Vu Tích Kỳ lái xe chạy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm của tòa nhà căn hộ cao cấp.
Cất xe xong, hắn đi thang máy chạy lên tầng 34.
Hắn đã mua một căn hộ cao cấp ở đây vào một năm trước.
Không như Vương Lãng Thần và Thiệu Nha, hắn không thích ở một mình trong ngôi biệt thự rộng lớn.
Vì thế hắn mới mua căn hộ này.
Cánh cửa thang máy mở ra, hắn bước thẳng đến cánh cửa gỗ ngay trước mặt.
Bấm mật khẩu xong, Vu Tích Kỳ nhẹ tay đẩy cửa.
Hắn vừa bước vào trong, tháo giày ra và mang dép ở nhà.
Một mùi hương thơm lừng bốc lên thoảng qua mũi hắn.
Hắn bước nhanh vào trong, nhưng đột nhiên dừng bước.
Hắn nhìn thấy trong phòng khách, dưới chân ghế sopha là những mảnh vỡ thủy tinh, dù đã được dọn dẹp nhưng Tích Kỳ tinh mắt nhìn thấy còn sót lại một, hai mảnh.
Ánh mắt liền biến hoá.
Lại đi nhanh xuống bếp, chạm vào đôi mắt hắn là hình ảnh chàng trai trẻ đang mang tạp dề đứng trong bếp nấu ăn.
Đôi mắt hắn đột nhiên ánh lên sự yêu chiều cùng lo lắng nhìn cậu.
Nghe thấy tiếng động, Nhiếp Dương liền xoay lại.
Ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng trước cửa bếp dựa vào tường nhìn mình chằm chằm .
" Tích Kỳ...!"
Cậu có chút bối rối gọi tên hắn.
Cái tên này cậu đã gọi hàng nghìn lần.
Nó dường như đã trở thành một thói quen thường ngày.
Nhìn người đàn ông anh tuấn nho nhã trước mắt, trong lòng cậu lại vang lên tiếng thình thịch.
Giống như cái lần đầu tiên cậu gặp hắn.
Nhiếp Dương đã sống cùng với người đàn ông này như vợ chồng được hai tháng.
Lần đầu tiên cậu gặp Vu Tích Kỳ cũng là từ sáu tháng trước.
Lần đó, cậu cảm thấy người đàn ông này rất không vừa mắt, cư nhiên ra một lời nghị khiếm nhã với cậu như vậy.
Nhưng mà cũng kể từ ngày hôm đó, những ngày tiếp theo Vu Tích Kỳ đều ghé qua quán Cao Tường nghe cậu hát.
Đợi đến lúc Nhiếp Dương vừa hát xong, hắn liền ra về.
Khi cậu xuống sân khấu, đến chỗ quầy bar thì hắn đã gọi sẵn cho cậu một ly rượu kèm theo một tờ giấy nhỏ.
Mỗi ngày, Vu Tích Kỳ đều đến, đều nghe cậu hát, đều nhìn cậu và đều mời cậu một ly rượu kèm theo những lời nhắn khác nhau.
Nhưng hắn lại không hề trực tiếp gặp mặt cậu.
Làm cho cậu càng ngày lại càng lúc tò mò khó hiểu.
Loại rượu mà hắn mời cậu mỗi ngày cũng đều khác nhau.
Và những lời nhắn của hắn đôi lúc cũng làm Nhiếp Dương khó chịu nhưng mà không biết vì sao mỗi câu của hắn đều khiến cậu ghi nhớ vào trong lòng.
Nhưng cậu cũng phát hiện, vẻ ngoài trí thức của hắn cũng chẳng phải là giả tạo gì.
Đọc qua mấy lời của hắn là biết người đàn ông này đọc sách cũng không ít.
" Ái tình là một liều thuốc đắng, nhưng không một ai có can đảm chối từ..."
" Ái tình là một thứ rượu, làm cho người ta hăng hái thì ít, mà khiến người ta say sưa thì nhiều "
" Kẻ cô đơn chỉ là cái bóng của một con người.
Kẻ không được yêu thì dù ở giữa mọi người vẫn thấy cô đơn.
"
" Tình cảm con người đôi khi chính là sự sai trái.
Nhưng tôi tình nguyện phạm sai lầm để chạm vào em...!"
" Tôi đã đặt tất cả nghị lực của mình vào tay em ngay từ ánh mắt đầu tiên "
"...."
Ngày ngày trôi qua, tất cả đều diễn ra như vậy.
Nhiếp Dương không gặp hắn nhưng luôn bắt gặp ánh mắt ôn nhu của hắn dưới sân khấu, cậu luôn uống hết rượu hắn mời, cảm nhận từng hương vị khác nhau.
Lúc thì cay nồng, lúc thì ngọt ngào dịu nhẹ.
Và cậu còn đọc hết những lời nhắn của hắn.
Đến mức cậu không biết từ lúc nào mình đã khắc cốt ghi tâm hết tất cả những việc hắn làm.
Nếu như ngày nào hắn không đến, Nhiếp Dương liền trông ngóng không yên, cảm giác chờ đợi rất khó chịu.
Người đàn ông này quả thật quá lợi hại.
Cậu không bao lâu đã bị hắn bẻ cong không thương tiếc, đơn giản là chỉ bằng rượu và lời nói.
Vu Tích Kỳ từ từ tiếp cận cậu.
Đến một ngày sinh nhật cậu, hắn đến quán ngang nhiên bắt cóc cậu lên xe hắn.
Ngay giây phút bị lôi lên xe, cậu đã bị hắn chiếm lấy nụ hôn đầu.
Lúc đó Nhiếp Dương rất tức giận với hắn cũng rất giận bản thân.
Nhưng mà cũng đêm đó hắn đưa cậu đến một khu vui chơi tổ chức sinh nhật cho cậu.
Còn bắn pháo hoa nữa.
Nhiếp Dương vốn dĩ là một đứa trẻ mồ côi.
Cậu lớn lên trong cô nhi viện.
Học hết cấp ba đã phải ra ngoài xã hội tự lập, kiếm việc làm.
Hồi nhỏ, khi đi ngang qua khu vui chơi, nhìn những đứa trẻ được cha mẹ dẫn đi chơi.
Cậu cảm thấy rất tủi thân, thường trốn vào một chỗ mà khóc.
Vì vậy khi Vu Tích Kỳ bao hết cả khu vui chơi tổ chức sinh nhật cho cậu.
Nhiếp Dương bỗng dưng cảm thấy rất cảm động.
Cuối cùng, hắn đã đứng trước mặt cậu và nói " Tôi thực lòng rất thích em "
Tất nhiên sau đó mối quan hệ của hai người đã tiến triển.
Nhưng Nhiếp Dương luôn muốn bí mật chuyện này, còn Vu Tích Kỳ thì khác, hắn muốn đường đường công khai tình cảm của hai người.
Không bao lâu, hắn đã bắt cậu dọn về sống chung.
.........
" Dương, mẹ anh lại đến sao ? "
Vu Tích Kỳ hai tay ôm lấy cậu, sốt ruột hỏi.
Người con trai trong lòng hơi cười tựa như không có.
Mím môi gật đầu một cái.
Cậu không muốn nói dối hắn, mẹ hắn vốn dĩ thường xuyên đến đây "làm khó" cậu.
Phu nhân đương nhiên không chấp nhận mối quan hệ đồng tính này của con trai mình.
Liền lần một lần hai đến đây đe dọa cậu, quăng tiền cho cậu cũng có, nhục mạ cậu cũng có, ngay cả người bạn thân duy nhất của cậu là Lưu Dân cũng bị bà lấy ra đe dọa cậu.
Lần nào cũng là hắn phải đứng ra giải quyết mọi chuyện ổn thoả.
Mẹ của Vu Tích Kỳ là một người phụ nữ không được tốt tính cho lắm.
Cậu nhiều lần nhịn nhục, Vu Tích Kỳ biết được nên rất giận dữ chạy đến tìm mẹ mình.
Nhưng mẹ hắn lại đòi sống đòi chết.
Khiến cho hắn tiến thoái lưỡng nan.
Hắn luôn muốn ra sức bảo vệ cậu, không muốn làm cậu tổn thương, không muốn để cậu chịu oan ức.
Nhiếp Dương đương nhiên hiểu.
Vì vậy cậu cũng chỉ muốn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh hắn.
Tích Kỳ ánh mắt đau lòng, ôm chặt cậu vào lòng ngực rắn chắc.
Dịu dàng hôn lên trán cậu.
" Xin lỗi em, thực lòng xin lỗi em "
Nhiếp Dương gục đầu vào ngực hắn khẽ lắc đầu.
" Chỉ cần chờ một thời gian nữa thôi.
Sau khi anh sắp xếp lại toàn bộ công việc của hội.
Anh nhất định đưa chúng ta rời khỏi nơi đây, đến một nơi chấp nhận những người như chúng ta, đến một nơi anh và em có thể ở bên nhau "
Hắn kiên quyết lên tiếng.
" Vậy còn mẹ anh, gia đình của anh nữa ? "
" Em yên tâm, anh rất hiểu mẹ.
Bà ấy là người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ sẽ không dễ dàng làm chuyện dại khờ.
Bà ấy chỉ là muốn nói vài ba câu hù doạ anh.
Từ lúc cha anh mất, là mẹ một mình tiếp nhận quản lý cả một tập đoàn.
Vả lại anh trai anh là con trưởng, người thừa kế tập công ty cũng sẽ là anh ấy.
Vợ anh ấy cũng đang có thai, vài tháng nữa sẽ hạ sinh cháu trai cho mẹ anh.
Nên em đừng lo, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu "
Nghe hắn nói, Nhiếp Dương có phần nào đỡ lo lắng.
" Em đang làm gì vậy ? "
Vu Tích Kỳ dịu dàng hỏi cậu.
" Em đang hầm canh gà, anh ăn tối chưa ? " - Cậu khẽ cười.
Hắn đưa tay lên nhéo cái má bầu bĩnh của Nhiếp Dương, vui vẻ lên tiếng - " Anh đã ăn rồi, em đừng nấu nữa "
Vừa nói, Vu Tích Kỳ vừa với tay tắt bếp.
Ngay sau đó, nhấc bỏng thân người cậu lên, ý cười dụ dỗ - " Vào đây tắm cùng anh "
Gò má của người con trai đỏ hết cả lên, khẩn trương nói - " Không...!đừng, em không muốn "
Nhưng cậu làm sao thoát khỏi tay hắn, Vu Tích Kỳ vác cậu lên vai như vác bao hàng, mặc cho cậu la hét om sòm.
" Có gì mà phải xấu hổ.
Những gì của em anh đã thấy hết rồi cơ mà "
Tên đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.
Tuy cùng là đàn ông với nhau nhưng Nhiếp Dương vẫn cảm thấy không quen khỏa thân trước mặt người khác.
Từ lúc dọn về sống cùng hắn, cậu cũng đã được "thưởng" qua trình độ lên giường của người đàn ông này.
Quả thật khiến người ta phát sợ.
Vu Tích Kỳ còn dám ngang nhiên mở miệng - " Dương à, em nên thông cảm với trai tân "
Hắn ta mà là trai tân cái gì ?!
Trong phòng tắm...
Hơi nóng của nước từ bồn tắm bốc lên làm phủ mờ hết các vách kính.
Hai thần thể quấn quýt lấy nhau trong dòng nước ấm.
Đôi môi của Nhiếp Dương bị người đàn ông phủ lên mạnh mẽ.
Ngấu nghiến từng chút một, chiếm hết cả khoang miệng cậu.
Lưỡi hắn thô bạo cuốn lấy đoạn lưỡi mềm mại, kịch liệt ma sát.
Bàn tay xấu xa của hắn còn trượt xuống mông cậu mà vuốt ve.
" Anh thích em, rất thích em "
Vu Tích Kỳ day dưa buông rời môi cậu, nhìn gương mặt phía dưới đỏ ửng vì hơi nóng cùng xấu hổ.
Nhiếp Dương ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt có chút mông lung, chần chừ nói - " Anh thích em được bao lâu ? "
Phải là bao lâu đây ? Không phải cậu không tin hắn thích cậu nhưng là cậu không đủ tự tin lại rất lo sợ tương lai.
Tình cảm này của hai người chính là trái cấm, chính là sai trái mà mọi người không muốn công nhận.
Hắn quá hoàn hảo, còn cậu quá mờ nhạt.
Trước giờ cậu luôn sống trong nỗi bất hạnh, không có cha mẹ, gia đình, bạn bè, một mình bản thân tự lực, tự cường nuôi sống bản thân.
Vì vậy tình cảm này khiến cho cậu cảm thấy không an toàn.
" Tại sao em lại hỏi vậy ?" - Hàng lông mày của hắn chau lại rõ rệt.
" Chỉ là...!Tích Kỳ, em cảm thấy rất bất an.
Tình cảm này đến quá nhanh, hạnh phúc này đến quá nhanh.
Em sợ rằng đây chỉ là một căn bệnh ái tình : ban đầu là thu hút, rồi trở nên khát khao nên sau đó liền muốn chiếm giữ nhưng cuối cùng lại là sự chán chê.
Em sợ rằng anh là đang nhầm lẫn.
Em...!"
Vẻ mặt Vu Tích Kỳ liền biểu hiện rõ sự khẩn trương.
Hai tay hắn nắm chặt lấy vai cậu, cắt ngang lời cậu - " Nhiếp Dương, em nghe cho rõ những lời anh nói.
Anh không nhầm lẫn.
Từ trước đến nay anh chưa từng yêu đương với ai, anh luôn dằn vặt bản thân mình, luôn cảm thấy bơ vơ trước tất cả mọi người.
Anh cũng không bao giờ dám đối diện với bản thân mình.
Nhưng em biết không, từ khi gặp em, vừa nhìn thấy em thì tất cả tâm tư của anh đều được xác định.
Dường như em là ánh mặt trời soi rọi một con đường đúng đắn cho anh.
Bản thân anh từ lúc đó đã chắc chắn là em, nhất định chỉ có thể là em."
" Nhiếp Dương, anh thích...!không, không phải.
Phải là Nhiếp Dương, anh yêu em, toàn bộ trái tim anh đều đã giao hết cho em "
Ánh mắt của hắn chân thành đến mức khiến trái tim cậu rung lên.
" Tích Kỳ ...!" - Nhiếp Dương ngay lập tức ôm chặt hắn.
" Xin lỗi anh, là em không tốt, em không nên nghi ngờ tình cảm của anh "
Vu Tích Kỳ liền cúi xuống ngậm lấy môi cậu, hôn cậu điên cuồng .
" Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, sẽ vĩnh viễn hạnh phúc "
Cứ như thế, hắn bế cậu rời khỏi phòng tắm.
Đặt cậu lên chiếc giường lớn, triền miên chiếm giữ cơ thể phía dưới.
Vỗ về thân cậu cho đến khi cậu hoàn toàn bất lực mà để hắn tiến vào thân mình.
Thì ra tất cả đều là vì tình mà say.
Hết