“Cố Vân Thanh!” Mới sáng ra, Trình Dịch không nhịn được đẩy cửa phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng này, Cố Vân Thanh lập tức bật ngồi dậy. Dùng chăn che nửa ngực trần như nhộng, cô vô cùng đáng thương nhìn người đàn ông nọ, “… Thực sự xin lỗi, không phải em cố ý đâu.”
Bất kể thế nào, cứ nhận sai đã rồi tính. Trình Dịch yêu cô như thế, chỉ cần cô nói thêm vài ba câu dễ nghe dỗ dành anh, anh chắc chắn sẽ không để ý đâu.
“Là chúng nó dụ dỗ em trước.”
Mặt khác, bắt nạt đám chó mèo thì tụi nó không nói được, Cố Vân Thanh lập tức chối bay chối biến trách nhiệm.
“Em lặp lại lần nữa xem.” Trình Dịch nghiến răng, gằn từng chữ một nói.
Cố Vân Thanh hơi mắc nghẹn, vẻ mặt ngượng ngùng, “Thật sự là tụi nó dụ dỗ em trước, lôi em về phía giường, không tin anh hỏi thử đi…”
Trình Dịch nhìn thoáng qua đám chó mèo đã đứng chỉnh tề thẳng tắp hàng ngũ, hít sâu một hơi, sau đó chỉ ra ngoài cửa, “Tụi mày ra ngoài trước đi, tao có chuyện muốn nói với Thanh Thanh.”
Có lẽ là biết Trình Dịch là cậu chủ của chúng nó, đám Lục Lộ cũng không ghét anh như trước nữa. Với sự ra lệnh của anh, chúng nó còn nể tình.
Lục Lộ vẫy đuôi, bèn chuẩn bị nhảy xuống giường. Nhưng ngay giây tiếp theo, nó đã bị người ta ôm chặt.
“Không được Lục Lộ à, em phải ở lại đây với chị.”
Lục Lộ ngoáy đuôi, đôi mắt lộ ra vẻ do dự.
“Ba túi thức ăn.” Trình Dịch giơ ba ngón tay.
Cố Vân Thanh thấy thế, thoáng cái nguy hiểm dâng cao, cô vội vàng tăng giá, “Năm túi.”
“Bảy túi.”
“Mười túi.”
“Mười hai.”
……
Đến khi tận 30 túi, Trình Dịch vẫn từ tốn lên giá.
Cố Vân Thanh chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn chịu thua thê thảm.
Liếc Trình Dịch một cái, trong ánh mắt dường như đang nói anh đừng quỵt nợ, sau đó Lục Lộ mới nhấc chân ra ngoài.
“Tiêu rồi, con chó nhà tôi cuối cùng đã đâu hàng trước giặc.” Cố Vân Thanh tặc lưỡi.
Berger cuối cùng cũng vứt bỏ chính trực, giờ cũng mất liêm sỉ sa vào vũng bùn.
Trình Dịch lừ Cố Vân Thanh, cười nhạt, “Còn chẳng phải học theo em đấy à.”
“Liên quan gì đến em chứ?” Cố Vân Thanh không phục.
Thấy phòng đã trống không, Trình Dịch cũng lười lắm chuyện với cô. Anh ẩn ý cong môi… cười một cái. Nhân lúc Cố Vân Thanh còn chưa kịp chạy, anh đè cô lên giường.
“Anh… Anh muốn làm đấy à?” Cố Vân Thanh lắp bắp.
“Em đoán xem?” Trình Dịch nhướng mày.
Mười phút sau, nghe trong phòng ngủ vang lên tiếng động. Sáu lão boss quay sang nhìn nhau, rồi làm như không có chuyện gì xuống lầu.
……
Hai tiếng sau, Cố Vân Thanh y hệt xác cá muối nằm chết đuối trên giường. Cô híp mắt, giọng đầy uy hiếp nói: “Anh chờ đấy, lát nữa em cởi lắc chân cho mà xem!”
Có lẽ thật sự là tác dụng của lắc chân, hơn một năm rồi cô chưa bị biến thành động vật. Còn con cáo Bắc Cực lần đó, Trình Dịch suy đoán, có thể do lắc chân hiệu quả quá chậm. Hoặc do sợi chỉ đỏ bị đứt nên mới có thể xuất hiện lần ngoài ý muốn ấy.
Biết được chuyện này, Cố Vân Thanh bỗng tìm được cách đối phó với Trình Dịch.
“Em biến thì anh vẫn tìm được thôi.” Trình Dịch cười nhẹ.
“Em dứt khoát cắt đứt nó luôn!” Cố Vân Thanh giơ tay hình cái kéo, vẻ mặt uy hiếp.
Trình Dịch cảm thấy không biết nên khóc hay cười, anh chậm rãi nói: “Để anh cho em xem một thứ.”
Nói xong, anh kéo ngăn tủ sâu nhất ở đầu giường. Sau khi mở ra, anh nom vẻ mặt khiếp sợ của cô.
Chỉ đỏ đầy ắp cả cái ngăn kéo!
Nếu là cùng một chỗ thầy đi xin thì ông thầy này đáng thương quá đi mất?
Cảm giác được Cố Vân Thanh nhìn mình, Trình Dịch bật cười, “Em cứ cắt thoải mái, ở đây anh vẫn còn 2216 sợi chỉ.”
“Còn nữa, em đừng hòng mưu đồ gì, mỗi tuần anh sẽ đếm lại một lần.”
Cố Vân Thanh: “…”
Tàn đời rồi, cô có dự cảm chẳng lành, chuyện vợ chồng sau khi kết hôn sẽ không hề “tốt đẹp”. Quan trọng nhất chính là, giờ cô đã không phân được… Là anh thua dưới tay cô, hay là cô bại trong tay ảnh.