Đầu Ngón Tay

Chương 74: Phiên ngoại 1



Ngày mùng 3 tháng 10, cuối cùng đã trọn một năm ngàyVăn Già La nói.

Ngày này năm ngoái, Văn Bảo Hoa gả cho Hạ Bang, Văn Già La nghe được thanh âm Từ Thời Thê, Từ Thời Thê thấy được bóng lưng Văn Già La.

Tuy rằng đang ngày nghỉ, nhưng hai người nơi nào cũng không đi.

Mỗi đêm ở tại nhà từng người, muốn gặp mặt còn phải hẹn, sống thế này kéo dài đã cảm thấy không có cách nào sống nổi.

Văn Già La thừa dịp ba cô trở lại hung hăng làm nũng một trận, thẳng đến mẹ cô nhìn không nổi nữa, ba thì đang hưởng thụ nữ nhi vô cùng thân thiết mới miễn cưỡng gật đầu.

Muốn ở bên ngoài cũng có thể, mua nhà là được thôi.

Từ Thời Thê trong nhà vốn đã có chút buông lỏng, thời điểm nàng thử cẩn thận nói muốn dọn ra ngoài, mẹ nàng nhìn nàng nửa ngày mới hỏi nhà tính mua thế nào?

Nếu như bên kia là đàn ông mà nói, bà làm mẹ tự nhiên không sợ rơi vào khuôn sáo cũ, nhất định là bên kia phải lo nhà mới, nhưng cố tình hai đứa đều là nữ, Vương Viện cảm giác mình phải chuẩn bị tâm lý thật sự là nhiều lắm. Có đôi khi ngẫm lại đều là rất tiết khí, thẳng thắn đem con gái đuổi ra ngoài, mặc nó tự sống, muốn làm gì thì làm, đường là nó chọn, căn bản không có liên quan gì đến ba mẹ.

Nhưng chính là cái ý niệm này nổi lên, tâm lại đau.

"Mua nhà cũng được," vẫn là Từ Trung Đạt hút thuốc mở miệng, "Bất quá mua nhà, tiền mỗi người một nửa, giấy tờ đứng tên của cả hai."

Nghe có chút quá lý trí cùng tỉnh táo, Từ Thời Thê nghĩ hình như ai cũng không coi trọng tương lai của các nàng, như vậy các nàng phải càng thêm gắn bó tốt phần cảm tình này. Nàng rất ít ăn thức ăn nhanh, lại càng không phải cách ăn uống của Văn Già La, các nàng thực sự có cùng quan điểm rất kiên định về tình yêu, yêu chính là yêu, yêu thì sẽ đến già. Nhân sinh dài đằng đẳng, e rằng còn có thể gặp rất nhiều sự tình, nhưng yêu cần phụ trách, còn có dinh dưỡng cung cầu, các nàng vẫn đang luôn cố gắng.

Mà ngày mùng 3 tháng 10, chuyện mua nhà liền đến.

Nhà ở tuy là còn chưa quyết định, nhưng hai người các nàng vẫn là qua loa ở ở dưới mắt mọi người quang minh chánh đại mướn một gian phòng tạm thời dọn ra.

Phòng ở còn mới, gia cụ đầy đủ.

Cùng người nhà thương lượng là, trong thời gian làm việc ra ngoài ở, cuối tuần là thuộc về người nhà. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, bất quá là như trở lại thời điểm ở thành phố bên kia thôi, huống chi cuối tuần về nhà cũng không có nghĩa không thể gặp mặt, cho nên bọn họ cũng đồng ý.

Có lẽ ở gần người nhà quá chính là sẽ mất đi một ít tự do, nhưng là cách quá xa, sợ rằng sẽ bất lợi hơn, đó cũng không tốt lắm.

Ngày dọn vào vừa lúc là ngày nghỉ lễ, lau sàn nhà, lau kính, mở chút nhạc dễ nghe, lại pha một bình trà, tuy là mệt nhưng đáng giá.

Sau đó, từ bàn chải đánh răng, khăn mặt, đến vật dụng trên giường đều đổi, lần này các nàng không có tránh dùng đồ đôi, ra phố toàn tâm toàn ý mua thêm đồ đạc cho chỗ ở tạm thời này.

Ở một cửa hàng bán đồ thủ công, các nàng nhìn trúng một cặp cốc bằng gốm, có miệng rộng cùng tay cầm rất lớn, cầm trong tay rất vừa ý. Hình vẽ trên cốc không tính là đặc biệt, chỉ dùng thủ bút ngắn gọn lác đác vẽ hai trái tim dựa vào nhau, mặc dù tư thế có chút nhân cách hoá, nhưng nội dung vẫn có thể xem là quê mùa. Nhưng cái cốc này nhìn qua cảm giác cũng rất nặng, nếu đặt nó trên bệ cửa sổ, thời điểm hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu vào, đôi mắt khép hờ trên hai trái tim giống như đang trầm tĩnh hồi ức chuyện xưa.

Cho dù không dùng uống nước, cũng có thể coi như là đồ mỹ nghệ bài trí. Văn Già La cùng Từ Thời Thê thầm thì một hồi, liền mua chúng nó về.

Hai cái cốc đó thật không dùng để uống nước, mà vẫn đặt ở trên kệ tại nhà mới, cái cốc*, chính là cả đời (từ đồng âm), hai trái tim ở rất gần, vẫn luôn chưa từng tách ra.