa. Hóa ra Hạ Bang lại đi công tác, cô ở nhà một mình chán chường, thế nên muốn kiếm ai đó cùng ra ngoài một lát, phục vụ mình tâm sự.
Từ Thời Thê nghe người ta bảo phụ nữ lúc mang thai tính cách thất thường, lúc thế này lúc thế nọ. Thanh âm Văn Bảo Hoa trong điện thoại nghe rõ buồn rầu, cô vẫn luôn vô cùng vui vẻ, sắc mặt trông cũng như chưa từng trải qua phiền não. Bởi vì Bảo Hoa mang thái chưa quá ba tháng, hình như phải tĩnh dưỡng tốt hơn một chút, cho nên nàng nói cậu ở nhà chờ đi, chớ nên ra ngoài, rồi đứng dậy.
Vương Viện thấy con gái ra cửa bèn thuận miệng hỏi đi đâu, Từ Thời Thê dĩ nhiên sẽ không kể ra sự thật để kíƈɦ ŧɦíƈɦ bà, nàng chỉ đáp con đi tụ tập với bạn bè.
Khi đến nhà Văn Bảo Hoa, cô bạn kia trông cũng không khác thường so với mọi ngày là bao. Chỉ có điều, vừa bước vào một cái nhà lớn như vậy, một thân một mình thì quả đúng là vắng ngắt. Việc đầu tiên Từ Thời Thê làm là bật TV trong phòng khách, đấy là thói quen trước đây khi nàng sống một mình, dù sao thì cũng tạo khí người hơn một chút.
Khẩu vị Văn Bảo Hoa tựa hồ tốt hơn so với trước kia, cô lấy ra một đống đồ ăn vặt, chuẩn bị vừa ăn vừa trò chuyện với Từ Thời Thê, chợt chuông cửa bỗng reo vang, Từ Thời Thê đứng dậy ra mở cửa.
Sau đó nàng thấy Văn Già La đứng bên ngoài.
Từ Thời Thê trợn tròn hai mắt, bật thốt lên, "Em tới đây làm gì?"
Văn Già La đi ngang qua nàng, cởi giày, "Đây là nhà chị hay nhà chị em?" Cô đặt cái hôm trên tay lên bàn trà, "Chị, mua cho chị bánh ngọt Mộ Tư."
"Già La, em thật tốt quá." Văn Bảo Hoa phấn khởi mở túi đựng, cái miệng nho nhỏ bắt đầu ăn.
Văn Già La ngồi xuống ghế sofa, xoa gáy, có vẻ hơi mệt mỏi. "Nhà còn cơm không chị, em vẫn chưa ăn cơm tối đâu."
Những lời này thực sự mang lại chút ít hiệu quả đáng sợ, Văn Bảo Hoa và Từ Thời Thê đều ngẩn người, song song giật mình nhìn cô chằm chằm.
"Sao thế?"
Văn Bảo Hoa vội vàng nuốt miệng bánh trong miệng, mải mốt nói. "Còn còn, để chị đi hâm nóng lại cho em."
"Để tớ đi." Từ Thời Thê duỗi tay ấn cô, cười bảo. "Nào có đạo lý để phụ nữ có thai động thủ."
Quả nhiên trong phòng bếp còn chút cơm và thức ăn, Từ Thời Thê đặt hết vào lò vi ba, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định bật bếp ga chiên một quả trứng, sau đặt lên một cái khay trưng bày như đĩa cơm ngoài hàng.
Lúc bưng khay ra, nàng thấy Văn Già La đã ngồi bên bàn chờ cơm, Từ Thời Thê đưa cô cái thìa, còn rót cả một ly nước đặt bên tay cô.
Văn Bảo Hoa cũng đi tới, cười bảo trứng thơm quá, Thập Thất, cậu bỏ thêm giấm à?
Sau đó cô thấy Từ Thời Thê ngơ ngác ngồi nhìn người ta ăn, giống như tự nhìn thấy chính mình ngày xưa cũng ngây người giống nàng vậy. Không biết đã bao lâu rồi cô mới thấy đứa em gái mình ăn cơm như thế, mỗi thìa đầy được đưa vào trong miệng, cổ nổi lên nhanh mà nuốt cũng nhanh, chỉ trong chốc lát đã vơi nửa cái khay đồ. Văn Bảo Hoa cảm thấy cánh tay bắt đầu nổi da gà, nàng khoanh tay trước ngực quan sát, còn nảy sinh chút run sợ trong lòng. Trứng Thập Thất chiên quả thực quá thơm, lòng đỏ làm tái, chất dịch vàng mềm mại rưới lên lớp cơm trắng muốt. Văn Bào Hoa mới vừa nghĩ hình như Già La không ăn lòng đỏ, nàng còn chưa kịp nghĩ xong, Văn Già La đã một hớp đưa hết cả lòng đỏ lẫn cơm vào trong miệng.
Văn Bảo Hoa đột nhiên cảm thấy có phải hôm nay mình ăn quá nhiều đồ ăn vặt rồi không, tự dưng tiêu hóa bắt đầu trở nên khó chịu.
Sắc mặt Từ Thời Thê không khác cô là bao, hai người trố mắt nhìn nhau, trong lòng đều kì quái, song không dám thổ lộ trước mặt con bé.
Văn Già La nhanh chóng ăn xong cơm, đẩy cái khay ra xa, ợ một cái.
"Em..." Từ Thời Thê thử nói đùa hỏi, "Bao lâu chưa ăn cơm rồi?"
"Buổi trưa em ăn ít." Văn Già La tựa hồ hiểu ra cái gì, hơi híp mắt, cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt nhìn cô bất thường của hai người kia.
Từ Thời Thê không nói gì, đưa tay chỉ cô. Văn Già La liếm liếm mép theo động tác của nàng, à, hóa ra là còn ít lòng đỏ.
Tay giống như bị bỏng vậy, Từ Thời Thê chợt thu tay về, sau đó bưng khay vào bếp. Chờ lúc nàng bước ra, hai chị em đã ngồi trong phòng khách nói chuyện, TV cũng đã tắt.
"TV có phóng xạ." Văn Già La bảo.
"Lò vi ba cũng phóng xạ rất hại." Từ Thời Thê gật đầu, "Bảo Hoa, nếu có thể thì sau này đừng dùng."
"Được." Văn Bảo Hoa cười đáp. Mặc dù bây giờ chồng không ở bên cạnh, nhưng cô còn người thân, còn bạn bè, còn có bé cưng trong bụng, thế giới thật hoàn mĩ.
Thời điểm tán dóc, Từ Thời Thê mới biết Văn Bảo Hoa gọi điện cho Văn Già La nói muốn ăn bánh ngọt Mộ Tư hồi trước, thế nên cô mới chạy về trước giờ tan làm, khó trách trông hơi mệt.
Lúc ba người ngồi đấy, đại đa số là Văn Bảo Hoa nói, có thể do ở một mình quá tịch mịch cho nên cô nói không ngừng. Mẹ Hạ Bang nghe con dâu mang thai bèn tỏ ý muốn lên chăm sóc cô, Hạ Bang cũng cảm thấy mình không có quá nhiều thời gian để quan tâm cô, cho nên cũng hỏi thử. Bảo Hoa cảm thấy người lớn sống xa quá, tập quán sinh hoạt lại khác nhau, sợ đến lúc sống chung lại không hợp. Huống chi đây là ngôi nhà nhỏ của cô và Hạ Bang, trong tâm tư, cô không hy vọng có ai thâm nhập một thời gian dài, dù cho đó là mẹ chồng mình.
Hạ Bang luôn rất nghe lời cô, lần này anh từ chối mẹ, chỉ là vẫn không che giấu được chút trầm mặc.
Từ Thời Thê nghe nói quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu là mối quan hệ khó chung đụng nhất trần đời, cậu không phải người đầu tiên, cũng chả phải kẻ cuối cùng, đừng vì mấy việc này mà buồn bã.
Văn Bảo Hoa bất đắc dĩ bảo, đây là những chuyện chỉ sau hôn nhân mới hiểu, chờ sau này cậu sẽ biết.
Cho nên đó là lí do tớ nói không muốn rước mớ phiền não này vào người đấy, ở một mình không phải vô cùng tốt ư. Lúc nói những lời này, Từ Thời thê biết Văn Gia La đang nhìn mình không chớp mắt. Nàng chẳng biết phải làm sao cho phải, suy nghĩ vẫn là tỏ ra bình thường, đâu ai biết sự thật của nàng đâu, cũng chẳng ai hiểu hàm ý ẩn sau những lời nàng nói, nàng vẫn luôn bảo vệ lớp mặt nạ một cách cẩn thận không chút sơ hở, nay nó đã bị thủng một lỗ, gió sẽ lùa vào, lạnh thấu xương.
Mặc dù oán trách, song khi Hạ Bang gọi điện về, mặt Bảo Hoa vẫn tràn đầy mừng rỡ, sau đó đứng một bên nghe điện thoại.
Từ Thời Thê bắt đầu ăn đồ ăn vặt, đủ thể loại ô mai, có chua có mặn, không ngừng khiến cho mặt nàng nhăn nhó, thầm nghĩ quả nhiên khẩu vị của phụ nữ có thai quá kì dị.
"Nhà chị còn bán cháo không?"
Hả? Từ Thời Thê ngẩng đầu.
"Ngày mai có thể đến ăn cháo được không?" Văn Già La đổi phương thức hỏi.
"Được." Từ Thời Thê nhả hạt ô mai, "... Hình như hôm nay có chưng bột hoàng kim, muốn ăn à?"
"Vâng." Văn Già La gật gù, quyết định luôn cho bữa sáng ngày thứ hai.
Một lát sau Văn Bảo Hoa nói chuyện điện thoại xong, có vẻ như cô rất thỏa mãn, bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, mơ màng buồn ngủ. Văn Già La dặn dò không nên dùng điện thoại nhiều, tốt nhất là tránh di động, sau đó kéo Từ Thời Thê đi.
"Dường như em rất hiểu biết đấy chứ." Lúc bước xuống, Từ Thời Thê cười.
"Đứa bé phải gọi em là dì đấy." Văn Già La cầm chìa khóa xe, khẽ nhếch mép, "Ước chừng còn lớn hơn chức vị mẹ nuôi của chị."
Từ Thời Thê giận dữ trừng mắt nhìn cô, nàng cảm giác mặc dù hai người không phải chị em ruột thịt, nhưng luôn thân thiết hơn những người khác một chút.
Sau khi lên xe, Văn Già La lấy ra một cái hộp nhỏ ở ghế sau ném cho nàng, mở ra thì thấy bánh ngọt Mộ Tư giống của Bảo Hoa, phía trên còn một vòng ô mai, nhìn thôi cũng thấy ngọt ngào. Từ Thời Thê nhìn phía sau, còn có mấy hộp nữa, không khỏi nhíu mày. "Sao đột nhiên em lại biến thành vua dạ dày phình vậy?"
"Đấy là mang cho bà nội em ăn." Văn Già La cho xe chạy, "Bà gần đây ngủ không ngon giấc, khẩu vị cũng không tốt theo."
"Vậy chị không thể nhận." Từ Thời Thê lập tức muốn quay đầu trả về.
Văn Già La đưa tay kéo nàng, "Thôi, chỉ là một hộp thôi mà."
Lúc này Từ Thời Thê mới ngoan ngoãn ngồi yên. Song nàng không có lập tức ăn ngay, nhàn nhã ngồi trong xe của Văn Già La thưởng thức bánh ngọt, nghĩ thế nào cũng thấy có chút bất bình thường. Suy nghĩ thêm một lát, nàng mới bừng hiểu, hình như toàn bộ mọi việc đang xảy ra theo sự điều khiển của cô gái này. Nghĩ thế, nàng đột nhiên phát hiện ra hình như mình đã tạo thói quen để cho Văn Già La đưa đón. Bấy giờ cũng không hỏi một tiếng, Văn Già La trực tiếp đưa nàng đến tiệm, sau đó chẳng nói gì mà đã rời đi. Nàng đứng ở cửa một hồi mới cười một tiếng rồi bước vào trong.
Để bánh là cho người mẹ có xu hướng chuộng đồ ngọt, Từ Thời Thê sang phòng bếp xác nhận thực đơn dành cho bữa sáng ngày mai của Văn Già La, sau đó trở về.
Chuông điện thoại đánh thức nàng vào tiết đông giá ngày thứ hai. Mùa đông lạnh, chẳng ai nguyện ý rời khỏi chăn ấm. Mà thói quen sinh hoạt của cô gái Từ Thời Thê này cái gì cũng tốt, ngay cả khi ngủ cũng rúc kín vào trong chăn, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một cuộn tròn, chẳng thể nhận ra đâu là đầu, đâu là chân.
Từ Thời Thê trăm ngàn cay đắng thò đầu ra khỏi chăn, duỗi tay mò điện thoại.
"A lô..." Thanh âm sáng sớm có chút khàn.
"... Là em."
Từ Thời Thê lấy lại bình tĩnh, nhìn màn hình di động một cái. "Văn Già La, bây giờ là mấy giờ vậy?"
"Bảy giờ." Đầu bên kia dừng lại một chút, "Không phải chị bảo bữa sáng nên ăn từ bảy giờ đến chín giờ sao...."
Từ Thời Thê nhịn xuống, "Ý chị nói là bảy giờ có thể, tám giờ cũng có thể, thật ra số chín lẻ một phân cũng chả khác nhau là bao."
"Dậy sớm có thịt chim, nhanh lên một chút, em chờ ở tiệm."
Thù hận ngập tràn nhìn chằm chằm điện thoại, cô gái kia thậm chí không nói cả câu hẹn gặp lại mà đã cúp máy. Từ Thời Thê rút vào trong chăn. Em thích chờ là việc của em, tiệm nhà chị cũng không mở cửa sớm như thế. Có điều trằn trọc trở mình một hồi, nàng phát hiện ra mình đã tỉnh ngủ, nhắm mắt cũng vô dụng, Từ Thời Thê thở dài.
Em là đồ độc ác!
Nửa giờ sau, Từ Thời Thê thở hồng hộc xuất hiện ở cửa tiệm nhà nàng, xe cô gái kia đậu ở đó, không cần nhìn cũng biết bên trong xe đang mở điều hòa sưởi ấm, hơn nữa cô gái kia còn đang đọc báo, dáng vẻ trông thật thư thái.
Mới đi tới bên xe, cạnh xe đã bật mở, Từ Thời Thê ngồi vào, nói chuyện còn phả ra một làn khói trắng. "Chị còn chưa hiểu em bị cái gì, sáng sớm.."
Lời bị ly trà ấm áp nhét vào trong tay cắt đứt, mặc dù nó chỉ là loại vẫn bán trong siêu thị.
Từ Thời Thê im lặng bưng ly trà.
"Em chờ sắp chết đói rồi, vốn là mua để làm ấm dạ dày." Văn Già La gấp báo lại, "Nhìn chị lạnh..."
Từ Thời Thê thở ra, giải thoát cho toàn bộ tắc nghẽn trong lòng, nàng cúi đầu uống một hớp, quả nhiên vị ngọt ấm áp từ đầu lưỡi trơn trượt xuống dạ dày, cả người thư thái hơn.
Văn Già La lái xe rời khỏi cửa tiệm, Từ Thời Thê kinh ngạc quay sang, "Không phải muốn ăn cháo sao?"
"Mọi người trong tiệm nhà chị quá lười, bây giờ còn chưa chịu mở cửa." Văn Già La tùy ý nói, "Mai ăn đi, hôm nay đổi chỗ khác."
Thật là tính khí đại tiểu thư, chẳng lẽ tiệm nhà chị là tiệm ăn sáng à? Những thứ kia chỉ là bổ sung thêm thôi, có được hay không. Từ Thời Thê thầm oán trách, nhưng không nói ra, nàng còn bận uống trà.
Văn Già La trực tiếp lái xe đến một tiệm chuyên kinh doanh đồ ăn sáng. Có điều chỉ bán điểm tâm thôi mà xây những hai lầu, bên trong được thiết kế khang trang lộng lẫy, ngoại hình nhân viên phục vụ cũng không tệ.
Khi Văn Già La lấy một tấm thẻ từ trong túi xách, quản lí xuất hiện, vẻ mặt tươi cười dẫn hai người đến căn phòng nhỏ trên tầng hai, sau đó cũng chẳng hỏi ăn gì thì có người đẩy xe tới, đặt đủ mọi loại mâm đĩa lên bàn.
Gan ngỗng tùng đen để trần ngâm tương, trứng gà thát tạc da, cá tuyết cuốn, bánh chẻo tôm thơm vị trà xanh, bánh bao gạch cua, cháo dãi yến...
Đây quả thực là một bữa sáng dát vàng đầy đủ ngủ sắc, Từ Thời Thê nâng cằm ngắm nhìn. Văn Già La kí đơn cho quản lí xong thì hơi hất cằm, "Ăn đi." Cô thấy Từ Thời Thê thật sự tò mò, mới bảo. "Mẹ em là khách quen chỗ này, bà gọi điện đặt thay em... Thích gì thì ăn nấy nhé."
"Em chủ động nói muốn ăn sáng," Từ Thời Thê nghiêng đầu một chút, "Mẹ em phản ứng như thế nào?"
Mặt Văn Già La không biểu cảm, "Giống phản ứng của chị với chị em hôm qua ấy."
Từ Thời Thê bật cười, "Hóa ra là em có phát hiện."
"Các chị mới quái đản, không phải em."
"Vậy sao đột nhiên em lại ăn uống bình thường trở lại?" Từ Thời Thê dè dặt hỏi.
Văn Già La tựa hồ suy nghĩ một hồi, còn chưa ăn gì, trên mặt xuất hiện thái độ kì quái, giống như con sói nửa tháng chưa vồ mồi, trong mắt tựa hồ toát ra lục quang, động tác liếm răng chưa dứt, Từ Thời Thê nhanh mắt, nàng thấy cô liếm qua răng nanh.
"Đột nhiên cảm thấy đói." Văn Già La rốt cuộc cũng đáp. Trong dạ dày luôn trống rỗng, dù lấp đầy thức ăn, nhưng cô vẫn thấy trống rỗng, "Rất đói, rất đói."
Được rồi, để cho em đang rất đói rất đói phải đứng đắn bất động ngồi nhìn một bàn thức ăn ngon thì thật quá mức, Từ Thời Thê chủ động bắt đầu ăn, sau đó nàng thấy bao hình thái lịch sự của Văn Già La tựa gió cuốn mây tan. Người ta chuột đút miệng voi, nàng hình như cũng bị lây, trở nên muốn ăn cái gì đó. Mặc dù Từ Thời Thê thầm nói mình không hề liên quan, thật sự không hề liên quan, thế nhưng nàng vẫn nhịn không nổi mà lo lắng liệu có phải cô gái kia đang từ chứng biếng ăn chuyển sang hướng bạo ẩm bạo thực hay không!