Đau Thương Xin Dừng Bước

Chương 15: Xuất viện



Ting…...ting……..ting.

Thanh An buồn ngủ hai mắt không mở nổi: “An, anh phải về công ty xử lý chút việc một mình em ở nhà có ổn không?”

Thanh An trả lời có lệ: “Biết rồi.”

Tô Lai vẫn không yên: “Có việc gì phải gọi cho anh biết không?”

Thanh An ừ ừ cho qua, Tô Lai: “Tý em dậy gọi cho anh, anh cho tài xế đưa con qua hai mẹ con chơi với nhau.”

Thanh An nghe thấy Tiểu Hạo tỉnh ngủ ngay lập tức trả lời: “Dậy rồi anh đưa Tiểu Hạo qua đây đi.”

Tô Lai cười cười, giọng nói dịu dàng: “Được, hai mẹ con có chuyện gì phải gọi cho anh biết không?”

Thanh An bực bội: “Được rồi biết rồi, cúp đây.”

Thanh An đứng ngồi không yên, hồi hộp nhìn ra cửa, hơn 1 tiếng sau Tiểu Hạo tới mở cửa cậu chạy vào lòng Thanh An ôm lấy cô.

Thiên Hạo nhìn Thanh An bị thương mặt nhỏ phúng phính hai mắt đỏ: “Mẹ! mẹ bị sao vậy ạ.”

Thanh An ôm lấy con trai: “Mẹ không sao.”

Thiên Hạo hai mắt vẫn ngấn nước.

Thanh An muốn làm rời đi suy nghĩ của cậu vội lên tiếng: “Hay mẹ với Tiểu Hạo đi siêu thị nha.”

Thiên Hạo dù sao cũng là đứa trẻ không có sức kháng cự với siêu thị và đồ chơi vội đồng ý.

Thanh An dẫn Thiên Hạo đi siêu thị dưới nhà hai mẹ con mua rất nhiều đồ, chủ yếu là đồ chơi đồ ăn vặt mà cậu nhóc thích.

Tính tiền song Thanh An muốn nhờ họ đưa lên nhà.

Hà Tuyết nghe Tiểu Bình nói Thanh An bị thương muốn đến xem cô bị thương thế nào.

Bấm chuông mãi không có người mở nghĩ chắc Thanh An đi siêu thị, đi xuống tìm, thấy Thanh An đang tìm người đưa đồ lên: “Chị để em cầm cho Thiên hạo để thím cầm lên giúp con nha.”

Nói song Hà Tuyết cầm hết đồ lên cho Thanh An, ba người cùng lên nhà.

Về đến nhà Thiên Hạo vui vẻ chơi đùa, Hà Tuyết với Thanh An ngồi nói chuyện.

Nói chuyện với Thanh An Hà Tuyết thấy Tô thắng gọi điện tới: “alo ba à.”

Tô Thằng nhẹ nhàng nói với Hà Tuyết: “Con đón Thiên Hạo đưa qua đây nhé, mẹ con muốn gặp thằng bé.”

Hà Tuyết khó sử nói: “Ba Thiên Hạo đang ở chỗ chị dâu, chị ấy bị thương.”

Tô Thắng nghe thấy Thanh An bị thương lo lắng hỏi: “Thanh An Bị thương làm sao? sao nó lại bị thương.”

Hà Tuyết: “Con không rõ.”

Tô Thắng: “Hà Tuyết con đón Thanh An và Thiên Hạo vào viện đi.”

Thanh An nhức đầu vô cùng cô vốn không muốn Thái An Viên lo lắng, lên bảo hôm nay cô bận họp không vào được.

Hà Tuyết đưa Thanh An vào viện, Thái An Viên nhìn Thanh An tay băng bó vô cùng sốt ruột: “Con sao thế này.”

Thanh An cươi cười: “Mẹ con không may bị ngã thôi.”

Nói xong cô bảo Thiên Hạo: “Thiên Hạo bà nội kìa.”

Thiên Hạo thấy bà nội thì vô cùng quấn quýt, nói chuyện với bà.

Tô Thắng lẫy giờ vẫn im lặng bất ngờ lên Tiếng: “Thanh An co về Tô gia ở đi, Ba xin cho mẹ con xuất viện hai mẹ con về bên ấy ở khi nào khỏi thì đi.”

Hà Tuyết thấy thế cũng nói: “Đúng đấy chị, chị và mẹ không khỏe chị về Tô gia đông người vẫn hơn.”

Thanh An nhìn Thái An Viên mấy ngày này thái độ của bà với Tô Thắng đỡ hơn nhiều rồi: “Mẹ, mẹ quyết định đi ạ, con nghe mẹ.”

Thái An Viên không muốn về bà từ chối: “Không cần đâu, tôi, Thanh An và Thiên Hạo sẽ ở căn biệt thự bên sông của tôi.”

Hà Tuyết thất vọng cúi đầu, Thái An Viên buồn cười con dâu thứ hai của bà cứ như trẻ con vậy, tính khí vui buồn hiện hên lên mặt.

Thái An Viên nhẹ nhàng nói với Hà Tuyết: “Con qua ở với mẹ được không? mẹ với chị Thanh An đều bị thương có thể làm phiền con không?”

Hà Tuyết vui mừng trả lời: “Được mẹ.”

Thái An Viên quay sang nhìn Tô Thắng mặt mũi nhăn nhó: “Phiền ông Tô giúp tôi làm thủ tục xuất viện.”

Tô Thắng đúng là bê đá đập vào chân mình bà còn nằm viện ít nhất ông còn có thể gặp bà, giờ thì hay rồi.

Tô Thắng bực bội gọi cho Tô Dưỡng: “Vợ con ra ngoài ở với mẹ và chị dâu con rồi mau qua rữ nó lại.”

Tô Dưỡng hơi ngạc nhiên, bình tĩnh trả lời: “Không sao ạ, con cũng qua bên đó là được dù gì con cũng không làm gì có lỗi với mẹ và chị dâu mà.”

Bực bội cụp máy, nhà có hai người con chả ai có tiền đồ cả.