Đầu Ngón Tay

Chương 63: Gió đêm lạnh



Văn Già La đưa ba cô đến tòa thị chính, khi trở về Từ Thời Thê đang xào rau rồi. Bởi vì nàng vội vội vàng vàng trở về, đồ ăn là mua ở siêu thị, không có nhiều để lựa chọn, cho nên làm đơn giản một chút.

Cuối cùng bưng lên bàn chỉ một canh rau dền, khoai tây xào sợi, còn có một dĩa ớt xanh sắt sợi xào thịt.

Vẫn ngồi bên bàn ăn nhìn thân ảnh bận rộn của cô gái kia, tâm tình Văn Già La rất phức tạp. Khi ngồi ở trên xe, ba cô nói cô gần đây gầy, phải chú ý thật tốt thân thể, còn nói mọi việc đã làm hết sức, không thể quá cưỡng cầu. Lúc này nghe mới giống là mục đích cuối cùng của chuyến đi cố ý này.

Là cô đang cưỡng cầu sao, không muốn Từ Thời Thê từ nay về sau thành câm điếc, cho nên dùng hết phương pháp để cho nàng mở miệng nói chuyện, thậm chí bức chính bản thân cũng đóng chặt miệng. Nhưng là bây giờ, cái gì cùng phú quý chung hoạn nạn chứ, nói được nhưng không làm được, cô rất uể oải, rũ vai vô lực, hai tay ở giữa hai đầu gối chà xát, đầu hận không thể cúi thấp đến mặt bàn.

Lúc Từ Thời Thê cuối cùng từ phòng bếp đi ra, thấy chính là tình cảnh này. Nàng đến gần cô gái kia, nhẹ nhàng xoa bả vai cô. Vai quá gầy, chỉ có một mảnh xương, cứng ngắt đến đau lòng người.

Văn Già La đưa tay nắm lấy nàng, ngẩng đầu lên đi tầm hôn, vì vậy sau khi từ nhà trở về không hiểu sao ngăn cách liền lại được môi lưỡi đền bù.

Hôn hôn bắt đầu lại thấy đói bụng, tô mì vừa rồi còn ấm ấm, nhưng như ba cô nói, đã nhão rồi. Văn Già La trong lòng rất xin lỗi, nhưng cô vẫn cảm thấy Từ Thời Thê cho dù chỉ tùy tiện làm đồ ăn đều đối với cô có lực hấp dẫn lớn hơn.

Lôi kéo tay Từ Thời Thê, Văn Già La nhẹ nói: "Ăn cơm đi."

Từ Thời Thê nở nụ cười, muốn đi đến bên kia bàn ăn, nhưng cái tay bị cô gái kia nắm lại không chịu buông ra.

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt cô gái rơi ở trên cánh tay mình.

"Sao lại bị thế này? " Văn Già La vặn một chút tay Từ Thời Thê, thấy cổ tay nàng phía trên có một mảng bầm, gần như chuyển sang màu tím rồi.

Từ Thời Thê giơ tay lên cũng nhìn một chút, đáy mắt vô cùng mê muội, Văn Già La không nói chính nàng cũng còn không phát hiện ra.

"Đụng phải cái gì?" Văn Già La cẩn thận nhìn một chút, chạm vào một cái, thấy Từ Thời Thê cũng không nhíu mày, bộ dạng không giống bị đau, liền lại xoa xoa, thậm chí hôn một cái.

Không có việc gì. Từ Thời Thê lắc lắc đầu, mặt ửng đỏ mà rút tay ra ngồi vào đối diện cô, đi ăn cơm.

Giống như thường ngày, ăn cơm xong Văn Già La đi rửa chén, sau khi nghỉ ngơi một chút, cô lại đi làm; chạng vạng tối cô mang về một tuýp thuốc cao, nghe nói là loại chuyên dùng thoa vết bầm; sau đó thẳng đến khuya lên giường ngủ, mọi thứ đều rất tự nhiên.

Dường như thời gian mấy ngày trước đột nhiên bị xóa hết, đồng thời cũng xóa luôn ký ức của hai người, không ai đề cập đến việc Văn Già La dỗi không nói lời nào, lại càng không đến cập đến quyển sách ngôn ngữ cho người câm điếc kia. Thực tế là quyển sách kia sớm đã bị Văn Già La tịch thu, Từ Thời Thê đương nhiên sẽ không đi hỏi tung tích của nó.

Tận lực đi theo cô gái kia, tận lực tránh cho phát sinh bất luận mâu thuẫn gì, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không nghĩ, toàn tâm toàn ý đem một năm này qua đi. Vô luận sẽ đối mặt cái gì, khi đó nếu như còn yêu nhau, nàng sẽ thu được nhiều dưỡng chất quan trọng hơn, về lòng can đảm, về lòng tin.

Ôm tín niệm như vậy, Từ Thời Thê trước sau như một tiểu tâm dực dực sống qua ngày, bất quá mấy ngày sau, buổi sáng lúc nàng vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn, đột nhiên Văn Già La gởi tới tin nhắn, bảo nàng không cần đi mua đồ ăn, một hồi sẽ đến đón nàng đi ăn cơm.

Nghe như là Đỗ Mông Mông cũng muốn cùng đi, Từ Thời Thê nghĩ náo nhiệt một chút cũng tốt, dù sao ở trước mặt cô gái kia nàng vẫn là có thể thực buông lỏng.

Bất quá chờ buổi trưa lúc Văn Già La tới đón nàng, trong xe cũng không có những người khác, nhìn thấy ánh mắt Từ Thời Thê dò hỏi, Văn Già La chỉ cười nói: "Ngày hôm nay chỉ có hai người chúng ta đi hẹn hò, ai lại chịu khó mang cái theo cái bóng đèn lớn kia chứ."

Là hẹn hò a, Từ Thời Thê ánh mắt híp lại, cười đến rất ôn nhu.

Không hỏi mục đích, Từ Thời Thê buông lỏng theo cô gái kia đi. Khí trời đã rất nóng bức rồi, ánh nắng làm mặt đất nhìn đến lóa mắt. Các nàng nắm tay đi dưới bóng các tòa nhà cao tầng, thoáng qua những người khác; xếp hàng chờ kem ly, vào trong khu thương mại ké điều hòa, thời gian là thứ rất tốt để tiêu, nhất là ở trong mắt tình nhân, luôn trôi qua rất nhanh.

Đến giữa trưa, chân đều đã rất mỏi, Văn Già La đã sớm định xong chỗ, trực tiếp lái xe đưa Từ Thời Thê đến chỗ ăn cơm.

Cảnh vật vô cùng u tĩnh, phòng nhỏ, không gian tư mật không người quấy rối.

Từ Thời Thê đi vào liền lấy làm kinh hãi, trên bàn cơm bày một cái bánh kem lớn, bên cạnh còn có một chai rượu vang đỏ. Các nàng vừa tiến đến sau, đồ ăn bắt đầu bưng lên. Đợi nàng ổn định chỗ ngồi, đều đã vào vị trí của mình sắp xếp, người phục vụ mỉm cười đi ra ngoài đóng cửa lại, ngăn chặn hết thảy quấy rầy.

Văn Già La cười hì hì mở hộp bánh kem: "Nào, hôm nay là một ngày rất đặc biệt."

Ngày đặc biệt? Từ Thời Thê nghiêng đầu suy nghĩ, không phải là sinh nhật hai người, cũng không phải là ngày kỷ niệm gì, không biết làm sao lại đặc biệt. Nàng đứng lên, nhìn trên bánh ga-tô Văn Già La cắm hai cây nến. Giữa bánh không có viết chữ, chỉ có ba chữ số dùng siro quả màu đỏ viết lên.

258? Đây là cái gì?

"Chị biết chúng ta là lúc nào biết nhau sao?" Văn Già La đốt nến, hỏi nàng.

Từ Thời Thê suy nghĩ một chút, hẳn là tính từ lúc em ấy đi trong cửa tiệm xem mắt?

" Thời điểm chị em kết hôn." Văn Già La trả lời, "Chị khẳng định không biết. Hôm trước hôn lễ chị đi nhà chị ấy, chị em kêu em mang đồ uống lên lầu cho các chị... Bất quá khi đó em chỉ là nghe giọng nói, cũng không nhìn thấy dáng vẻ của chị." Văn Già La cười cười, lần này cũng không có trốn tránh mở ra đề tài kia,"Dường như có năng lực chữa trị, nghe thanh âm của chị thấy thèm ăn, thấy khát vọng."

Nguyên lai là khi đó a. Từ Thời Thê hạ mắt xuống, cười cười. Kỳ thực, làm sao khi đó nàng đối với cô gái kia không có ấn tượng chứ -- gầy, lúc đó nhớ kỹ chỉ có một chữ mà thôi. Ân, quả nhiên, cô gái kia đối với nàng ấn tượng sâu nhất vẫn là thanh âm...

"Đúng vậy, tính từ ngày đó đến bây giờ là 258 ngày, chị biết mấy số này ý nghĩa gì là không?" Văn Già La chỉ vào mấy chữ số, vỗ tay tự đáp, " 258*, yêu em nhé?"

(258 đọc rời từng chữ là Èr wǔ bā;

Yêu em nhé: 爱我吧Ài wǒ ba. Phát âm hao hao nhau)

Từ Thời Thê chấn động, không tự chủ được gật đầu.

Văn Già La vì vậy nở nụ cười, nụ cười thật lớn: "Cho nên hôm nay là một ngày thật đặc biệt, về sau, có một năm quen nhau, còn có 521 ngày, thậm chí còn nhiều ngày kỷ niệm nữa, chúng ta cũng đều cùng nhau qua thế này nhé."

(521= 爱你 wǒ ài nǐ: tôi yêu em)

Được. Từ Thời Thê rút nút bần, rót rượu cho nhau, sau đó nâng ly.

Thanh âm thanh thúy vang lên giữa không trung, có hay không đúng lúc là 258 ngày kỳ thực tuyệt không quan trọng, chỉ cần chúng ta bên nhau, mỗi một ngày đều là thời gian tuyệt nhất.

Dù sao đã xin nghỉ một ngày, Văn Già La buổi chiều không thể không kéo Từ Thời Thê đi xem phim, cô oán giận các nàng lần đầu tiên hẹn hò Từ Thời Thê thế mà tại rạp chiếu phim ngủ, nhưng Từ Thời Thê biểu thị phi thường vô tội, nàng căn bản không biết đó là một lần hẹn hò nha.

Ngày hôm nay trôi qua thật rất phong phú, thân thể uể oải nhưng tinh thần trước sau luôn trong hưng phấn, tắm rửa lên giường, mềm mại lún xuống, dung nhan bên gối, mọi thứ đều hoàn mỹ như vậy.

Dù không nói lời nào nhưng trong đôi mắt kia vẫn bao hàm thâm tình như cũ, Từ Thời Thê ôn nhu như nước, cũng là nhiệt tình như lửa. Đêm khuya lạnh, gió thổi không ngừng, bên trong phòng từng bước ấm lên ám muội, mồ hôi dường như bốc hơi lên, còn thêm hỉ cực nước mắt. Ôm, triền miên, liền nhau đến không chừa một khe hở, tất cả cảm quan đều có thể thể nghiệm trực tiếp nhất, từ đòi lấy đến dành cho, hoàn thành một cái luân hồi giao phó, từ nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ đến linh hồn.

Mặc kệ gần sát thế nào đi nữa đều không đủ, từ thuần khiết nhất mười ngón tay đan vào nhau, đến chung cực tràn ngập ngọt ngào của khám phá thân thể, đầu ngón tay giống như mang lại sự sống, một đường rêи ɾỉ một đường khải hoàn ca...

Lưu luyến đi qua hai người tựa sát vào nhau nằm trên giường. Đầu ấp vai kề, từ cánh tay đến đầu ngón tay đều dính chặt vào nhau. Khăn trải giường bằng lụa bị chà đạp thành đầy nếp gấp như tâm sự, lại không vướng đến cảnh xuân vô hạn hai người, da thịt như ngọc, nhu tình như nước, trong không gian thuộc về các nàng thản nhiên thả lỏng, cũng là hưởng thụ nước sữa chan hòa một chuỗi dư vị.

Rèm cửa sổ vén lên, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, chiếu vào trên người các nàng. Hai mắt khép chặt chứng tỏ đã chìm vào giấc ngủ, ngực lên xuống nhẹ nhàng, an ổn như một đời.

Nửa đêm, Văn Già La bị lạnh tỉnh, ngoài cửa sổ có tiếng gió cùng lá cây đung đưa, tựa hồ thời tiết sắp thay đổi.

Văn Già La mở ngọn đèn nhỏ đầu giường, mơ hồ quay đầu, nhìn thấy Từ Thời Thê đưa lưng về phía nàng cong người lên rúc vào một chỗ. Ánh sáng màu cam chiếu vào trên lưng cô gái, kéo dài đến cặp mông tròn trịa; khe rãnh ép chặt giữa hai đùi mãi cho đến tinh tế mắt cá chân, sườn ẩn ở trong bóng tối, toàn bộ thoạt nhìn giống như tràn ngập chuyện xưa thần bí, khiến cô hoàn toàn không dời mắt nổi.

Lại bị gió thổi rùng mình một cái, Văn Già La vội vã đứng lên đóng cửa sổ, kéo chăn đắp lên cho hai người, đẩy đẩy Từ Thời Thê phát hiện da thịt nàng cũng lạnh băng, không khỏi liền dán người qua đi kề chặt lấy nàng.

Từ Thời Thê tựa hồ ngủ đến quá trầm, vẫn như cũ không nhúc nhích nằm nghiêng đó. Văn Già La duỗi tay ôm lấy nàng, xoa bóp cho nàng trong chốc lát, phát hiện cô gái này kỳ thật ngủ không hề an ổn.

"Thời Thê..." Văn Già La khẽ gọi, dùng chút lực, đem nàng lật lại.

Tựa hồ cô gái này đang gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, môi cũng mím rất chặt, hô hấp lại thật nhẹ vô cùng, nhưng Văn Già La vẫn cảm thấy nàng kỳ thực ngủ vô cùng không an ổn.

"Thời Thê?" Văn Già La thấy hai tay nàng còn giống như bị lạnh nắm chặt lấy, thế nhưng nằm thẳng lại rồi cũng vẫn như cũ không buông ra, phải kéo hai tay của nàng ra, sau đó, cô sợ ngây người.

Cô rõ ràng mua cho nàng thuốc thoa vết bầm, mỗi ngày đều giúp nàng thoa, tối hôm qua lúc hôn nàng cũng rõ ràng nhanh nhạt đến đã không thấy, sao bây giờ ở chổ đó lại xuất hiện vết bầm xanh đậm? Văn Già La ngồi dậy, cẩn thận kéo tay nàng xem, hơn nửa ngày mới như bị ai gõ mạnh một cái, đầu óc tựa như phản ứng kịp.

Nhẹ nhàng đem ngón tay của mình đặt ở vết bầm xanh kia, rõ ràng... Cái này chính là kích cỡ của dấu tay.

Vết bầm này, cô vẫn cho là là Từ Thời Thê vô ý va vào đâu đó, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới dĩ nhiên lại là cô gái này tự mình bóp mà ra.

Ai lại vô duyên vô cố đến mức ngược đãi chính mình như vậy. Đây rốt cuộc cần bao nhiêu khí lực mới có thể làm được, giống như ẩn nhẫn đau đớn to lớn nào đó, một hai phải mượn phương thức này dời đi... Văn Già La toàn thân mềm nhũn, tay Từ Thời Thê tự nhiên chảy xuống, quả nhiên cô gái kia xoay người, một cái tay khác lại lần nữa nắm vào đó, rõ ràng còn đang trong giấc mộng hẳn là vô ý thức, nhưng cố tình một chút cũng không lệch.

Văn Già La lại không ngủ được. Cô mặc quần áo vào ngồi dựa ở đầu giường, trơ mắt cứ như vậy chờ trời sáng.

Từ Thời Thê lúc tỉnh lại cảm thấy toàn thân đau nhức, nàng duỗi người, chăn mỏng trượt xuống, ma sát qua thân thể nàng, mang đến một chút cảm giác run rẩy, đơn giản liền đánh thức những ký ức đêm qua.

Nhắm hai mắt nghĩ nghĩ, tựa hồ suy nghĩ hơi xấu hổ, nàng cười cười, ngồi dậy.

"Tỉnh?"

Từ Thời Thê bị hoảng sợ, quay đầu liền thấy Văn Già La dưới mí mắt có viền thâm nho nhỏ, đang chuyên chú nhìn chằm chằm nàng. Từ Thời Thê phản ứng đầu tiên chính là nằm xuống đem chăn một lần nữa kéo lên, thẳng kéo tới cằm, sau đó nàng mới chớp mắt cười cười.

"Ngủ ngon không?" Văn Già La cúi đầu, ở trán nàng ấn xuống một nụ hôn.

Gật đầu tiếp tục mỉm cười, Từ Thời Thê duỗi tay kéo đầu cô, tiếp tiến hành nụ hôn chào buổi sáng.

Một ngày tốt đẹp nên bắt đầu từ tiếp xúc tuyệt vời này. Từ Thời Thê bị hôn mơ mơ màng màng, bất tri bất giác chăn không biết đã chạy đi đâu, cô gái kia đè trên người nàng, chân vuốt ve nàng, đầu ngón chân không vướng víu như rắn quấn quít cùng một chỗ.

Lõa ngủ dĩ nhiên chính là điều không tốt, không chú ý một tí đã bị muốn làm gì thì làm. Từ Thời Thê ôm đầu cô gái, không tiếng động thở dốc, cảm thụ được sức mạnh của cô gái hôn lên ngực nàng, không khỏi ám hạ quyết định. Về sau bất kể như thế nào, xong rồi thì đồ ngủ vẫn phải mặc lại, bằng không... Lại như thế tiếp nữa, một ngày tựa hồ sẽ ở trên giường lăn lộn.

Chỉ khoảng nửa khắc liền lưu lại một chuỗi dấu hôn ướŧ áŧ, Văn Già La đầu chôn ở trước ngực nàng, ôm sát nàng.

Từ Thời Thê lúc này mới có chút kỳ quái, nghịch nghịch tóc cô gái, vỗ nhè nhẹ lên vai của cô.

Làm sao vậy?

Văn Già La ngẩng đầu lên, nhè nhẹ gặm vào xương quai xanh của nàng, mơ hồ hỏi: "Em có phải hay không vẫn luôn làm chị thấy áp lực?"

Từ Thời Thê suy nghĩ một chút, thẳng hông lại rồi nghiêng người qua, làm cho hai người mặt đối mặt nằm nghiêng, a, như vậy quả nhiên hít thở thông thuận hơn nhiều, áp lực cũng liền giảm bớt.

Xem hiểu ý của nàng, Văn Già La cúi cúi đầu, nửa đêm không ngủ, mắt đều rát rát, nhưng càng rát chính là trong lòng. Cô nghĩ, hai người như bây giờ ở cùng một chỗ, dù sao vẫn là không minh bạch. Mẹ Từ Thời Thê đã tới, ba tuy là tựa hồ cái gì cũng còn không phát hiện nhưng là lại đột nhiên tập kích, kể cả chính mình còn rất không thành thục, mà áp lực là cô không thấy được, cô gái này sẽ không để cho cô nhìn thấy.

Không thể cứ như thế này mãi, chỉ là vết bầm cỡ ngón tay cũng đã khiến cho cô không chịu nổi, cô gái kia trong lòng ứ kết sợ rằng còn lớn hơn nữa.

"Trời mưa, bất quá đáp ứng nãi nãi sẽ về rồi." Văn Già La đột nhiên nói.

Từ Thời Thê cười cười, đem cô đẩy ra.

"Em đi mua điểm tâm, chị ngủ một lát nữa đi." Văn Già La cầm tay nàng, tận lực không để cho ánh mắt mình rơi trên vết bầm kia.

Thấy cô gái rời phòng, Từ Thời Thê nghe tiếng mưa bên ngoài, quấn chăn lăn hai vòng, mưa rơi như tiếng nhạc, nhịp điệu nhanh chậm đan xen nối thành một mảnh, nàng cơ hồ lại mơ màng buồn ngủ rồi.