Dấu Răng

Chương 1



Edit: Hâm Còi

Trì Lục nhận được tin nhắn Quý Thanh Ảnh gửi là lúc đang ở sân bay, cô vừa kết thúc một show thời trang kéo dài tận hai ngày, bây giờ buồn ngủ đến mức mí mắt sắp va vào nhau.

Ngáp một hơi dài, cô cố gắng gượng dậy mở wechat. Sau khi thấy được nội dung gửi đến, cô hơi sững người lại.

Quý Thanh Ảnh: [Trợ lý cậu đặt khách sạn có xa không? Tớ nghe nói ngày mai bên đó sẽ có buổi họp báo chương trình trên TV.]

Quý Thanh Ảnh: [Còn nghe nói mời được mấy vị khách quý, trong đó có một người cậu rất quen.]

Trì Lục nhìn chằm chằm dòng tin nhắn úp úp mở mở một lúc lâu, mới trả lời: [Thì liên quan gì tới tớ?]

Quý Thanh Ảnh: [Không tò mò à? Vậy tớ đưa vé mời cho người khác nha.]

Trì Lục: [ Không được. ]

Quý Thanh Ảnh: [ … ]

Mặc dù không nói rõ, nhưng cả hai đều biết người đối phương được nhắc đến là ai. Lông mi của Trì Lục run rẩy, cô nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn vừa rồi, chợt muốn lên weibo tìm chút tin tức.

Cô vừa mở weibo, trợ lý Lý Viên Viên cầm theo cafe nóng trở lại: “Chị Trì Lục, caramel macchiato của chị đây. Cẩn thận còn hơi nóng đó.”

Trì Lục nói: “Ừ. Cám ơn em.”

Cô nhận lấy, kéo khẩu trang xuống, uống một hớp cho tỉnh táo.

Không thể ngăn được cơn buồn ngủ, Trì Lục ngáp một cái, trong mắt bắt đầu có hơi nước. Cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Chuyến bay bị hoãn bao lâu?”

Viên Viên lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Trước mắt khoảng một tiếng.”

Nhưng cụ thể tới bao giờ thì chẳng ai biết. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, không ít chuyến bay được thông báo sẽ cất cánh muộn.

Viên Viên thấy dáng vẻ buồn ngủ của Trì Lục, hỏi: “Chị có muốn đến phòng cho khách nghỉ ngơi tí không?”

“Không muốn, chị lười đi.” Trì Lục hất cằm, ngón tay chỉ đoàn du lịch cách đó không xa, cười nói: “Kia chắc là đoàn khách du lịch cùng chuyến bay với chúng ta nhỉ?”

Viên Viên gật đầu: “Hình như là vậy.”

Trì Lục cười, nghe được vài đoạn nói chuyện thân thiết, khóe môi giương lên. Viên Viên thấy tâm tình cô trông khá tốt, hỏi: “Chị Trì Lục, chị đang nhớ nhà sao?”

Trì Lục ngẩn ra, im lặng mấy giây sau mới nói: “Ừ.”

Rất nhớ nhà, nhưng giờ cô đâu còn nhà để về.

Viên Viên ngồi bên cạnh cô, nâng mặt nhìn qua bên đó, thì thầm: “Em cũng vậy.”

Sau khi làm trợ lý cho Trì Lục, hơn một năm nay cô ấy cũng không về nước.

Chính xác mà nói Trì Lục là người mẫu, nhưng so với một người mẫu thông thường thì lịch trình bận rộn hơn rất nhiều. Trong hai năm qua cô từng trình diễn hơn cả trăm show thời trang, dành được trang bìa của một số tạp chí thời trang lớn. Cô được rất nhiều người săn đón và ngưỡng mộ, cũng là người mẫu yêu thích của một số tạp chí quảng cáo lớn. Bởi thế, hai người gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Trì Lục mơ hồ ừ một tiếng, không muốn ở nơi này tiếp tục đề tài lúc nãy, nói: “Chị chợp mắt một chút.”

Viên Viên: “Vâng ạ, khi nào chuyến bay đến em sẽ gọi chị.”



Mắt Trì Lục nặng trĩu đến mức lên máy bay vẫn còn chưa tỉnh táo, cô quên chuyện search tin tức lúc nãy. Mơ màng trong khoang hành khách, cô ngủ một giấc tới khi máy bay hạ cánh đến nơi.

Máy bay đáp, hai người cầm hành lý rời khỏi. Viên Viên nhìn thông báo mới nhận được trên wechat, nói: “Chị Trì Lục, Văn tổng sắp xếp tài xế tới đây.”

Văn tổng mà Viên Viên nhắc đến là Văn Hạo. Anh ta là Giám đốc của nhãn hàng mà Trí Lục quen biết ở nước ngoài, cũng ít nhiều giúp đỡ cô thành danh (*)

(*) từ gốc ở đây là Bá Nhạc, chỉ những người nhìn thấy được tài năng của người khác, hoặc trao cơ hội cho người khác thể hiện tài năng. Cám ơn bạn Tú Quỳnh và bạn Ngọc Ly giúp mình giải thích nghĩa chỗ này:))

Trì Lục nhìn đồng hồ, lơ đãng nói: “Biết rồi.”

Hai người nhanh chóng tìm thấy tài xế, sau khi lên xe Trì Lục gọi điện thoại cho Quý Thanh Ảnh: “Chuyến bay bị delay, bây giờ tớ mới đáp. Giờ này buổi họp báo chắc cũng sắp kết thúc rồi.”

Quý Thanh Ảnh cười, nhận ra trong lời nói của Trì Lục có chút giận hờn.

Trù Lục nhìn tin tức trên web, chợt nghe bên kia thấp giọng nói: “Vé mời của cậu tớ để ở chỗ lễ tân khách sạn, cậu có thể đến đó lấy.”



Trì Lục khó hiểu: “Kết thúc rồi tớ cần vé làm gì?”

“Giữ làm kỷ niệm.” Quý Thanh Ảnh nói thẳng: “Tăng thêm phần tiếc nuối.”

Tim cô có chút thắt lại.

Quý Thanh Ảnh cười khẽ, “Được rồi, không trêu cậu nữa.”

Trì Lục là một trong những người bạn thân nhất của cô, đương nhiên biết cô ấy có chút ích kỷ. Quý Thanh Ảnh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sự kiện bên Giang Thành là tối mai phải không?”

“Ừ.” Lần này Trì Lục trở về nước là vì tham gia sự kiện của một nhãn hàng. Quý Thanh Ảnh gật gù: “Có kịp về Bắc Thành không?”

Trì Lục đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng dịu đi: “Không có thời gian”. Lịch trình của cô dày đặc, cơ bản là không thể.

Quý Thanh Ảnh im lặng một chút rồi nói: “Ừ, tớ có gửi ít tài liệu ở lễ tân khách sạn cho cậu, nhớ đến đó lấy nha.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, Trì Lục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nhìn hồi lâu.

Cô không phải là người Giang Thành nhưng cực kỳ quen thuộc nơi đây. Thời gian học Đại học, Trì Lục xuyên chạy đi chạy về giữa hai thành phố, tình cảm cũng trở nên đậm sâu.

Lúc đến khách sạn, buổi họp báo đã kết thúc.

Trì Lục lấy đồ Quý Thanh Ảnh gửi, xoay người về phía thang máy, chỗ lối vào phía bên kia có thể thấy được poster quảng cáo chương trình của một cặp nam nữ minh tinh. Cô dừng bước quan sát ít phút rồi dời tầm mắt, bên tai truyền bỗng đến giọng nói quen thuộc.

“Nhìn cái gì vậy?”

Văn Hạo không biết từ đâu ra, đứng khoanh tay ở bên cạnh cô, nhìn theo hướng ánh mắt Trì Lục, nhíu mày hỏi: “Em quen hả?”

Trì Lục quét mắt nhìn poster: “Anh cảm thấy nên quen biết sao?”

Văn Hạo cũng không để tâm đến thái độ cô: “Cũng đúng, đã mấy năm rồi em không trở về.”

Trì Lục ừ, cất bước về phía thang máy bên kia, hỏi “Tại sao anh tới đây?”

Văn Hạo đi bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Em chẳng dễ dàng gì mới về nước, anh tự mình đến đón không được à?”

Trì Lục cắn cắn môi dưới, “Oh.”

Văn Hạo dừng bước rũ mắt xuống nhìn cô: “Tâm trạng không tốt?”

Anh ta không cần hỏi nhiều, nhưng dù sao hai người cũng biết nhau vài năm, một sự thay đổi nhỏ trên gương mặt cô Văn Hạo vẫn có thể cảm nhận được.

Trì Lục không che giấu: “Ngủ không ngon.”

Nghe vậy, Văn Hạo không hỏi nữa. Anh ta liếc nhìn tay Trì Lục đang cầm đồ gì đó, vươn tay nói: “Anh cầm cho em.”

Trì Lục: “Không cần.”

Văn Hạo: “…”

Văn Hạo cười trừ: “Em cứ phải khách sáo như thế với anh à?” Lúc đang nói, anh ta vươn tay cầm luôn tài liệu từ tay Trì Lục.

Trì Lục hơi nhíu mày, cô vừa định mở miệng thì điện thoại di động rung, là tin nhắn Viên Viên gửi tới.

Viên Viên: [Chị Trì Lục, chị lên tới chưa?]

Trì Lục: [Chị đang chờ thang máy.]

Viên Viên: [À, lúc nãy em tới thang máy thì gặp được Văn tổng, anh ấy nói với em là không cần đặt đồ ăn cho cho chị. Hai người muốn đi ra ngoài ăn ạ?]

Trì Lục nhìn tin nhắn, đang muốn trả lời thì cửa thang máy mở ra.

“Vào trước đã.” Văn Hạo đứng bên cạnh hỏi: “Tin nhắn ai thế?”

Trì Lục thuận miệng nói: “Viên Viên.”

Sau khi vào, Trì Lục rũ đầu đứng ở bên cạnh, tiếp tục trả lời tin nhắn của Viên Viên.

Trì Lục: [Không đi ăn, chị muốn nghỉ ngơi trước.]





Tín hiệu trong thang máy không tốt, Trì Lục nhìn tin nhắn quay vòng vòng gần nửa ngày cũng không gửi được nên đành thôi. Cô lơ đãng nhìn lên bảng điện tử, số tầng nhảy liên tục, nửa chừng thì dừng lại, Trì Lục lui về phía sau hai bước.

Cô cúi đầu nhìn tài liệu chương trình ngày mai, không quan tâm tới ánh mắt Văn Hạo nãy giờ vẫn dừng lại trên người cô. Anh ta nhìn cô một cách trần trụi không chút nào che giấu. Đến khi có người đi vào, anh ta mới thu hồi ánh mắt. Ngẩng đầu thấy người đàn ông vừa tiến vào, Văn Hạo hỏi lớn: “Bác tổng?”

Nghe thấy có người gọi, Bác Diên ngẩng đầu liếc nhìn người vừa lên tiếng. Anh vuốt cằm, lạnh nhạt chào hỏi: “Văn tổng.”

Văn Hạo dịch người về phía Trì Lục, thái độ có chút quen thuộc: “Sao Bác tổng lại đến đây?”

Bác Diên vừa muốn lên tiếng thì chợt trông thấy người phụ nữ đang đứng bên kia. Chút hoảng hốt loé lên trong mắt nhưng anh nhanh chóng đem hết cảm xúc thu lại, sắc mặt bỗng chốc lạnh đi: “Xin chào.”

Văn Hạo ngẩn ra, chợt nhớ tới poster quảng cáo chương trình Trì Lục mới xem lúc nãy: “Anh tới tham gia buổi họp báo?”

Có một thời gian Bác Diên làm biên kịch, sau này thành lập công ty điện ảnh và truyền hình Kỳ Hạ, cũng như tham dự đầu tư cho mảng điện ảnh, anh xuất hiện ở đây cũng là hợp lý.

“Văn tổng cũng biết sao?”

Văn Hạo cười cười, không chút ý tứ chỉ vào Trì Lục nói: “Tôi không biết trước, nhưng lúc đi cùng cô ấy thì có thấy qua poster bên kia.”

Anh ta không có để ý tới vẻ trầm mặc của Trì Lục, chủ động giới thiệu hai người: “Trì Lục, đây là Bác tổng, địa điểm tổ chức buổi biểu diễn của chúng ta lần này là do anh ấy cung cấp.”

Vừa nói, anh ta nhìn về phía Bác Diên: “Người mẫu công ty tôi, Trì Lục.”

Dưới sự thúc giục của Văn Hạo, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Thời điểm anh cất tiếng nói, tất cả căng thẳng trong đầu cô như dây đàn đứt đôi. Bên tai là âm thanh xa lạ nhưng rất quen thuộc của anh khiến trái tim cô lỗi nhịp đập thình thịch trong ngực.

Dùng hết sức nắm chặt điện thoại, trên mu bàn tay cô nổi lên vài sợi gân xanh, Trì Lục mím môi, kìm nén tâm trạng kích động, từ từ ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng với bộ trang phục ấy, cô thoáng chốc giật mình.

Trong ký ức, Bác Diên rất ít khi mặc âu phục, anh thích mặc quần áo giản dị thoải mái, nhưng Trì Lục luôn cho rằng khung xương anh rất đẹp, dáng người chuẩn, cơ bắp cân xứng, rất thích hợp mặc âu phục. Dưới sự mè nheo của cô, Bác Diên cuối cùng cũng chịu mặc bộ âu phục mà cô mua cho anh. Khoảnh khắc đó trong đầu Trì Lục trống rỗng, mất một lúc cô mới nghĩ đến một câu đánh giá người đàn ông này —— Lưu manh giả danh tri thức. Bác Diên mặc âu phục, 99% là ăn đứt số đàn ông còn lại mà cô biết, đẹp mắt đến nỗi cô không còn từ ngữ gì để miêu tả.

Mà ngày lúc này, người đó đang mặc bộ âu phục sẫm màu tinh tế, cổ thắt cà vạt, cổ áo chỉnh tề, ống tay áo đính hai hạt châu màu lam đậm, phản chiếu ánh sáng từ cửa thang máy, sáng lấp lánh.

Vẻ mặt anh lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo, đôi mày sâu, mắt hoa đào câu người. Nhưng trong đôi mắt hoa đào của anh lúc này không hề toát ra hứng thú nào, chỉ toàn xa lạ.

Tựa như không nhận ra cô là ai. Trì Lục kinh ngạc nhìn anh, quên cả phản ứng. Văn Hạo nhìn cô như vậy, hơi vẻ xấu hổ. anh ta che miệng ho nhẹ: “Trì Lục.”

Trì Lục giật mình, vừa muốn chào hỏi thì người đàn ông trước mặt đã lên tiếng. Bác Diên cất giọng lãnh đạm: “Xin chào.”

Đôi mắt Trì Lục rung lên, gật đầu đáp lại.

Sau khi chào hỏi, bên trong thang máy yên tĩnh trở lại. Văn Hạo nhìn hai người một chút, không nói chuyện với Bác Diên. anh ta lặng lẽ hỏi Trì Lục: “Tối nay muốn ăn gì?”

Trì Lục: “…”

Cô nhìn anh ta, “Không đói lắm.”

Văn Hạo cười một tiếng, cũng chẳng quan tâm cô đang trả lời qua loa: “Cố gắng ăn chút, buổi tối dẫn em ra ngoài đi dạo.”

Trì Lục vừa muốn từ chối, cửa thang máy mở ra, đến nơi họ cần đến.

Văn Hạo thúc giục, “Đi thôi.”



Nhìn hai người đi ra thang máy, Từ Minh Trạch im lặng một lúc rồi gọi: “Bác tổng”

Bác Diên đứng đó, hai tay đút túi, không buồn nhướng mi.

Từ Minh Trạch: “Ngài có quen biết vị tiểu thư kia sao?”

Bác Diên liếc cậu ta một cái: “Người mẫu nổi tiếng, trợ lý Từ không biết sao?”

Từ Minh Trạch: “…”

Từ Minh Trạch cảm thấy có chỗ sai sai, nhưng nhìn Bác Diên có vẻ không muốn đề cập đến nữa nên cậu ta cũng không dám hỏi nhiều. Im lặng chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Bác tổng, tối nay còn trở về Bắc Thành không?”

Tuy ngày mai có chương trình quan trọng, nhưng bên này đã có người phụ trách, Bác Diên không cần thiết ở lại đây giám sát. Cho nên lúc trước sắp xếp lịch trình, sếp không ở lại xem chương trình. Nhưng bây giờ cậu không biết nên làm sao.

Bác Diên lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, không trả lời. Từ Minh Trạch không sợ anh, lịch sự cười một tiếng: “Bác tổng?”

Bác Diên cắn môi dưới, ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Trở về.”