Dây Dưa Với Đêm Xuân

Chương 7



Năm đó, sau khi chuyện đêm đó xảy ra, Lương Âm Dạ đi hơn một tháng.

Cô nghĩ anh không đi tìm có thể là muốn cho cô không gian và thời gian để một mình yên tĩnh. Chắc hẳn anh cho rằng cô sẽ trở về, ít nhất là lúc phim mới chuẩn bị, cô cũng sẽ xuất hiện.

Bọn họ đã hợp tác lâu như vậy, không ai nghĩ bọn họ lại đột nhiên cắt đứt.

Anh cũng giống vậy, cho rằng cô chỉ rời đi một thời gian ngắn, nhưng không nghĩ đến trước khi cô đi, cô đã quyết tâm cắt đứt với anh.

Giữa bọn họ không thể nào tiến thêm một bước nữa, cũng không lui về như cũ được. Lòng cô biết rõ mọi chuyện.

Mối quan hệ rối tung lên như dây leo lần lượt thay nhau quấn quanh cái cây già nua, không chải vuốt rõ ràng được.

Cho nên... cô muốn bay một mình.

Lương Âm Dạ nhớ anh chỉ cho cô hơn một tháng, đoạn thời gian sau đó, đúng lúc phim mới bắt đầu chuẩn bị, anh lấy chuyện này làm lý do rồi bắt đầu tìm cô, gửi nhiều tin nhắn cho cô, cũng thông qua Đường Vi liên lạc hợp tác như cũ. Nhưng tin tức Đường Vi trả lời lại là: Phim điện ảnh mới, Âm Dạ không định đóng.

Anh không nhận lời từ chối của cô.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, việc chuẩn bị bị chậm lại mấy tháng.

Nhưng cuối cùng anh vẫn thất bại trong việc tranh thủ, cô đã đi vào đoàn phim mới.

Liên tục trì hoãn.

Dưới sự thúc giục không ngừng của phía đầu tư và người hâm mộ, cuối cùng anh chính thức bắt đầu tìm nữ chính mới.

Lúc này “CP Dạ Yến” chia đôi ngả.

Tin tức này vừa lộ ra, tất cả người hâm mộ của bọn họ ngẩn ra, không ngừng dò hỏi nguyên nhân, nhưng cuối cùng không nhận được một câu trả lời nào từ phía chính chủ.

Người hâm mộ không ngừng an ủi bản thân, chắc chắn đây chỉ là một lần sắp xếp công việc, nhưng ai có thể ngờ tới sau lần này lại có lần hai, lần ba… đến tận rất nhiều lần.

Đột ngột tách ra, vừa tách biệt là năm năm dài.

Weibo bọn họ còn theo dõi đối phương, không bỏ theo dõi, nhưng trên Weibo của mỗi người lại không có bóng dáng của người kia nữa.

Im lặng không quấy rầy nhau, như thể mối quan hệ giữa bọn họ chỉ là xa lạ.

Lại còn ai nhớ đến tình hình rầm rộ năm đó?

Người còn dừng lại ở đó, người không đi được và tiếc nuối chỉ có fans CP của bọn họ.

Sau này, bộ phim này có được thành tích rất tốt, thành tích còn tốt hơn mấy bộ trước kia của bọn họ nhiều.

Chỉ nói về bộ phim này thì không có bất cứ tiếc nuối nào.

Đối với người hâm mộ mà nói, tiếc nuối là nữ chính không phải là cô.

Quan trọng nhất là lúc ấy Lương Âm Dạ từ chối bộ này để đi diễn bộ phim truyền hình kia, sau khi phát sóng, số liệu vô cùng ảm đạm.

So sánh cả hai với nhau, cảm giác đối lập và chênh lệch rất rõ ràng.

Lúc ấy, ở dưới bình luận trong Weibo của Lương Âm Dạ, có rất nhiều người hỏi cô có hối hận không, Lương Âm Dạ chưa bao giờ phản hồi, nhưng cô tự trả lời trong lòng: Không hối hận.

Bởi vì cô biết cô không thể nào tiếp tục hợp tác với anh nữa.

Trong lúc vô tình, đầu ngón tay nhấn điều khiển từ xa, phim điện ảnh bắt đầu chiếu.

Nhìn thấy đoạn mở đầu đang đợi chiếu, Lương Âm Dạ lặng lẽ cụp mắt.

Cho dù là hiện tại, hình như cô cũng không thể nào hối hận.

Rời đi vào lúc đó, cắt đứt liên lạc vào thời điểm đó, cô chỉ muốn chừa lại một chút thể diện cho bản thân.

Cô không muốn chính tai nghe anh từ chối, tự cô biết rời đi.

Cứ dừng lại như vậy là vô cùng tốt.

Dì giúp việc đã làm bữa sáng xong, tới gọi cô ăn cơm.

Phim điện ảnh đã chiếu được gần một nửa.

Cô bấm tạm ngừng.

Thật ra thì cô đã xem bộ phim này rất nhiều lần. Lúc mới chiếu, lúc nhận giải, cô chưa bao giờ bỏ sót.

/

Gọi điện thoại cho Lương Âm Dạ xong, Hà Chiêu Vân sai người treo bức tranh này lên vị trí thích hợp trong phòng bà ấy.

Nhìn ra được bà ấy thích món quà này.

Dì Chương ở bên cạnh bà ấy cười nói: “Xem ra món quà mà cô chủ nhỏ tặng đã đi vào tim bà.”

Hà Chiêu Vân đánh giá xem đã treo ngay ngắn hay chưa, bà ấy nhẹ giọng nói: “Không liên quan đến quà cáp, chỉ cần là nó tặng thì tôi sẽ thích.”

Đúng lúc ở trong phòng ngủ chính, bà ấy chỉ vào một cái tủ trưng bày ở bên cạnh: “Bà xem tranh vẽ trên đó đi, lúc nhỏ nó đưa tôi, tôi còn giữ đấy.”

Dì Chương nhìn sang... Úi chà, đúng là như vậy thật.



Vậy đó chắc là tranh cô chủ nhỏ đã vẽ lúc rất nhỏ.

Hà Chiêu Vân sai người dời sang bên trái một chút, đợi treo xong mới đi ra ngoài với dì Chương, bà ấy buồn chán nói: “Bà xem năm nay nó quay về được mấy lần? Chưa bao giờ thấy con cái nhà ai không nhớ nhà như nó.”

Bà ấy khẽ thở dài, trong lời nói đều là bất đắc dĩ và bất lực: “Hôm qua về rồi đi ngay, cũng không ở lại một đêm. Chờ lần sau gặp nó cũng không biết là khi nào nữa.”

Con cái lớn rồi, lòng ở bên ngoài, lại có cánh của mình, giữ cũng không giữ được.

“Bà nói xem, sao nó không yêu cái nhà này một chút nào vậy?” Hà Chiêu Vân nỉ non, không biết đang suy nghĩ gì, tinh thần bay xa. Còn không đợi dì Chương trả lời, bà ấy tiếp tục khẽ nói: “Bà nói xem nó rốt cuộc đang oán hận tôi chuyện gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Là oán hận từ lúc nào, là oán hận chỗ nào?

Nhà họ Lương làm giàu muộn, mua ngôi nhà này, mời mấy dì giúp việc này đều là chuyện sau khi bọn nhỏ được mấy tuổi. Dì Chương cũng không biết chuyện trước kia.

Chỉ là nhớ lại chuyện sau đó, dì Chương nói: “Tính cách của cô chủ nhỏ là như vậy nhỉ? Tương đối độc lập, không lưu luyến người khác lắm, nhưng bình thường đều giấu cảm xúc ở đáy lòng, từ đáy lòng, nhất định là cô ấy rất yêu bà.”

“Vậy à?”

Thật ra thì có quá nửa là Hà Chiêu Vân không tin.

Nhìn thấy cảm xúc bà ấy đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn khổ sở, dì Chương an ủi: “Không phải lúc này còn có cô chủ lớn ở bên cạnh bà sao? Mỗi ngày bận chuyện của công ty xong là về ngay, quan tâm bà, ở cạnh bà, cũng nhiệt tình nữa.”

Từ lúc Lương Xán học đại học thì đã ở tới công ty của gia đình hỗ trợ, có Lương Tuấn dẫn dắt, con đường thuận buồm xuôi gió, tiến bộ rất nhanh. Hiện tại cô ta cũng có thể một mình phụ trách một phía, phụ trách rất nhiều dự án trọng điểm.

Mà Âm Dạ thì sao? Từ lúc cô học đại học đã xông vào giới giải trí cùng Văn Yến. Nếu như là mấy năm trước, lúc cô ở dưới vực sâu sâu nhất, Hà Chiêu Vân thật sự rất phản đối, cảm thấy sự khổ cực này không đáng. Giờ đây, nhìn thấy cô dần dần phất lên, cô lại giữ vững sự yêu thích, Hà Chiêu Vân cũng dần dần không còn ý kiến nữa.

Mới bắt đầu bà ấy đã phản đối, lúc rơi xuống vực thẳm bà ấy cũng phản đối, nhưng trước giờ đều vô dụng. Hiện tại bà ấy cũng mệt mỏi, có lẽ là đã lớn tuổi, ở trước mặt con cái, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, cho nên chung quy vẫn buông tay, mặc kệ con cái tự do.

Nghe lời của dì Chương nói, Hà Chiêu Vân nhìn xuống mặt đất, vừa đi vừa khẽ lắc đầu.

Không giống.

Ở trên người Lương Xán, bà ấy không có tiếc nuối. Nhưng ở trên người Âm Dạ, bà ấy còn rất nhiều tiếc nuối.

/

Ngày nghỉ ở nhà trôi qua rất nhanh.

Trong khoảng thời gian đó Hà Chiêu Vân còn hỏi địa chỉ nhà cô rồi đến một lần, mang canh dì Chương nấu tới, vừa chờ cô uống vừa đi tham quan. Chỉ là bà ấy nhìn đi nhìn lại, giữa mày bắt đầu nhíu chặt, cảm thấy rất nhiều đồ vật không tốt lắm, bà ấy gọi điện thoại đi, không lâu sau có người đưa đồ đến... đổi một số món đồ điện trong nhà cô.

Có thứ không đủ tốt để sử dụng, Hà Chiêu Vân đổi sang thứ tốt nhất.

Mua ngôi nhà này xong, thật ra thì trong tay Lương Âm Dạ thiếu tiền, lúc chọn những thứ này đều nhìn giá mà chọn. Đồ vật không tệ, nhưng chắc chắn không phải là tốt nhất, Hà Chiêu Vân muốn đổi, Lương Âm Dạ để cho bà ấy đổi.

Chờ Lương Âm Dạ uống xong canh bà ấy mang đến, Hà Chiêu Vân đã lượn quanh một vòng rồi quay về, tán thưởng gật đầu. Đây là canh bổ ít dầu mỡ bà ấy cố tình bảo dì Chương nấu. Bây giờ bà ấy cũng học được cách chiều theo sở thích và nhu cầu của con cái.

Bà ấy đậy nắp hộp giữ nhiệt: “Chỗ này làm gì thoải mái bằng trong nhà? Nếu trong nhà có chỗ nào con không thích, có thể thay đổi. Vẫn nên về nhà ở thì tốt hơn...”

Hà Chiêu Vân vừa nói vừa lặng lẽ quan sát biểu cảm của cô. Nhìn thấy cô không định đồng ý, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.

Thôi vậy, không cứng đầu bằng cô.

Cùng lắm thì sau này cô về thành phố Thân, bà ấy chạy đi chạy lại nhiều hơn một chút thôi.

Bà ấy không khuyên nữa. Đậy kín hộp giữ nhiệt rồi đẩy sang bên cạnh, lại lấy một tấm thẻ trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt Lương Âm Dạ.

Lương Âm Dạ khựng lại, ngước mắt lên nhìn bà ấy.

Sắc mặt Hà Chiêu Vân dịu dàng: “Cầm đi, cho con tiền tiêu vặt.”

Lương Âm Dạ khẽ mím môi.

Biết bà ấy đoán được gần đây kinh tế của mình tương đối căng thẳng.

Nhưng cô vẫn không có ý tiếp nhận, chỉ đẩy thẻ về lại: “Không phải là khách sáo với mẹ, mà không cần thật. Con có thể nuôi được chính mình.”

Sắc mặt Hà Chiêu Vân hơi tối đi: “Nhưng mẹ không chỉ hi vọng con nuôi được chính mình, còn hi vọng chất lượng cuộc sống của con tốt hơn một chút, hi vọng con sống tốt.”

Bà ấy nói xong rồi xách hộp giữ nhiệt rời đi như lúc tới, chỉ để lại tấm thẻ kia.

Lương Âm Dạ cụp mắt nhìn nó, rất lâu không có động tác.

Sau cùng, cô chỉ im lặng cất nó đi, cuối cùng cũng không dùng đến.

Gần đây, tình hình kinh tế của cô quả thật đã đỡ hơn rồi. Sau khi liên tiếp trở mình, phương diện kinh tế đã được cải thiện rất nhiều và rất nhanh, việc thiếu tiền cũng chỉ là tạm thời.

Cô tạm thời nhận lấy tấm thẻ này, bỏ nó vào ngăn kéo, cũng không xem bên trong có bao nhiêu tiền.

/

Một đêm trước khi ghi hình chương trình, Lương Âm Dạ hơi mất ngủ.

Cô không thường tham gia chương trình giải trí, số lượng không nhiều, mấy lần kia cũng chỉ là tuyên truyền phim mới, vả lại chỉ là tham gia một thời gian ngắn, không có áp lực quá lớn. Lần này thì khác, cô phải tham gia cả một mùa.

Trong bóng đêm yên tĩnh, nghe được một tiếng than thở khẽ khàng.

... Hi vọng đừng mất quá nhiều người hâm mộ, đừng như chương trình khác, vừa phát sóng là mất sạch người hâm mộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Vào buổi sáng “Tối Nay Hẹn Hò Không” chính thức bắt đầu ghi hình, Lương Âm Dạ đã đặt đồng hồ báo thức, nhưng cô không thể thức dậy được.

Lúc ê kíp chương trình đến gõ cửa, cô ngẩn ra hai giây, mới kịp phản ứng, gần như là lập tức ngồi dậy rồi xoay người xuống giường, chạy đi rửa mặt, cột tóc lên hai vòng, chỉnh trang đơn giản lại, nhanh chóng thay quần áo khác rồi vội vàng đi mở cửa.

... Quả thực là ra quân không được thuận lợi.

Cô hơi chán nản.

Mà máy ghi hình của ê kíp chương trình vừa đi lên là quay trúng một gương mặt mộc còn mang theo giọt nước.

Hai bên đều sửng sốt.

Lương Âm Dạ lui ra sau nửa bước, khiêm tốn xin lỗi: “Xin lỗi, chờ lâu rồi, mời vào trong.”

Trước đó, ê kíp chương trình đã trao đổi với bọn họ là sẽ quay một vài cảnh cuộc sống thường nhật của bọn họ, muốn nhìn xem dáng vẻ lúc không có ai của bọn họ, quay như vậy sẽ tương đối chân thật. Vả lại, đây cũng là một điểm rất hấp dẫn người xem, dẫn bọn họ đi vào cuộc sống thường nhật của nữ minh tinh. Vẻ gọn gàng xinh đẹp trên màn ảnh luôn mang theo cảm giác xa cách, làm như vậy thì có thể kéo gần khoảng cách hơn rất nhiều.

Mặc dù mang danh là đột kích, nhưng dù sao thì cũng đã thương lượng về quy trình, trước khi ê kíp chương trình đến, cho rằng chắc là bên phía cô đã chuẩn bị một chút, nhưng không nghĩ đến cô thật sự cho ra hiệu quả “đột kích”.

Ngay cả đạo diễn quay phim đi theo cô vào cũng không nhịn được nở nụ cười.

Ê kíp chương trình cuồn cuộn đi vào phòng như dòng nước, đánh giá chỗ này, ít nhiều gì trong mắt mọi người cũng ánh lên vẻ tò mò.

Trừ quay phim và các hoạt động tuyên truyền cho phim, bình thường Lương Âm Dạ rất ít khi xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng. Trừ trong phim, hiểu biết của mọi người về cô gần như là con số không.

Nói khoa trương một chút thì lần này là dịp hiếm hoi cô bước xuống đàn tế thần.

Ngay cả người không phải là người hâm mộ thì cũng không nhịn được tràn đầy tò mò về cô.

Lương Âm Dạ lấy nước trái cây cho bọn họ, trong lúc bọn họ xua tay liên tục từ chối, cô chỉ cười nói: “Đây là loại bình thường tôi rất thích uống, mọi người thử xem.”

Nghe cô nói như vậy, nhân viên của ê kíp chương trình mới ngượng ngùng nhận lấy: “Vậy cảm ơn cô Lương.”

Bọn họ tò mò xem thử nhãn hiệu, vặn mở uống một hớp.

... Chỉ đơn thuần tò mò bình thường cô Lương thích uống cái gì thôi!

Bọn họ thu xếp ổn thỏa xong, Lương Âm Dạ lại về phòng rửa mặt, trang điểm. Vừa rồi vội vàng, lần này cô có thể nghỉ ngơi một chút.

Lúc đi ra, cô đã trút bỏ chiếc áo thun đơn giản rộng thùng thình và quần đùi vừa mặc, thay sang một chiếc váy lụa dài màu trắng.

Váy có phần rìa gợn sóng, trên làn váy là hoa văn thêu chìm màu bạc, lại là váy hai dây tạo cảm giác thoải mái.

Cho người ta một loại cảm giác... đúng là cô đến tham gia chương trình giải trí này là để nghỉ phép.

Thật ra thì nhân viên công tác đã rất mong đợi.

Cho dù cô không làm gì, chỉ đứng ở đó thôi, mỗi ngày nhìn thôi cũng đủ bổ mắt, ngay cả làm việc mà bọn họ cũng cảm giác tràn đầy động lực.

Huống chi, bọn họ vô cùng mong đợi cô có thể chơi vui vẻ ở trong chương trình.

Bên kia.

Ê kíp chương trình cũng đồng thời đi tới nhà Văn Yến.

Giống Lương Âm Dạ như đúc, anh cũng đang ngủ, cũng bị chuông cửa đánh thức. Lúc mở cửa vẫn còn hơi khó chịu với ánh sáng mà híp mắt lại.

Không hẹn mà giống nhau.

May mà hai bên còn chưa trao đổi tin tức với nhau, nếu không thì ít nhiều gì cũng sẽ bất ngờ khuấy động lên một cơn sóng.

Đây có tính là ăn ý không?

So sánh hai người này và khách mời khác, ít nhiều gì cũng có chút “không ăn nhập”.

Sau khi Văn Yến bắt kịp tình huống trước mắt, anh thả lỏng hàng mày đang nhíu lại, nghiêng người để cho bọn họ đi vào rồi mời bọn họ đợi ở trong phòng khách một lát.

Nhân viên công tác tới bên này quay chụp chỉ cảm thấy mặc dù là người này không phải là diễn viên, nhưng thật sự rất có khí chất và cảm giác của nam minh tinh.

Bất kể là nhan sắc hay là khí chất, đều không thua kém một chút nào.

Cũng có thể hiểu được lý do đạo diễn Kỷ mời vị này đến tham gia chương trình giải trí.

Mọi người đều không nghĩ quá nhiều, đạo diễn đi theo để quay phim lại biết được một vài chuyện mà người khác không biết.

Anh ấy nhìn Văn Yến thêm mấy lần.

Anh ấy biết lý do Văn Yến ngủ dậy trễ như vậy.

... Nghe nói tối hôm qua đạo diễn Văn còn uống rượu với đạo diễn Kỷ, thức trắng đêm để nói chuyện, không biết là nói chuyện gì mà trò chuyện muộn như vậy nữa.

Hoặc là đang bí mật mưu đồ cái gì đó chăng?

Bọn họ hẹn nhau ăn cơm, rất khuya mới kết thúc, hiện tại thời gian còn sớm, không phải đạo diễn Văn còn đang ngủ thì gì?

Ánh mắt của anh ấy nham hiểm.

Nhưng mấy chuyện này đều là bí mật.

Nhìn thấu mà không nói toạc ra, cũng không thể nói ra được.