Chương trình《 Thử thách điều không thể 》 bắt đầu vào ngày quay thứ ba.
Sáng sớm bừng tỉnh, Trình Dịch đã phát hiện chó nhà mình mở to mắt.
"... Chào buổi sáng." Trình Dịch mím môi và nói xin chào trước.
Ngay sau đó, vì chó ta ngáp nên nước bọt văng đầy mặt anh.
"Gâu." Chào cái gì mà chào, mắt trời nắng đến tận mông rồi kìa.
Thật không biết sen ăn gì mà trông cao thế, tay chân lại còn dài, một khi đã ôm thì cô không thoát ra được, chỉ có thể trừng mắt chờ anh tỉnh dậy.
Vùi đầu vào bộ lông dài của Cố Vân Thanh, Trình Dịch cười khẽ, "Có phải mày đang thầm mắng tao không?"
"Gâu." Biết rồi còn hỏi.
Cố Vân Thanh lắc đuôi, giường gỗ phát ra "tiếng "cạch cạch" nắng nề. Nhân lúc Trình Dịch chưa kịp nhìn, Cố Vân Thanh đặt hai chân trước lên vai anh và đột ngột đẩy ra, kế đó cô thoát khỏi cái ôm của Trình Dịch.
Nhưng cô vừa đứng lên thì đã bị Trình Dịch ôm eo, chớp mắt cái lại ngã xuống giường.
Cố Vân Thanh: "..."
Tên này là đồ ngốc sao.
Trình Dịch lúc mới tỉnh ngủ chỉ số thông minh thấp đến đáng sợ, Cố Vân Thanh bất lực phỉ nhổ.
"Gâu gâu gâu." Anh đã 23 tuổi rồi đấy, có thể "người nhớn" tý được không.
Trình Dịch bịt cái miệng chó của Cố Vân Thanh, "Đừng kêu nữa, chúng ta nên dậy thôi."
Cố Vân Thanh trong lòng trợn trắng mắt, rốt cuộc là ai bám dính trên giường không chịu dậy?
Tuy rằng Trần Triệu Hâm cấm cô tham gia, nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua Trình Dịch vất vả thế nào, Cố Vân Thanh vẫn quyết định đi theo anh.
Trình Dịch cũng không quyết liệt ngăn cản cô.
Hôm nay quay một nhiệm vụ là hái nấm trong núi, nếu hái được cây nấm không độc cộng thêm một điểm, nếu hái phải cây có độc thì trừ mười điểm.
Đương nhiên Trần Triệu Hâm cũng không vô tình như vậy, ông để bốn người đều được đi hỏi kinh nghiệm của người dân nơi đây. Dạy bọn họ phân biệt loại nấm nào có độc và không độc, tiếp đó mới để bọn họ tự ra tay làm nhiệm vụ.
Điều trùng hợp đó là, người được phân vào nhiệm vụ với Trình Dịch lại là cô bé hôm qua. Không phải tổ quay phim không muốn tìm thanh niên trai tráng, mà là toàn bộ thôn Lưu Nhân không có thanh niên trai tráng nào ở lại. Tất cả đều ra ngoài làm thuê làm mướn, đã nhiều năm rồi chưa quay về lần nào, trong thôn chỉ có mấy cụ già và đám trẻ nhỏ.
Người già tuổi đã cao, không thể lên núi được. Còn đám trẻ thì sức khoẻ dồi dào, tay chân cũng linh hoạt, vừa hay có thể sử dụng được.
Bé con nhìn thấy Cố Vân Thanh thì đột nhiên cười rộ, để lộ hàm răng trắng bóc và đôi má lúm đồng tiền.
Trần Triệu Hâm thấy thế thì trong lòng thoáng đánh thót.
Con chó này đã bị ông cấm thi rồi, không thể giúp Trình Dịch gian lận đúng chứ?
Giây tiếp theo, dự cảm của Trần Triệu Hâm liền biến thành thật.
Con bé đến trước mặt Cố Vân Thanh, duỗi tay xoa đầu cô, sau đó trịnh trọng nói: "Yên tâm đi, mình sẽ giúp chủ nhân của cậu nhất có thể."
Vì miếng thịt bò bít tết kia, cô bé dốc hết kinh nghiệm bỏ túi từ nhỏ của mình để giảng dạy cho Trình Dịch.
"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu." Đây là mấy người tự chọn nhé, không dính dáng xu nào đến tôi hết.
Cố Vân Thanh quay đầu nhìn về phía Trần Triệu Hâm, vẻ mặt vô tội.
Mặt Trần Triệu Hâm hết xanh rồi lại trắng, đến nỗi phó đạo diễn bên cạnh phải trông mặt ông ta mấy lần. Một lúc lâu sau, Trần Triệu Hâm mới bất lực xua tay, "Cứ vậy đi."
Ông nghĩ mình đã hiểu được cảnh Trình Dịch khi đối mặt với con chó này rồi, thường xuyên phải cạn lời là thế nào. Trần Triệu Hâm không khỏi càng đồng cảm với tân binh này.
Có thể nuôi một con thú cưng như con chó này, cậu ta hẳn là tốt tính lắm.
Ba người Trương Chi Dịch cười khổ nhìn nhau, trong đầu không hẹn cùng chung suy nghĩ.
Cái giấy cam kết kia coi như bỏ rồi.
——
Con đường nhỏ quanh co dài đến tận cuối tầm nhìn.
Bắt đầu từ chỗ sườn núi, cô bé đi cùng Trình Dịch và hai người quay phim, cộng thêm một con chó là Cố Vân Thanh, cả hàng người không đi con đường nhỏ, trực tiếp đi về phía rừng cây tươi tốt.
Cố Vân Thanh và cô nhóc còn ổn, một bên là được quân đội huấn luyện, một bên từ nhỏ đã chạy khắp núi đồi. Trình Dịch cũng còn trụ được, có điều hai người quay phim, mỗi người đều vác cái máy quay nặng, lên núi nói phải cố gắng hết sức.
Trình Dịch nhìn hai người quay phim mồ hôi vã ra như tắm, nhíu mày nói: "Nghỉ ngơi một chút thôi."
Người quay lúc đầu không đồng ý, dù sao đây cũng là công việc của mình. Nhưng thấy Trình Dịch và Cố Vân Thanh đã ngồi xuống, anh ta do dự một lát, bấy giờ mới khiêng cái máy, tìm một góc quay vừa vặn có thể chụp Trình Dịch và cũng có thể ngồi xuống.
Cố Vân Thanh ngồi xổm, thè lưỡi để tản bớt nhiệt.
Lúc bé con ngồi xổm xuống lùn hơn Cố Vân Thanh, cô nhóc vươn đôi tay vì lao động từ nhỏ nên chai sạn, từng chút một nhẹ nhàng xoa xoa đầu Cố Vân Thanh.
"Gâu..." Thoải mái quá...
Hình như thấy Cố Vân Thanh đang sung sướng, con bé khẽ nói: "Mình cũng vuốt lông Đại Hoàng như vậy đấy."
"À phải rồi, cậu chưa biết Đại Hoàng là ai nhỉ? Nó chính là con chó mà hôm qua mình muốn giới thiệu cho cậu đó."
Cố Vân Thanh: "..."
Đột nhiên cảm thấy đôi tay sờ trên người mình nặng thật.
Trình Dịch bên cạnh nghe thấy tiếng con bé nói, anh mím môi, sau đó nghiêm túc mở miệng: "Lục Lộ còn nhỏ, anh không để nó sớm yêu đương vậy đâu."
Anh còn lâu mới chia sẻ con Berger này với bất kì sinh vật nào, không bao giờ nghĩ đến.
Lỗ tai Cố Vân Thanh động đậy, nếu cô nhớ không lầm, cái thân xác này của cô đã đón bảy mùa quít, nếu quy ra tuổi tác của loài người, đại khái chắc phải hơn bốn mươi rồi.
Ở cái tuổi này mà yêu đương, tuyệt đối coi như kết hôn muộn và sinh con muộn...
Nhận ra chó ta thất thần, Trình Dịch híp mắt, sờ sờ đầu cô.
Trong lúc hai người đang đùa nghịch, Cố Vân Thanh bỗng nhiên đánh hơi thấy mùi người, hơn nữa đến không ngừng, khoảng sáu tên, từ những hướng khác nhau mà tới.
Cố Vân Thanh đột ngột đứng lên.
Nếu là sáu tay đến cùng một hướng, cô sẽ không cảnh giác như vậy, việc người dân lên núi kiếm hàng hoá đi bán là chuyện bình thường. Nhưng những người này rõ ràng là đang chia nhau ra, hơn nữa còn 4 hướng đều canh gác, y như... Một vòng vây vậy.
Cố Vân Thanh bình tĩnh nhe răng cắn ống quần Trình Dịch và kéo kéo.
"Sao vậy?" Trình Dịch nhíu mày.
Cố Vân Thanh không dám phát ra tiếng kêu nhắc nhở, chỉ dùng sức kéo quần.
Phải đi mau, hình như có chuyện không ổn.
Nắm chắc nguyên tắc "thà giết lầm còn hơn bỏ sót", Cố Vân Thanh một chút cũng không dám lơ là mất cảnh giác.
Mạng người chỉ có một, cẩn thận một chút không sai bao giờ.
Trong khoảng thời gian này, sự ăn ý ngầm với nhau giữa hai người được bồi dưỡng cuối cùng cũng có tác dụng. Trình Dịch đứng dậy, sau đó vẫy tay với người quay phim.
Người quay phim tuy rằng khó hiểu sao mới nghỉ ngơi một chút đã đi, nhưng anh ta vẫn đứng dậy theo.
Cô nhóc thì ngoan ngoãn không nói lời nào.
Nhưng tất cả đã không còn suôn sẻ như vậy nữa, đáng lẽ không có sơ suất gì nhưng mọi người đều không ngờ tới xung quanh có người thả trộm bẫy thú!
"A!"
Cùng với tiếng hét thảm của người quay phim, Cố Vân Thanh và Trình Dịch đồng thời lòng cùng trùng xuống.
"Hỏng rồi, bị bọn họ phát hiện!" Một giọng nam ở cách đó không xa vang lên.
"Còn ngây ra đấy làm gì, còn muốn đòi tiền không?!" Một tiếng nóng nảy vang lên.
Nhìn mấy người nhanh chóng vây lại, Cố Vân Thanh lập tức hít sâu một hơi.
Quả nhiên là người đến có mưu đồ xấu, tuy nhiên giờ bọn họ không chạy được nữa.
Sáu tên này mặt mày hung tợn, trong tay mỗi người đều lăm le cái liềm.
Nhìn cái đầu nhọn được mài sáng quắc của chiếc liềm, Trình Dịch im lặng mà dây thần kinh trong người căng lên.
Cô nhóc thấy trong số đám đó có một người quen quen, sau đó nó giơ tay chỉ về phía người nọ, kinh ngạc nói: "Chú là Lưu... Ư..."
Con bé còn chưa kịp dứt lời, ngay sau đó Trình Dịch đã vội vàng bịt chặt miệng nó lại.
Sắc mặt Lưu Võ biến đen rồi lập tức hoá hung ác.
Tuy rằng bị cái gã minh tinh kia bịt kín miệng, nhưng Lưu Võ không ngu, biết mình đã bị bại lộ thân phận. Bấy giờ, căn bản cái kế hoạch cướp tiền của tay minh tinh này không thể thực hiện được nữa.
Con nhóc kia, không thể sống được.
Bỏ qua ánh mắt đằng đằng sát khí của Lưu Võ, Trình Dịch nhìn sáu gã, trầm giọng hỏi: "Chúng mày muốn gì?"
"Nghe nói các vị ngôi sao đây đều rất có tiền, xe thể thao, gái đẹp gì cũng có. Hôm nay anh em chúng tôi đây muốn mở mang một tý."
Vương Hữu Học nghịch cái liềm trong tay, cười thâm ý.
Trình Dịch hiểu ra mấy tên này chỉ muốn tiền, anh không hề do dự, trực tiếp tháo chiếc đồng hồ trên tay xuống, "Cái đồng hồ này trị giá 3 triệu*, nó là thứ đáng giá nhất hiện giờ trên người tôi. Tôi cho mấy người cái đồng hồ này, các người thả chúng tôi đi."
(*) 3 triệu NDT (3 trăm vạn): 300000 NDT = hơn 1 tỷ VNĐ.
Trong mắt sáu gã loé lên tia tham lam, một thằng gầy khòm cười lạnh: "Mày nghĩ bọn tao ngu à, thuận tay của mày cũng mấy triệu, bọn tao càng không thể thả mày đi rồi."
Bất kể thế nào, đồng hồ bọn chúng cũng muốn có. Người này, bọn chúng cũng muốn trói!
Nhìn tên ngôi sao này ra tay hào phóng, đến lúc đó chẳng phải tuỳ ý chơi đùa lên tới chục triệu hay sao.
Chục triệu đấy, con số này bọn họ trước đây nằm mơ cũng không dám.
Với những món hời lớn thế này, rất ít ai giữ được bình tĩnh, sáu gã này hiển nhiên cũng vậy.
Mềm không được, cũng chỉ có thể cứng rắn, không chừng còn có thể tìm đường sống.
Trình Dịch vừa nghe thấy tiếng chó rít khe khẽ, ngay sau đó lập tức đợp một nhát vào tên Lưu Vũ đứng gần anh nhất.
Cố Vân Thanh bổ người nhào về phía đối phương khiến hắn ngã ngửa rồi cắn một nhát lên đùi.
Bất chấp mùi tanh thối trong khoang miệng, Cố Vân Thanh đang định cắn tay thứ hai.
Nhưng mà Vương Hữu Học không chừa cho cô cơ hội, vừa trải qua phen hoảng hốt, hắn vòng ra sau rồi bắt được cô nhóc đang kinh hoàng đứng lẻ loi một mình.
Con bé ngay từ đầu đã liều mạng giãy giụa, nhưng vì còn bé, sức cũng nhỏ, hai ba cái đã bị tóm lấy khống chế được.
"Nếu chúng mày còn động đậy, tao lập tức giết nó!" Gí sát cái lưỡi liềm kề cổ cô bé, chớp mắt đã xuất hiện vệt máu tươi.
Khuôn mặt cô nhóc trắng bệnh, môi không ngừng run rẩy, trông dáng vẻ bị doạ sợ chết khiếp.
Cố Vân Thanh thấy thế, động tác trong nháy mắt chậm lại nửa nhịp.
Giây tiếp theo, một cái liềm bổ về phía cô, gã gầy khòm cũng tung chân đá cô.
Cố Vân Thanh cứ ngỡ mình cũng bị thương, ai ngờ đúng lúc này, cô rơi vào cái ôm ấm áp.
Là của Trình Dịch.
Ôm Cố Vân Thanh chật vật lăn hai vòng trên mặt đất, Trình Dịch ôm cô vừa miễn cưỡng tránh được lưỡi liềm nhưng lập tức bị trúng cái đá của gã gầy còm.
Cố Vân Thanh nghe thấy tiếng kêu rên của Trình Dịch bật ra từ cổ họng.
Chậm rãi từ trong lòng anh đứng dậy, Cố Vân Thanh nhìn xung quanh một vòng, dưới ánh mắt khinh thường từ bọn chúng, nhanh chóng ngậm lấy miếng vải dính máu trên mặt đất.
Sau đó, cô bỏ chạy.
Cố Vân Thanh cảm giác được ánh mắt của Trình Dịch dõi theo mình, có chút đau đớn và chua xót.
Đằng xa, tiếng gã đàn ông đùa cợt vang lên.
"Đây là chó nuôi thành phố đấy à? Còn không bằng chó nhà tao, ít nhất sẽ không bỏ lại chủ nhân của mình..."
Từ xa xăm, gió núi ào về, chim chóc bay xung quanh, cuối cùng vì hoảng sợ mà bay tán loạn đi mất.
-
Lời tác giả:
Trình Dịch: Chia tay! Chia tay ngay!
Cố Vân Thanh:... Viết tôi như vậy à, tự dưng muốn cắn người ghê.