Mặc dù mấy khách mời đang ở một đất nước xa xôi, cũng không gây trở ngại người trong nước đang cuồng hoan trong buổi tối hôm nay.
Cho đến đêm khuya, người ta lướt mạng thì vẫn còn thấy tin tức về chương trình này, kéo dài cả đêm, nhiệt độ không giảm một chút nào.
Trong đêm khuya, Chúc Đào gửi lời thăm hỏi cho Văn Yến: [Người anh em, cậu được lắm.]
Y: [?]
Chúc Đào: [Tôi xem hết mấy video ngoài lề đó rồi, cậu theo đuổi người ta rất nghiêm túc đấy chứ.]
Chúc Đào: [Không lãng phí cơ hội này một chút nào ha.]
Văn Yến gửi qua loa một dấu chấm.
Nhiệt tình của Chúc Đào không giảm chút nào: [Chẳng qua tôi xem độ tiến triển này của cậu, còn lâu lắm. Thời gian trước, cậu nhờ tôi mua lắc tay kia đúng là có hơi thừa rồi. Không biết bao nhiêu năm nữa cậu mới tặng đi được, theo tôi nói, chờ cậu theo đuổi được rồi lại mua cũng không muộn.]
Văn Yến nhẹ nhàng cong môi.
Y: [Ngại quá.]
Chúc Đào: [Sao?]
Y: [Đã tặng rồi.]
Anh không hề có ý tứ khiêm tốn chút nào.
Thậm chí.
Chúc Đào nghiêm trọng nghi ngờ phần đắc ý và khoe khoang trong lời này là rất nặng.
Anh ấy thật sự khiếp sợ.
Ban đầu, anh ấy còn cho rằng dựa theo tốc độ của người anh em này, chiếc lắc tay đó có khi phải mất mấy năm nữa cũng chưa chắc tặng cho người ta được, nào biết hiệu suất của người này đột nhiên cao như vậy đâu!
Chúc Đào bĩu môi, gương mặt chứa đầy vẻ phức tạp nói: [Người anh em, gần đây tôi mới học được cụm từ, tôi cảm thấy nó rất thích hợp cậu.]
Y: [?]
Chúc Đào: [Một người một khi yêu thì sẽ đặt toàn bộ tinh lực và tâm tư vào trong tình yêu và người mình yêu.]
Văn Yến giật giật khóe miệng, cũng không có ý kiến gì, nghe anh ấy nói tiếp.
Chúc Đào do dự một lát, vẫn không nhịn được, quyết định ăn ngay nói thật, sung sướng vì được nói hết: [Nhưng mà tôi nói cậu nghe, lúc cậu nhờ tôi đặt cái lắc tay này, cậu mới trả xong nợ nhỉ? Lúc đó cậu cũng nghèo thành cái dạng gì rồi mà còn muốn mua đồ cho cô ấy, bảo tôi đặt chiếc lắc tay mấy trăm ngàn mà mắt cũng không chớp.]
Anh khẽ cười.
[Nhà thiết kế kia rất khó hẹn gặp, gặp được nhưng chưa chắc được như ý muốn.]
Lúc ấy, ngay cả một chút do dự anh cũng không có, trực tiếp bảo Chúc Đào đặt giúp anh. Nếu nói anh có suy nghĩ gì thật, thì đó chính là tưởng tượng dáng vẻ cô đeo nó vào. Mà thực tế, đeo trên tay cô còn đẹp hơn anh tưởng tượng.
Chúc Đào: [Tôi nói cậu là người một khi yêu, thì sẽ đặt toàn bộ tinh lực và tâm tư vào trong tình yêu và người mình yêu, không oan cho cậu chút nào.]
Văn Yến cười thừa nhận.
Chúc Đào: [Văn Yến, để cho cô ấy biết tình yêu của cậu đối với cô ấy đi.]
Văn Yến không nhắn lại, chỉ cầm điện thoại di động trong tay, đứng một mình ở sân thượng một lúc lâu.
Tình yêu của anh kín đáo như thế.
Nhưng lại cầu nguyện được cô phát hiện.
Anh nhắm hai mắt lại.
/
Ngày hôm sau, mấy khách mời tụ tập ở bên hồ bơi.
Là một cái hồ bơi vô cùng lớn nằm ở bên ngoài, trên đó đã được sắp xếp xong các thiết bị cần cho trò chơi.
Chiến trận quá lớn, lúc mấy khách mời đi tới chỗ này đã cảm thán: “Chơi lớn vậy sao? Hôm nay không muốn chúng ta mệt mỏi rồi ngã ở chỗ này chứ?”
Bối Y uy hiếp ê kíp chương trình: “Nếu chúng tôi kiệt sức, buổi chiều coi như không ai ghi hình chương trình rồi đấy.”
Dẫn đến một tràng tán thành.
Khách mời rối rít uy hiếp đình công.
Đạo diễn Kỷ hắng giọng, vội vàng níu kéo: “Dĩ nhiên là không! Hôm nay dẫn mọi người đi chơi, để cho mọi người được chơi vui vẻ!”
Bối Y: “Wow! Thật không? Vậy tôi có thể về ngủ không? Tôi thiếu ngủ, ngủ rồi tôi sẽ càng vui vẻ hơn!”
Đạo diễn Kỷ hô to: “Không được không được!”
Mấy khách mời sắp bị hai người này chọc cười chết ở chỗ này rồi.
Ê kíp chương trình bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi.
Mấy khách mời thông qua rút thăm chia hai đội hồng xanh, khách mời nữ chịu trách nhiệm di chuyển quả bóng ở điểm xuất phát đến điểm cuối, khách mời nam có thể công cũng có thể thủ. Trong thời gian quy định, đội lấy được nhiều bóng hơn sẽ thắng.
Trò chơi kết thúc, phe thắng có thể hưởng thụ một bữa ăn chiều ngon lành phong phú ở bãi biển, phe thua sẽ phải sử dụng kinh phí của mình tự chịu trách nhiệm cho việc ăn uống.
Trên hồ bơi có rất nhiều tấm bảng trôi nổi, tạo thành một con đường, chúng được dùng để cho khách mời nữ di chuyển bóng. Nhưng Lương Âm Dạ cảm thấy chắc không tránh được việc rơi xuống nước.
Còn về mấy khách mời nam, không thể nào tránh khỏi việc bị dính nước, động tác của bọn họ cũng dứt khoát, rối rít xuống nước, tiếng nước vang lên từng hồi.
Thật ra thì Lương Âm Dạ rất ít khi chơi như vậy, trừ chương trình giải trí này, đối với cô mà nói, những chuyện này rất xa xôi, giải trí trong cuộc sống của cô trước giờ luôn không nhiều.
So ra thì, hoạt động giải trí của Lương Xán phong phú hơn rất nhiều. Từ nhỏ cô ta đã sống ở thành phố Thân, chỗ này cái gì cũng có, mấy người Hà Chiêu Vân cũng rất chú trọng đào tạo cô ta. Từ nhỏ đã thể nghiệm nhiều, có thể từ trong số đó lựa ra mấy thứ mình thích, đi học sâu hơn. Nhiều năm như vậy đã qua, không chỉ thích mà còn có cả kiên trì, nên không thể nào không xuất sắc được.
Mặc dù bọn họ sinh ra là giống nhau, nhưng khởi điểm của hai người không giống nhau.
Mà những điểm bị chậm chạp kia, sau này thành nhược điểm để Lương Xán công kích cô.
Chênh lệch giữa bọn họ quá lớn, lớn đến sau này cô cố gắng đuổi theo, đuổi cực kỳ lâu, thậm chí có lần cô đã lấy việc vượt qua Lương Xán làm mục tiêu, thành công trở thành nút thắt giam cầm bản thân. Mà chuyện cô ghét nhất chính là bị người ta so sánh với Lương Xán.
Cô không thích nghe mấy câu cô không bằng Lương Xán từ miệng người khác, cũng không muốn trở thành kẻ yếu trong mắt bọn họ khi bị so với Lương Xán.
Cô luôn cố gắng đến tận bây giờ. Cuối cùng, người quen biết cô không biết Lương Xán, bọn họ cũng chỉ biết một mình cô. Cho dù ai giỏi giang hay ai không bằng ai thì cô cũng đã trở thành một cá thể độc lập.
Cô có biển hoa hồng của mình.
Thế giới của cô thoát khỏi Lương Xán.
Lương Âm Dạ quay đầu nhìn Văn Yến.
Bọn họ và Tô Mộ Diên, Đô Oánh là đội hồng. Nhìn từ kinh nghiệm mấy lần trước, hai người này chơi trò chơi cũng rất giỏi, cô rất mong đợi kết quả trong lần hợp tác này.
Văn Yến và Tô Mộ Diên đứng chung một chỗ, bởi vì trò chơi còn chưa bắt đầu, bọn họ tựa vào mép hồ bơi, hai bàn tay mở ra, tùy ý ngả ra sau mà chống tay lên sàn nhà, rảnh rỗi nói chuyện. Hai người cũng rất cao, bởi vì đặt mình trong nước, thị giác lại kéo dài hơn một chút, cho nên vừa nhìn một chút, trong mắt toàn là chân.
Văn Yến tiện thể nhìn sang. Anh vẫn đang nói chuyện với Tô Mộ Diên, nhưng khẽ nhướng chân mày, lại ra hiệu với cô.
Liệu anh có biết dáng vẻ này của anh khiến cho không ai có thể chống cự nổi. Ánh nắng và nước biển, phóng túng lại nhiệt liệt.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu.
Mấy khách mời nam đi vào trạng thái nhanh như bay, đạo diễn vừa dứt lời, mấy người Biên Húc đi thẳng sang bên này, nhanh giống như cá mập trong biển.
Văn Yến nhìn lên, cùng Tô Mộ Diên bơi đến đó, tốc độ cũng nhanh vô cùng.
… Rõ ràng tình huống đã rất nguy cấp, nhưng Lương Âm Dạ vẫn không nhịn được thoáng phân tâm nhìn về phía anh. Nước đang vỗ vào người anh, anh đang chinh chiến ở trong nước.
Tư thế bơi lội mạnh mẽ khiến cho người ta không dời tầm mắt được.
Đã rất lâu rồi cô không thấy anh bơi lội. Hiếm lắm mới có thể thấy được một lần.
Cô khó khăn hoàn hồn, tập trung vào trò chơi, ôm quả bóng rồi bắt đầu chạy về điểm cuối, không lãng phí thời gian mà bọn họ tranh thủ được.
Địa điểm ê kíp chương trình chọn không hề hẻo lánh, xung quanh bắt đầu có du khách trong nước nghe tiếng mà đến, tốp năm tốp ba xuất hiện, dừng chân vây xem ở cạnh ê kíp chương trình. Số người càng lúc càng nhiều, dần dần tạo thành một bức tường người.
Mà bọn họ cũng đã thấy rõ ràng đây là đang ghi hình cái gì.
Trong đám người, có người nhìn thấy Văn Yến và Lương Âm Dạ xong, kích động thất thanh, khó tin mà che miệng lại: “OMG, trời ơi...”
Cô ấy nhìn thấy gì? Cô ấy nhìn thấy gì?
“Là Văn Yến!!! Là Lương Âm Dạ!!!” Cô ấy kích động đến mức sắp điên mất rồi, lúc lấy điện thoại di động mà suýt đánh rơi nó.
Mặc dù biết bọn họ đang ghi hình chương trình ở Thái Lan, nhưng không ngờ mình gặp được!
Cứu, vậy mà cô ấy đã bắt gặp CP mà mình gân ghép tại hiện trường!
Cô gái cố gắng nhìn ra xa, muốn nhìn cho rõ tình huống, không biết hai người bọn họ có phải là một nhóm hay không? Không biết hai người bọn họ có tiếp xúc với nhau hay không?
Nhưng bất luận như thế nào thì…
Cô ấy bấm vào Super Topic [Dạ Yến] trước rồi thét chói tai trong đó.
Khó tin.
Vốn dĩ là khó tin!
Tình huống chiến đấu của mấy khách mời nam rất kịch liệt, chẳng mấy chốc bên phía khách mời nữ cũng không chỉ dừng lại ở việc vận chuyển quả bóng, chuyển qua chuyển lại, bắt đầu quấy phá bên đối phương.
Bối Y nhào thẳng vào người Lương Âm Dạ, Lương Âm Dạ bị chọc cho bật cười. Mặc dù động tác kịch liệt sắp làm cô không còn sức, nhưng vẫn không nhịn được cười.
Bối Y vừa xin lỗi vừa cướp bóng, quả thực là trên dưới cả người đều là điểm gây cười, Đô Oánh đã cười đến mức cong lưng.
Mà chỉ trong chớp mắt, cô ấy cũng bị Khương Miên quấn lấy.
Khách mời nam nữ hoàn toàn chìm trong hỗn chiến.
Lương Âm Dạ không để ý, bị Bối Y đẩy xuống nước.
Ồ, con nhóc xấu xa này…
Cô vùng vẫy, muốn quay lại bảng nổi một lần nữa. Đáng tiếc vừa rồi lãng phí quá nhiều sức lực, lại có lực cản của nước, trong thời gian ngắn cô không leo lên được.
Đột nhiên, sau lưng cô có một người bơi tới.
Cô không chú ý, anh cũng đã vạch nước mà ra, bọt nước tạo thành cột nước, Lương Âm Dạ ngẩn ra. Mà người phía sau ở bên tai cô, gần như muốn bơi ra trước xem thử gương mặt của cô: “Có ổn không?”
Dĩ nhiên anh đã ướt đẫm, cả người đang nhỏ nước.
Cô nhỏ giọng nói: “Em rất ổn.”
Văn Yến nhìn ra ý đồ cô muốn leo lên trên, hai tay nâng cô lên, cô đi lên trên, giúp cô leo lên bảng nổi.
Cô cũng thuận theo lực của anh mà leo lên trên, hai người kết hợp ăn ý, cô dễ dàng bò lên trên.
Vừa rồi khổ cực phí sức, lần này lại có cảm giác hạnh phúc rất mạnh, như thể trong một chốc, cô nhẹ nhàng rời khỏi hồ nước.
Hao phí quá nhiều sức lực, Lương Âm Dạ ngồi ở phía trên lấy lại sức, nhẹ nhàng thở hổn hển. Mà anh cũng không lập tức rời đi, cứ như vậy dừng ở trước mặt cô.
Cô đang ngồi trên bảng nổi, anh bơi trong nước, hai người mặt đối mặt nhau...
Đạo diễn Kỷ híp mắt. Tư thế chụp ảnh cưới cũng chỉ là như thế thôi có đúng không?
Loáng thoáng nghe thấy chỗ xa truyền đến tiếng thét chói tai, anh híp mắt nhìn sang.
Chậc, có thể là người hâm mộ CP của hai người này.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có thể không kêu lên mới là lạ.
Bối Y cho rằng Lương Âm Dạ bị đẩy xuống thì ít nhất phải ở trong nước vùng vẫy mất một lát, không ngờ chỉ chớp mắt, cô lại đi lên rồi, lúc ôm bóng xoay người lại bị dọa cho “A” một tiếng: “Sao mới đó chị đã lên lại rồi!”
Mà Lương Âm Dạ cũng đứng lên chạy về phía cô ấy, chuẩn bị báo thù.
Bối Y nhấc chân chạy, cũng là lúc này mới nhìn thấy Văn Yến, nghẹn ngào kêu: “A a a cứu mạng! Mau cứu tôi mau cứu tôi!”
Phạm quy! Phạm quy! Tình nhân nhỏ ở đây khoe ân ái! Liên thủ đánh chó!!
Mọi người vừa ầm ĩ vừa cười đùa, lúc thể lực cũng hao phí hầu như không còn, trò chơi rốt cuộc cũng đi vào hồi kết.
Vào giây phút quan trọng, Văn Yến cướp đi quả bóng Biên Húc sắp đưa đến điểm cuối, ném về hướng ngược lại.
Mà quả bóng đó là một quả bóng vô cùng quan trọng của đội xanh.
Biên Húc bi phẫn gào lên.
Ra ngoài lăn lộn, quả nhiên cũng phải trả nợ!
Lúc anh ấy còn muốn tranh thủ thời gian quay về lấy thêm một quả nữa, nhưng đúng lúc này, tiếng còi thổi vang…
Trò chơi kết thúc.
… Ha, cuối cùng cũng kết thúc!
Thôi vậy thôi vậy, mọi chuyện đều là mây bay.
Trước khi trò chơi bắt đầu đã nghĩ tới sẽ kịch liệt, nhưng không nghĩ đến sẽ kịch liệt như vậy.
Sức lực cả người Biên Húc như bị tháo gỡ, anh ấy và Tô Mộ Diên chống hai tay trên bảng nổi rồi nằm liệt trên đó, mệt đến mức hoàn toàn không muốn cử động nữa.
Bọn họ phơi nắng, thậm chí muốn trực tiếp ngủ một giấc ở đây.
Trông Văn Yến và Ô Tề có vẻ tốt hơn một chút.
Lúc trò chơi kết thúc, Văn Yến ở bên cạnh Lương Âm Dạ, anh cũng trực tiếp đi lên trên rồi ngồi cạnh cô trên bảng nổi để nghỉ ngơi một lát.
Thân hình anh cao lớn, lúc ra khỏi nước mang theo một đống nước ào ào chảy xuống.
Lương Âm Dạ nghiêng đầu nhìn.
Trên tóc, cằm, quần áo anh... Tất cả còn đang nhỏ nước. Màn này bỗng dưng có chút khêu gợi. Bởi vì anh mặc quần áo nhạt màu, sau khi ướt đẫm, kết hợp với việc anh lại vừa ra khỏi mặt nước, quần áo của anh bỗng trở nên có chút trong suốt dưới ánh nắng chói chang.
Trong suốt đến mức...
Vóc người như ẩn như hiện.
Ví dụ bụng dưới, cơ bụng...
Có thể cũng có một nguyên nhân khác, là do bọn họ quá gần nhau, nếu xa hơn một chút, chắc chắc không thể thấy rõ ràng giống như cô như vậy.
Nhưng hình như có chút rõ ràng quá rồi.
Đầu cô ong ong, trái tim cũng vậy. Tiếng vang ong ong làm cô cũng sắp không biết hiện giờ cô đang ở đâu, đang làm chuyện gì.
Gò má của Lương Âm Dạ vốn đỏ lên bởi vì vận động, lúc này màu đỏ càng đậm hơn. Tạm thời không biết là bị phơi nắng hay là sinh lý tự nhiên mà đỏ ửng.
Cô khó khăn thu hồi ánh mắt về.
Mà ánh mắt anh nhìn cô có chút khó hiểu, gần như đang nghi ngờ phản ứng này của cô.
Lương Âm Dạ bấm vào lòng bàn tay.
Căn bản cô không biết một người đàn ông như anh, sao có thể có sức cám dỗ như vậy, có vốn liếng như thế, có thể đầu độc như vậy được.
Văn Yến cong môi dưới, cũng không vội đi lên, chờ cô nghỉ ngơi một lát, khôi phục một chút thể lực.
Anh cũng giống khách mời nam khác, nằm xuống ngay tại chỗ.
Nhưng anh vừa nằm xuống, chỗ có thể nhìn xuyên thấu ở bụng dưới rõ ràng hơn nữa! Đúng là đập vào mắt cô đến chói loá!
Ánh mắt Lương Âm Dạ lóe sáng, cô không nhìn nữa… Mắt không nhìn thấy thì lòng không phiền. Ánh nắng gay gắt như vậy, không chừng sẽ hong khô quần áo của anh rất nhanh, hong khô là được... Ừ... Đúng rồi.
Lương Âm Dạ đột nhiên không muốn ở chỗ này nghỉ ngơi nữa.
Trong trận chiến kịch liệt vừa rồi, đội hồng lấy ưu thế một quả bóng, mạo hiểm giành chiến thắng. Sau khi mọi người nghỉ ngơi xong, ê kíp chương trình sẽ dẫn bọn họ đi ra bãi biển dùng bữa trưa hôm nay.
Nhóm Lương Âm Dạ, Tô Mộ Diên và Đô Oánh cùng rời khỏi hiện trường, trên người cũng khoác khăn lông to, muốn đi về chỗ ở tắm trước, trang điểm lại. Cả người ướt đẫm, bởi vì đều mệt mỏi cả rồi cho nên mọi người đi rất chậm, đi dưới ánh mặt trời có thêm mấy phần thoải mái.
Đô Oánh nói: “Đợi tới khi có thời gian, tôi cũng phải tới đây một lần, đến bên này để nghỉ dưỡng.”
Lương Âm Dạ nghe xong, cô cảm thấy ý kiến này không tồi.
Lúc đi ngang qua chỗ quần chúng vây xem, trong nhóm người đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Văn Yến… Anh nắm chặt tay cô ấy, đừng buông ra nữa!!”
Mấy khách mời đều sửng sốt.
Đã nghe người hâm mộ của cặp đôi Dạ Yến nhiệt tình điên cuồng, thanh thế rất lớn, thế nhưng cũng chỉ là nghe đồn, không ngờ sẽ gặp được người hâm mộ của cặp đôi này đúng lúc ghi hình chương trình ở đây.
Văn Yến và Lương Âm Dạ nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói.
“Hai người cứ giống như bây giờ, ở cạnh nhau cho tốt, có được không?”
Bọn họ thật sự đã đợi quá lâu rồi.
Cô ấy vô cùng vui mừng vì chuyến đi này, chính mắt nhìn thấy hết thảy cảm giác rung động, khó mà sử dụng ngôn ngữ hình dung được. Ngay cả nằm mơ mà cô ấy cũng không dám mơ như vậy. Mà cô ấy cũng đã có thể biết trước, sau khi đoạn này được phát sóng, Dạ Yến sẽ điên cuồng cỡ nào.
Cảnh tượng này quả là như đang nhảy disco trong lòng bọn họ.
Không biết câu nói nào chọc trúng trọng tâm, hốc mắt Lương Âm Dạ hơi đỏ. May mà vừa đi ra khỏi cảnh đùa giỡn trong hồ bơi, mắt đỏ trông cũng không quá đột ngột.
… Anh nắm chặt tay cô, đừng buông ra nữa.
Văn Yến cụp mắt nhìn người bên cạnh.
Cho đến khi mấy khách mời nói chuyện với nhau mới che giấu được khác thường giữa bọn họ.
Cô gái ở xa cũng ý thức được hành động bản thân không ổn, che miệng lại, không nói chuyện nữa.
Một điểm rất phiền lòng là bọn họ sẽ không tránh người hâm mộ của cặp đôi như tránh nước lũ và mãnh thú, hơn nữa nhiều khi, bọn họ sẽ đáp lại. Bọn họ rất dịu dàng, luôn khó tránh khỏi khiến cho người ta khao khát và ảo tưởng thật nhiều, cho nên năm đó Dạ Yến mới có thể có khởi nguồn mạnh mẽ như vậy, thậm chí đã từng ngang tài với người hâm mộ riêng của từng người.
… Hu hu hu, anh ấy đang nhìn cô ấy, anh ấy nhìn Dạ Dạ rất dịu dàng.
Cô gái cảm thấy sinh thời có thể được nhìn thấy cảnh tượng này thêm một lần, cái gì cũng đáng giá.
Thì ra còn có ngày hai người lại hợp tác với nhau lần nữa. Hoá ra, vẫn có một ngày hai người lại thân mật với nhau ở trước ống kính. Thì ra... hai người cũng không phải là cả đời này đều không liên lạc lại với nhau.
Cả đoạn đường, Lương Âm Dạ trở nên hơi kiệm lời.
Anh phát hiện ra nhưng không nói gì.
Sau khi mọi người thu dọn xong, chuyển cuộc chiến sang bãi biển. Lúc nhìn thấy anh, rốt cuộc rốt cuộc cũng thay đi bộ quần áo ướt. Lương Âm Dạ lặng lẽ thở phào trong lòng.
Lúc đôi mắt hẹp dài của anh nhìn qua, cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà dời đi.
/
Ê kíp chương trình không hứa suông, quả thật đã chuẩn bị một bàn dài bữa trưa phong phú. Chia khách mời thành hai đội, mỗi người dùng bữa trưa xong sẽ hội họp ở trong khu chợ náo nhiệt.
Mà ê kíp chương trình cũng không giải tán người dân thật, ngay cả nghe nội dung trò chơi, mấy khách mời đều phải chen chúc đứng trong đám người mà nghe. Lương Âm Dạ có chút hối hận vì không cột tóc lên, giữa hè, chỗ này quả thật rất nóng.
Nội dung trò chơi rất đơn giản, ở đây có vô số cửa hàng, ê kíp chương trình thiết lập trò chơi nhỏ trong số ba mươi cửa hàng đó, mấy khách mời chỉ cần tìm thấy cửa hàng nhỏ đặc thù. Hơn nữa, chỉ cần họ hoàn thành trò chơi là có thể đạt được kinh phí khen thưởng mà ê kíp chương trình để ở trong cửa hàng. Khen thưởng sẽ được cộng dồn, trò chơi kết thúc thì sẽ quyết toán tổng thể.
Sau khi một nhóm khách mời check in thành công xong, nếu sau đó còn có khách mời đi đến cùng một cửa hàng, lại còn có điểm kỷ lục trò chơi cao hơn, vậy thì kinh phí sẽ do nhóm có kỷ lục cao nhất nắm giữ.
Số lượng khen thưởng của mỗi cửa hàng không đồng nhất, mấy khách mời không những phải nhờ vào cố gắng, còn phải nhờ vào vận may.
Nhóm Biên Húc và nhóm Ô Tề là nhóm tiêu xài kinh phí đến mức không còn lại bao nhiêu, bọn họ rất coi trọng khen thưởng của mấy trò chơi này. Mà mặc dù kinh phí của hai nhóm khác còn dư lại sau vài lần khen thưởng trong trò chơi lần trước, nhưng không biết trò chơi lần sau sẽ là gì, cho nên bọn họ cũng phải chơi nghiêm túc.
Người ở đây quả thực quá nhiều, chen tới chen lui, rất dễ đi lạc.
Tô Mộ Diên trách mắng, chơi trò chơi ở đâu không được, cố tình chọn chỗ này, ê kíp chương trình là cố ý. Anh ấy giơ điện thoại di động, nhắc nhở mấy khách mời: “Lát nữa mọi người nhớ chú ý giữ liên lạc.”
Bốn nhóm khách mời lại tách ra hành động.
Văn Yến kéo Lương Âm Dạ chen ra ngoài đám người. Động tác rất tự nhiên thuần thục, không nhìn ra đặc thù gì.
Đột nhiên, Lương Âm Dạ nghĩ đến lời nói vừa nghe được: Anh nắm chặt tay cô, đừng buông ra nữa.
Bỗng nhiên có chút cảm giác lệ nóng dâng trào.
Bọn họ đi qua cửa hàng nhỏ ở bên đường, hỏi thăm từng người chủ cửa hàng.
Nếu như không phải là ê kíp chương trình bố trí cửa hàng nhỏ có đặc thù, chủ cửa hàng không hiểu tiếng Trung, khó tránh khỏi để lộ một chút hài hước lúc bọn họ giao tiếp.
Bọn họ giống như là hai nhân loại kỳ quái, đi vào trong liến thoắng một tràng.
Hỏi hai cửa hàng xong, bản thân Lương Âm Dạ cũng không nhịn được nở nụ cười.
Văn Yến bất đắc dĩ gãi gãi giữa mày.
Anh còn cho rằng cô bực bội vì phải đi hỏi, dỗ dành cô: “Nếu còn thừa kinh phí, có thể mua mấy đồ trang sức lần trước em nhìn trúng mà không mua được.”
Lương Âm Dạ chớp mắt, bất ngờ tới quá đột nhiên: “Có thật không?”
“Thật.”
“Hu hu hu, Văn Yến, sao anh tốt vậy!” Cô kích động kéo anh xông vào một cửa hàng kế tiếp.
Lần này người ngẩn ra lại là anh.
Bọn họ chạy một hồi.
Giống như chạy về ngày hè lúc cô mười bảy tuổi.
Đi qua thời không trong quá khứ, ở nơi đó, cảm nhận được cô và anh đã từng cùng nhau.
Không biết là có phải cảm xúc mạnh mẽ buff thêm sức mạnh hay không, ông chủ một cửa hàng kế tiếp lại thật sự thành công đối chiếu mật mã với bọn họ.
Lúc Lương Âm Dạ hỏi thăm trò chơi là gì, ông chủ bưng một tô mì nước ra, mời bọn họ sử dụng, hơn nữa lấy đồng hồ tính giờ ra.
Cái này lại khá đơn giản, chỉ là ăn thôi. Nhưng nếu mỗi cửa hàng đều yêu cầu ăn, vậy thì khó rồi. Lương Âm Dạ không yên tâm, cẩn thận nhìn, cô quyết định tự lên trước, để Văn Yến phía sau.
Cô ngồi ở trên ghế nhỏ bắt đầu ăn.
Văn Yến nghe theo sắp xếp của cô, ngồi im bên cạnh, chống một tay lên đầu nhìn cô.
Ông chủ cười híp mắt nhìn bọn họ, nói chuyện với bọn họ: “Các anh nhìn qua thật tốt.”
Ông chủ là người Thái nhưng lại biết tiếng Trung. Chẳng qua cũng không phải rất tốt, biểu đạt có chút khó khăn, cộng thêm bọn họ tự lý giải lời ông ấy nói.
Nhưng cho dù hiểu lời nói này ra sao, thì cũng không phải rất tốt.
Lương Âm Dạ há miệng, vội vàng ăn hết.
Trái lại Văn Yến còn có thể phân tâm hàn huyên với ông chủ: “Đúng rồi, vô cùng tốt.”
Tốt cái gì?
Lương Âm Dạ khó hiểu nhìn anh, một tay vén sợi tóc rũ bên tai, một tay cố gắng gắp mì.
Anh nhìn xong, bỗng nhiên đứng lên, đi ra sau lưng cô.
Cô cũng không biết anh muốn làm gì. Cho đến khi anh sửa sang lại tóc tai cô, tất cả tóc đều bị gom trong lòng bàn tay.
Cô dừng lại nhưng cũng không để ý, anh cũng không có dây cột tóc.
Cô vừa suy nghĩ chuyện này xong, Văn Yến lấy một sợi dây cột tóc trong túi ra. Anh không lập tức cột giúp cô, mà hỏi thêm một câu: “Muốn tết tóc không?”
Anh cảm thấy đây là đang ghi hình chương trình, đơn thuần cột thì chắc không đủ đẹp, mới dò hỏi cô có ý kiến khác hay không.
Lương Âm Dạ có chút không tưởng tượng nổi: “Anh còn biết tết tóc?”
Anh suy nghĩ một lát, nghiêm túc: “Không.”
Lương Âm Dạ: “...”
Vậy anh hỏi cái gì?
Anh khẽ cười, cột tóc cô lên.
Người quay phim ở gần đó đã sắp gặm đường phát điên mất rồi.
Hai người đúng là, có loại ngọt ngào không màng sống chết của người khác!!
Rốt cuộc các cô có biết cảnh tượng Văn Yến cột tóc kích thích người khác cỡ nào không!!!
Càng đừng nhắc đến anh còn nghiêng đầu, tỉ mỉ lại dịu dàng trao đổi với cô. Dáng vẻ cười thật khẽ, lúc lơ đãng phóng ra vẻ cưng chiều.
Bảo các anh đến diễn tình nhân, nhưng không bảo các anh thật sự xem nhau là tình nhân!
Lương Âm Dạ thoải mái hơn rất nhiều, ăn thật nhanh xong rồi bấm đồng hồ.
Ông chủ vẫn cười híp mắt nói chúc mừng, nhưng hình như sự chú ý không hề ở trong trò chơi gì đó, chỉ lo chưa thỏa mãn mà nói: “Tình cảm các anh tốt thật.”
Lương Âm Dạ khô khan cười hai tiếng: “Đúng rồi, chúng tôi là bạn bè đã quen biết rất lâu.”
“Quen biết lâu là tốt! Tôi biết cụm từ ấy, thanh mai trúc mã.”
Lương Âm Dạ cũng sắp không cười nổi nữa.
Nhưng từ đầu tới cuối Văn Yến vẫn luôn dịu dàng, lễ phép gật đầu.
Cô nghi ngờ nếu anh ở lại chỗ này. Anh cũng có thể vui vẻ nói chuyện trắng đêm với ông chủ.
Chẳng qua lúc này bọn họ còn đang vội, tạm biệt ông chủ xong, cô kéo anh đi điểm đến tiếp theo.
Ở trong khu chợ tấp nập, đã có không ít người chú ý tới bọn họ đang quay phim mà chạy đến xem, chỉ là bị ê kíp chương trình ngăn cản ở ngoài cửa hàng.
Người hâm mộ của cặp đôi Dạ Yến quả thực là không chỗ nào không có mặt, vừa rồi ở hồ bơi cũng có, hiện tại ở trong chợ cũng có. Bọn họ vừa ra cửa hàng kia, đã nghe thấy rất nhiều tiếng gọi, không ngừng nghe thấy chữ “Dạ Yến”.
Lúc bọn họ tìm một cửa hàng tiếp theo, Dạ Yến trà trộn trong đám người, bắt đầu cung cấp manh mối cho bọn họ: “Chắc là cửa hàng kia có á! Cửa hàng kia kìa!! Đạo diễn Văn mau dẫn vợ anh đi đi!”
Lương Âm Dạ: “?”
Có phải bọn họ... nâng cấp rồi không?
Bạn bè bên cạnh cô gái nhắc nhở cô ấy: “Cậu tém tém lại một chút! Đừng nói lời trong lòng ra, lát nữa làm người ta ngại mất!”
Cô gái rất nghe khuyên bảo: “Được! Anh trai mau dẫn chị gái đi đi!!!”
Lương Âm Dạ: “...”
Cô cũng nghe thấy rồi.
Văn Yến khẽ cười, dẫn cô đi đến cửa hàng bọn họ nói để thử xem.
Cô xoay đầu nhìn đạo diễn, nhìn thấy bọn họ không ngăn lại, trong lòng có tính toán. Lựa chọn khu chợ có nhiều người như vậy, có thể người hâm mộ trong đám người cũng là một trong số nhân tố mà ê kíp chương trình đã cân nhắc, cho nên nhắc nhở cũng không hề tính là không tuân theo quy tắc.
Bọn họ đi cửa hàng kế tiếp, những người hâm mộ điên cuồng chụp hình quay video: “Cố lên!! Dạ Yến xông lên nào!!”
Không biết từ đâu trong đám người truyền đến một tiếng gào: “Các cô xong chưa? Có thể đừng gán ghép nữa không?”
Lực công kích của nữ sinh không yếu một chút nào, gào lên đáp lại: “Cần cô quan tâm hả?!!! Dạ Yến là hạng nhất! Đệ nhất thiên hạ! Ngọt nhất trên thế giới!!!”
Cơ thể cô ấy nhỏ gầy, nhưng khí thế khổng lồ, không thua kém một chút nào, cũng không định sợ sệt, trực tiếp cầm đại pháo cãi lại. Cho người qua đường một loại chiến trận, đối phương nói thêm câu nữa, cô ấy lập tức xắn tay áo xông lên trước, người ta không khỏi bắt đầu khuyên bảo, thuận tiện tách hai người trong đám người ra xa nhau, không cho bọn họ đứng gần nhau.
Xế chiều hôm đó, lúc mấy khách mời tham gia trò chơi, ảnh trên mạng không ngừng bị lộ. Chợ có quá nhiều người, người Trung quốc chiếm không ít, ê kíp chương trình trực tiếp ghi hình ở đây, bọn họ cũng không khiến ê kíp chương trình thất vọng, trên phần mềm video chứa đầy video về bọn họ.
Hình ảnh Văn Yến và Lương Âm Dạ chạy cả một ngày trên ứng dụng Mỗ Âm, hai người đi cùng nhau, toàn bộ hành trình như hình với bóng mà không rời nhau.
Niềm vui của người hâm mộ Dạ Yến đạt tới tột cùng.
Người hâm mộ Lưỡng Tình Tương Duyệt không ít lần nói cạnh khóe bọn họ, cạn lời lạnh lùng hừ hừ: Không sao cả, dù sao thì buổi tuyên truyền “Viên Mãn” trước khi công chiếu sắp bắt đầu rồi. Không sao cả, dù sao thì Lương Âm Dạ sắp cùng Kiều Việt chạy đi tuyên truyền rồi.
Mãi đến mười phút trước khi trò chơi kết thúc, nhóm Lương Âm Dạ còn đang giằng co với nhóm Ô Tề trong một cửa hàng nhỏ, hai bên đồng thời chen vào cùng một cửa hàng, muốn ở trong mười phút này, thông qua thi đấu làm mới kỷ lục, để xem ai có thể thắng được cửa hàng này.