Đầu Ngón Tay

Chương 68: Chân tướng của bí mật



Dường như chỉ là báo động giả, lão thái thái được xuất viện. Thời trẻ lão gia tử chinh chiến sát trường, lão thái thái vốn là khuê các ngọc bích, sau lại đi theo ông bôn ba khắp nơi, thân thể và gân cốt chịu rất nhiều khổ. Khi đã có tuổi, lão gia tử vẫn như trước hùng phong, lão thái thái lại cả ngày trông coi lão trạch, không thường ra ngoài.

Sợ nhất chính là đột nhiên phát bệnh, cố tình lão thái thái còn chơi chiêu ấy.

La Lâm Y là con dâu thường canh ở nhà nhất, bị lão thái thái dọa bay mất hai hồn sáu phách, chờ đưa lão thái thái trở về lão trạch lại, mới có tâm tư suy nghĩ chuyện khác.

Rất kỳ quái, chuyện vui nhất chính là Từ Thời Thê đã có thể mở miệng nói chuyện rồi, nói vậy cũng sẽ không còn ở chỗ con gái nữa.

Nên ngày hôm sau bà đem ý này hỏi con gái, không nghĩ tới con gái hành xử kỳ cục như trước.

"Chị ấy chỉ vừa mới khôi phục, con còn muốn quan sát một thời gian. Lại nói, đã nói chuyện được thì có thể tìm việc làm, không có chỗ ở, thì ở cùng con cũng được. "

La Lâm Y thật mê mang: "Con gái, chúng ta đã làm rất đủ, lại không có nợ con bé cái gì. Đúng rồi, trước đây lúc xảy ra tai nạn xe ba con còn tự mình đi gặp con bé, mẹ xem nhất định cho không ít chỗ tốt, hơn nữa..."

"Cái gì?" vốn là đang ngồi Văn Già La bỗng nhiên bật lên.

La Lâm Y bị cô làm sợ, thấy sắc mặt con gái trong nháy mắt trở nên xanh mét, không khỏi nhìn nhìn chồng đang ở một bên xem báo.

Văn Châu khó được rảnh về nhà, lần này cũng là bị lão thái thái lôi kéo ở một ngày. Bọn họ một nhà ba người càng là khó có được đoàn tụ một bữa. Vốn là muốn thừa dịp chồng vừa lúc ở nhà đem cái gai đang đâm ở trong lòng rút ra, nhưng không nghĩ tới bà vừa mới mở miệng, cái gai này tựa như ghim tới con gái mình vậy.

Văn Già La mở to hai mắt, chậm rãi xoay người, giống như cái máy không có linh hồn, hầu như có thể nghe được thanh âm cứng ngắc.

Văn Châu buông tờ báo xuống, ngẩng đầu đối diện con gái.

Hai cha con không nói gì, nhưng cũng đã đủ rồi. Quá ăn ý vào giờ khắc này so với ngôn ngữ còn có tác dụng hơn, ánh mắt nhìn nhau đều giống như một cái cọc đóng thẳng vào trong tim của đối phương. (Này sao giống phương pháp diệt ma cà rồng vậy!?!?)

"Sao lại thế?" Văn Già La dần dần mờ mịt, trong miệng như nuốt mười cân hoàng liên một lần, đắng đến không chịu nổi, ngay cả mở miệng cũng là chuyện thống khổ. Cô cảm thấy trong mắt ba cái cọc kia đang bị một thanh chùy lớn từng cái hung hăng đóng vào trong tim, đè ép, xoay nghiền, nhanh đem tim cô khoan nát.

La Lâm Y có chút hoảng loạn mà nhìn trượng phu cùng nữ nhi đột nhiên tựa như thành địch nhân đối đầu, khi nhìn đến con gái từng bước đi về phía chồng, bà nhịn không được chen vào giữa hai người.

"Hai cha con các người là chuyện gì xảy ra?"

"Con cũng không biết, thì ra cha cũng từng đi tìm chị ấy." Văn Già La thanh âm trống rỗng, tiêu điểm rơi vào trên mặt mẹ cô, nhưng kỳ thật lại là xuyên đi qua, nhắm thẳng vào thân ảnh vĩnh viễn cao lớn trong mắt cô đang ở trên sô pha kia.

Văn Châu đang trầm mặc, La Lâm Y thì bắt lấy tay của con gái:"Già La, con nói cái gì đó?"

"Con nói cái gì ba rõ ràng nhất..." Văn Già La nhất thời liền kích động, ngón tay cũng không nhịn được co quắp lên. Cô nghĩ mặt mình hiện tại nhất định không thể nhìn nổi, hẳn là vặn vẹo rất đáng sợ.

Nhưng là đáng sợ nữa, ấy vậy mà là chuyện ba cô làm.

Văn Châu cũng đứng lên, ngồi ở địa vị cao, lâu ngày tự nhiên có một lực uy hiếp. Ông vẫn không nói gì, và người khác cũng nhìn không ra ông đang không muốn nói hay vẫn là đang suy nghĩ. Nhưng chỉ cần ông nhìn thôi, liền cũng đủ đàn áp đến không còn cách nào động đậy. Loại uy nghiêm này của ba cô, Văn Già La kỳ thực cho tới bây giờ chưa từng cảm giác qua, nhưng ngày hôm nay cô rốt cuộc thiết thân lĩnh hội, thậm chí lập tức có thể phỏng đoán được áp lực nội tâm tại lúc Từ Thời Thê đối diện khuôn mặt này.

Thảo nào ngày đó lúc ba nhìn chị ấy, cô gái kia thấy ông lại khẩn trương như vậy.

"Già La... "

Đúng lúc một thanh âm trong không trung hóa giải tình trạng hết sức căng thẳng,đem bạo liệt lúc cùng cực kéo lại.

"Nãi nãi!" Văn Già La đầu cũng không chuyển, nhưng đáp một tiếng.

Nghe được động tĩnh đi ra, lão thái thái đứng ở lầu hai, lẳng lặng đối với con trai út nói: "Con, đi lên đây. "

La Lâm Y thấy chồng lên lầu, nhìn thấy con gái cũng theo sau, bà bỗng nhiên trong lòng bạo khởi một trận nổi da gà, linh cảm sẽ có chuyện rất tồi tệ. Tuy là không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhưng có thể cảm giác được là cùng con gái có quan hệ, thậm chí là cùng Từ Thời Thê kia có quan hệ. Thấy Văn gia mấy người đều đi lên lầu, chính mình lại giống như người ngoài không được để ý tới, La Lâm Y hung hăng dậm chân, cũng đi theo.

Lão thái thái trong phòng đốt nhang an thần, lại không thể giảm bớt Văn Già La bực bội, cô không thể bắt được trái tim đang nhảy cuồng loạn kia, cho dù làm cho nó không nhúc nhích cũng tốt.

Thấy lúc này cháu gái nhỏ là chân chính bị đả kích, lão thái thái thở dài. Có lẽ trái ngược với mình, sợ rằng nó căn bản không nghĩ tới ba nó sẽ là sau hậu trường hạ độc thủ a! -- như vậy, thật sự là Văn Châu bắt nha đầu kia không được phép mở miệng nói chuyện sao?

"Ba, ba tìm chị ấy nói cái gì?" Văn Già La căn bản không kịp đợi, nhưng rồi cũng tình nguyện mình là ù tai mắt mù.

Nói cái gì? Văn Châu ngồi trước mặt mẹ ông, đứng bên người là vợ của mình, bị chính con gái chất vấn, ông hơi hơi nhíu mày.

Hoàn toàn chính xác, kỳ thực, ông cái gì cũng biết.

Những chuyện mà ông biết, nhiều hơn so với tất cả mọi người trong Văn gia, thậm chí còn hơn cả bản thân con gái ông.

Năm đó lúc con gái bị thôi miên ở chỗ bác sĩ Tra, chỉ có ông ở đấy.

Ông nghe được chuyện rất đáng sợ, lúc đó ngoại trừ ngây dại ra, có khoảnh khắc còn không cách nào làm ra bất kỳ phản ứng gì - ông làm chính trị, không có trường hợp nào chưa trải qua, nhưng chưa bao giờ từng có thất thố như vậy.

Con gái ông nói nó không thích con trai, chỉ thích con gái.

Lúc đó biểu tình của bác sĩ Tra kia bây giờ suy nghĩ một chút vẫn là rất tài tình, tất nhiên là hận không thể chặt lỗ tai của mình, nhất là tại dưới tầm mắt băng lãnh của ông. Thế nhưng, đó cũng là người tuyệt đỉnh thông minh, rất nhanh tỏ thái độ đây không phải là bệnh, cũng không phải là chuyện mất mặt -- không phải an ủi ông, cũng không phải lừa gạt ông. Cái bác sĩ Tra kia ngược lại giống như đang làm bác sĩ tâm lý của của ông vậy, từ giải thích từ ngữ liên quan, đến cho ông xem những trường hợp thực tế, nói chung ông rất nhanh hiểu được, cái này thật không phải là bệnh, trị liệu ngược lại là phương pháp dị dạng, nếu ông muốn trơ mắt nhìn con gái đang tự hại mình đến hoàn toàn héo rũ tàn lụi mà nói.

Không kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô tiếp nữa, đây là phương án ông cùng bác sĩ Tra tạm thời quyết định, cho nên trên thế giới này người khi đó biết xu hướng tính dục của con gái, phải nói chỉ có hai người bọn họ, ngay cả trong hồ sơ tâm lý trị liệu của cô, cũng quyết định không được ghi vào.

Sau Văn Châu lại thấy con gái viện vào lời nói dối kia, ông cũng là hiểu được mấy phần thật giả trong đó. Con gái không muốn kết hôn, được thôi, nó muốn sinh hoạt thế nào đều được, dù sao ông sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất. Thế nhưng, Văn Châu cũng nghĩ tới, nếu như con gái thật sự có người thích, ông sẽ trợ giúp cô. Con gái là ông sinh ra, bản tính phát triển thế nào, thì cũng là đã định trước ông phải đeo trên lưng.

Nhưng là kế hoạch thật sự theo không kịp biến hóa, khi ông biết con gái dẫn một cô gái đi biệt thự suối nước nóng, ông đã lưu tâm, nhưng đang khi ông âm thầm điều tra và biết mối quan hệ của hai đứa, lão thái thái ở trên máy bay lại xảy ra chuyện, sau đó con gái cũng xảy ra tai nạn xe.

Ngồi cùng xe con gái chính là cô gái kia, nhưng cái này không phải là điểm trọng yếu, quan trọng là... ông có đi hiện trường xem qua, vết bánh xe phanh lại của chiếc xe trước khi tông vào nói cho ông biết con gái ông đem cô gái kia so với tính mạng nó còn trọng yếu hơn.

Đây mới thực sự là chuyện làm cho ông rợn cả tóc gáy, vì thế, ông không thể không đi gặp cô gái tên Từ Thời Thê kia.

Đó là một... cô gái rất ôn nhu. Dù lúc đó cổ họng bị thương không thể nói chuyện, nhưng trong ánh mắt ôn nhuận vẫn là nói cho ông biết, đây hẳn là một người tốt. Chính là người này sẽ làm nữ nhi mê loạn, thậm chí trở nên điên cuồng đến không để ý tính mệnh, như vậy ông cần phải làm chút gì, thế mới có thể tự nói với mình, giúp đỡ hai đứa là đúng, đường đời dài đằng đẵng, chỉ có vững như bàn thạch mới không ở trong gió mưa chòng trành lật đổ.

Cho nên ông nói cho cô gái kia, thanh âm của cô là thứ con gái ta yêu nhất, nếu như cô mất đi thanh âm, nó còn có thể yêu cô hay không. Nếu như trong vòng một năm cô không phát ra bất kỳ một thanh âm nào, nó còn có thể hay không yêu cô, hai người còn có thể sinh hoạt chung một chỗ hay không? Và trong vòng một năm vô luận giữa hai người xảy ra chuyện gì, vô luận chuyện của hai người có thể bị mọi người biết hay không, hai người vẫn còn kiên định như vậy, ta liền loại bỏ mọi khó khăn cho hai đứa bên nhau.

Lời nói rất trực tiếp, không có bất kỳ vòng vo, vấn đề nan giải gì đều cũng không tính là khó khăn, khi câu nói sau cùng của ông được nói ra, cô gái kia giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, trong mắt chợt sáng ngời làm cho ông hiểu được, cô ta nhất định sẽ chấp nhận giao ước này.

Về sau nữa, ông liền không hề làm gì cả, cũng không cần ông làm, cuối cùng trở ngại luôn sẽ không tới từ người thân, hai người phải đối mặt càng nhiều là vấn đề giữa bọn họ.

Mấy tháng nay, cô gái kia vẫn luôn làm không tệ, ông thậm chí cũng cho là cô ta có thể kiên trì đến cuối cùng. Nhưng không nghĩ đến, ở lúc đối mặt với thỉnh cầu trong phòng bệnh của lão thái thái, cô ta lại mở miệng.

Nói thật, trong nháy mắt đó, ông rất kinh ngạc, thậm chí có một chút cảm giác mất mát.

Bởi vì phẩm chất cô gái này, so với trong tưởng tượng của ông còn ưu tú hơn, ông thậm chí rất khó kiên định đi làm khó dễ cô ta, tuy là cô ta thất ước.

Quả nhiên, thiên hạ vẫn là không có tường nào gió không lọt được, xem chừng con gái đã sớm nghi ngờ có người đối với cô gái kia nói gì đó, thậm chí cả lão thái thái cũng đã biết chuyện của hai đứa.

Xem ra, con gái là thật giữ không được.

Chuyện mấy tháng qua ở trong đầu văn Châu lướt qua, ông giãn ra mày đang nhíu chặt, chậm rãi mở miệng: "Không sai, là ba khiến nó không được mở miệng nói chuyện."

Một lời nói ra, cả phòng kinh hãi.

Văn Già La nhìn ông chằm chằm, quả thực cho rằng đây chỉ là một người xa lạ khoác da ba mình: "Ba... ba làm sao có thể..."

"Vì sao không thể? " Văn Châu nhẹ giọng phản vấn, "Nó làm cho con mất kiểm soát, thậm chí tình nguyện thương tổn tới mình để bảo vệ, ta lẽ nào liền không thể biểu đạt lo lắng của một người cha? Huống chi vụ tai nạn xe kia chẳng lẽ không phải bởi vì hai đứa có mâu thuẫn mới đưa đến?"

Văn Già La cứng họng, bị ba cô lấy ánh mắt hiểu rõ hết thảy nhìn kỹ, thế nên có chút không phát ra được tiếng nào.

Văn Châu dần dần thu hồi ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, chuyển hướng lão thái thái: "Mẹ, nếu mẹ cũng đã biết đến, mẹ có tính thế nào không?"

Lão thái thái ngẩn người: "Ta còn chưa hiểu lắm, con rốt cuộc cùng nha đầu kia nói thế nào?"

"Trong vòng một năm không thể nói chuyện, hơn nữa vẫn còn cùng Già La bên nhau, nếu như cô ta có thể làm được, con sẽ thành toàn hai đứa." Văn Châu đạm nhiên nói, biểu tình gần như khi ông kéo mấy hạng mục đầu tư vài tỷ về tỉnh không khác lắm.

Tuy là ba cô thoạt nhìn có chút mặt than, thế nhưng, cái gì chứ? Một năm? Văn Già La cảm thấy trong lòng lửa nóng bừng bừng liền bốc lên: "Ba, làm thế thì so với gϊếŧ thật ra cảm giác còn khó chịu hơn, ba làm sao nhẫn tâm như vậy chứ? "

"Được rồi," lão thái thái chặt đứt cháu gái nhỏ nóng nảy, hiện tại cần nhất chính là tỉnh táo, "Con bé kia bởi vì ta xin cho nên đã mở miệng, đó chính là đã không làm được rồi? Không làm được, con tính thế nào?"

Văn Châu sững sờ, không khỏi có chút cười khổ. Từ Thời Thê kia ngay lập tức liền bày tỏ chấp nhận giao ước của ông, thậm chí cũng không cho ông cơ hội nói điều lệ trái giao ước. Bây giờ nghĩ lại, cái này nhất định là hợp đồng hỏng bét nhất ông từng thực hiện.

"Ta thì nghĩ như vậy, con bé kia là có lương tâm, con xem như là thêm một đứa con gái, ta cũng là nhiều thêm một đứa cháu gái." Lão thái thái rất bình tĩnh nói, "Chuyện của hai đứa, ta chấp nhận."

Như vậy có phải hay không quá dễ dàng? Văn Châu lại bắt đầu nhíu mày.

"Ba, ba có thể không đáp ứng." Văn Già La đột nhiên nhẹ nói, "Con sẽ không thế nào hết." Cô khiêu khiêu khóe môi, "Cái xác không hồn hẳn không phải là chuyện ghê gớm gì, cả đời nói dài cũng không dài, ngược lại con đã sớm nghĩ tới, một người trôi qua cũng có thể."

Văn Châu thở dài: "Con đây không phải là uy hiếp ba sao? "

"Ba..." Văn Già La trong lòng nhất thời cũng rất khó chịu, trước đây vì tránh cho tất cả vẫn là đã xảy ra, hơn nữa chính mình còn là hoàn toàn đứng bên phía tình yêu. Cô nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt ba, "Con biết ba là yêu con, là vì tốt cho con, con minh bạch. Nhưng chúng con là yêu thật lòng, con cái gì cũng không cần, có thể cùng với chị ấy chính là hạnh phúc, thực sự. Cho nên xin cũng tin tưởng chúng con một chút, tin tưởng con gái ba một chút."

"Hai đứa về sau khẳng định còn sẽ gặp phải nhiều vấn đề, hà tất đi tỉ mỉ sắp đặt làm gì. Bẫy rập đều là dành cho người không có chuẩn bị, những người chuẩn bị tốt cuộc sống, sẽ tự mình động thủ nỗ lực đi hóa giải tất cả cản trở. Thường thường thuận thuận mới là quan trọng nhất, không phải sao?"

Lão thái thái cuối cùng chậm rãi nói xong mấy lời này, phảng phất quá mệt mỏi, liền nhắm mắt lại.

"Mấy người chờ một chút cho tôi!"

Đột nhiên có thanh âm giống như tiếng sấm trong mộng vang lên.

Lão thái thái trong lòng lộp bộp một chút, mở mắt ra nhìn về phía vẻ mặt mạc minh kỳ diệu (không thể hiểu được) của con dâu út.

"Mấy người đến cùng đang nói cái gì?"La Lâm Y kinh nghi tuần qua khuôn mặt từng người, cuối cùng kéo con gái lên, không khỏi lớn tiếng hỏi, "Già La, con cùng ai yêu thật lòng, hả?"

"Mẹ. " Văn Già La cắn cắn môi dưới, xong đời, cả nhà thế mà đồng tâm hiệp lực đem mẹ cô quên mất.

"Lâm Y," Văn Châu đứng lên, "Em trước bình tĩnh một chút được không? "

"Không, được lắm! " La Lâm Y tay chỉ mũi ông -- đây chính là lần đầu tiên kể từ lúc kết hôn, "Đừng cho là tôi thực sự không biết các người đang nói cái gì, Già La là con gái của tôi, là thịt trên người tôi rớt xuống, các người làm sao không ai tìm hỏi ý kiến của tôi? Trên đời này ai cũng không có tư cách quản nó với ai cùng một chỗ, chỉ có tôi có." La Lâm Y quắc mắt quay đầu hướng về phía con gái bà, ánh mắt lành lạnh, "Già La, kêu Từ Thời Thê lập tức dọn đi, lập tức cùng nó đoạn tuyệt lui tới!"

La Lâm Y là con dâu mà lão thái thái kỹ càng tìm ra, sinh ra trong gia đình có giáo dưỡng học thức, nhưng ngày hôm nay, bà hiển nhiên đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá độ, cũng chuẩn bị xong đanh đá đến không màng tất cả. Trong đầu bà cũng chỉ có một ý niệm, con gái của người khác vì sao có thể khoác áo cưới vào giáo đường, sinh con dưỡng cái, hưởng thụ gia đình vui vẻ, con gái của bà lại phải trốn trong thế giới âm u trong không thấy ánh mặt trời, vĩnh viễn không người chăm sóc dưới gối, coi hạnh phúc trở thành thứ xa xỉ! Dựa vào cái gì!!!