Đế Cảnh Trọng Sinh

Chương 15: Người nhà Hiên Viên



Trên một đỉnh núi cao chót vót ngoài khơi Đông Hải...

Một nam nhân mặc áo bào đỏ rực, khí thế bức người, vung tay đánh nát một trụ đá mấy người ôm, giọng khàn khàn tức giận:"Ngươi... ngươi còn chưa quên được đám súc sinh đó sao?"

"Ca, ngươi ăn nói cho cẩn thận, dù sao bọn họ cũng từng là gia đình của ta." Một nữ nhân đẹp như điêu khắc khẽ cau mày, trên trán có ấn ký hình ngọn lửa rất đặc biệt, cả người toát lên một cổ ngạo khí khinh thường chúng sinh.

"Hửm? Gia đình? Khục... Ha ha ha. Ngươi đây là muốn chọc cười ta ư? Thiên chi kiêu tử của Hiên Viên tộc cư nhiên lại nảy sinh quan hệ với một tên rác rưởi, lại còn sinh hài tử cho hắn. Gia đình của ngươi đấy sao? Ha ha ha ha..." Nam nhân tuy cười rất sảng nhưng trên trán sớm đã nổi gân xanh, ánh mắt càng thêm lãnh khốc.

Nữ nhân im lặng không đáp lời, tay siết chặt nắm đấm định quay người bỏ đi.

"Đứng lại cho ta!" Nam nhân gầm lên, cả toà lâu đài bị khí tràng của y làm cho rung chuyển. "Nếu ngươi dám bước thêm nửa bước, ta liền hủy diệt bọn chúng, một hồn một phách cũng không chừa!"

Nữ nhân dừng bước, cả người bốc lên một nguồn linh khí đỏ rực như lửa, lực lượng khủng bố không ngừng sinh trưởng như muốn áp đảo phong vân. Nàng chậm rãi quay đầu, ánh mắt lăng lệ bá đạo.

"Hiên! Viên! Kính! Ngươi đã hứa với ta cái gì? Ngươi đây là muốn nuốt lời?"

Nam nhân sững người, ngữ điệu trở nên thận trọng:"Yến nhi, không phải ta muốn nuốt lời nhưng ngươi đừng quên, ngươi bây giờ là thê tử của Thượng Quan Dực, các ngươi đã có Trạm nhi và Khiết nhi, ngươi cũng biết hắn có bao nhiêu yêu, sủng ngươi. Tại sao cứ phải lưu luyến thứ rác rưởi kia?"

"Đừng để ta nhắc lại. Thứ nhất, bọn họ không phải rác rưởi. Thứ hai, ta không hề lưu luyến. Ngươi đừng tự cho mình là đúng."

"Nếu ngươi không lưu luyến vậy đây là cái gì?" Nam nhân rút ra một miếng ngọc truyền âm, trên đó có ấn ký hình mai rùa.

Thấy ngọc bội trên tay y, nữ nhân thoáng giật mình. Thì ra tin tức nàng chờ đợi mấy ngày qua đã lọt vào tay Hiên Viên Kính.

"Trả cho ta!" Hiên Viên Yến trở nên nóng nảy, ánh mắt hung hăng đối chọi.

"Hừ, ở một nơi chó không thèm sủa cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng sao? Rác rưởi đúng là rác rưởi!" Hiên Viên Kính nhếch miệng cười.

Hiên Viên Yến tối sầm mặt mũi. Muốn thu được thông tin trong ngọc truyền âm cần có khí tức của nàng, rốt cuộc vị đại ca đáng kính này đã dùng thủ đoạn gì mà nàng vẫn không hề hay biết? Càng nghĩ càng tức giận, nguồn linh khí bao quanh Hiên Viên Yến chẳng mấy chốc ầm ầm bùng nổ, ấn ký trên trán tỏa ra hào quang chói lọi, toàn thân như được sinh ra từ trong biển lửa... Nàng từng bước tiến về phía Hiên Viên Kính, khuôn miệng xinh đẹp thốt ra từng chữ sắc bén như gươm:"Trả! Cho! Ta!"

Những vật bày trí trong điện bắt đầu bốc cháy. Kể cả thạch trụ cũng dần bị nung đỏ. Hiên Viên Kính chật vật đứng thẳng, khóe môi kéo ra một nụ cười kiêu ngạo. Muội muội của hắn đúng là thiên chi kiêu tử của Hiên Viên tộc, nếu nàng không thể thu phục thần thú Hoả Phượng thì còn ai có thể? Chỉ tiếc là tiểu gia hoả kia không hiểu sao vẫn cứ lề mề, mãi chưa chịu tái sinh.

"Cũng không phải là ta không trả. Ngươi xem lại chính mình, chỉ vì một cái nghiệt chủng mà bất kính với đại ca." Hiên Viên Kính nói xong thì ném ngọc truyền âm về phía nàng.

Nàng đón lấy, phóng thần niệm dò xét bên trong, liền nghe thấy giọng nói trầm tĩnh mà phiêu nhiên của Lãnh Như Ý:"Thiên địa kỳ ngộ, tử lộ tái sinh." Sau đó, không còn tin tức gì khác. Chỉ vỏn vẹn một câu này cũng đủ để nàng thở phào nhẹ nhõm, nộ khí dần dần tán đi.

Thấy nét mặt nàng vì câu nói kia mà giãn ra, trong mắt Hiên Viên Kính xẹt qua một tia chán ghét:"Yến nhi, chuyện năm đó không có ai biết ngoài ta và ngươi nên bọn chúng mới sống lâu như vậy. Nhưng nếu ngươi tiếp tục dây dưa với quá khứ, một khi bí mật bị phanh phui, ngươi cho rằng Hiên Viên tộc sẽ bỏ qua vết nhơ này sao?"

"Lần này là ngoại lệ, về sau ta tự biết làm thế nào." Hiên Viên Yến rũ mắt, cẩn thận cất ngọc truyền âm vào người.

Hiên Viên Kính buồn bực, âm lực trầm trầm ngạo nhân:"Nhớ rõ, đừng vì chuyện không đáng mà làm vấy bẩn hai chữ Hiên Viên."

"Ca cũng đừng quên lời hứa của mình, bằng không thì hai chữ Hiên Viên là gì ta liền nghe không hiểu..." Ngữ khí rõ ràng là uy hiếp. Hiên Viên Kính nộ không thể át, tại sao nữ nhân này luôn khó khuất phục như vậy? Nếu nàng không phải muội muội của hắn, không phải tâm can bảo bối của phụ mẫu thì hắn đã sớm ném nàng vào Quỷ Cốc.

Hiên Viên Yến xoay người rời đi. Trước khi bước qua cánh cửa vô cùng nguy nga có điêu khắc hình dáng của thần thú Hỏa Phượng, nàng để lại cho hắn một câu:"Ngươi đừng có một tiếng súc sinh, hai tiếng rác rưởi, nếu nàng là súc sinh thì ta chính là súc mẫu, còn ngươi là súc cữu cữu." Sau đó cười lớn bỏ đi.

Hiên Viên Kính giận tái mặt, thiếu chút đứng không vững. 

Cùng lúc đó, một nam nhân có thân ảnh cao lớn, mặt mũi lạnh lẽo như đao đang đứng bất động phía sau đại điện, trong tay đã nghiền nát viên Đông Hải Minh Châu tan thành bụi phấn từ lúc nào không hay. Sau khi nghe tiếng cửa điện khép lại, y lặng lẽ bỏ đi, nhanh chóng ngụy trang lên gương mặt ôn nhuận, văn nhã thường ngày.

Hiên Viên Kính lúc này mới nở một nụ cười lạnh nhạt:"Thượng Quan Dực, tất cả giao cho ngươi."

. . .

Sau khi thương thế của Lam Tuyệt dần ổn định, Quách Chương đến tìm nàng, hỏi về những chuyện đã xảy ra.

"Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Ma Thiên Lãnh, và ai là người đả thương ngươi?"

Lam Tuyệt điềm tĩnh đáp lời:"Sau khi dẫn bầy độc trùng đi khỏi, ta đã lạc vào một sơn động. Đoán chừng là nơi tận cùng bên trong Ma Thiên Lãnh. Lúc đó ta phát hiện một người đang đánh nhau với Hổ Vương, trong vòng một trăm chiêu hắn đã hạ gục Hổ Vương, lông tóc không thương..."

Nói đến đây, nàng dừng một chút, quan sát thấy nét mặt kinh hãi của Quách Chương thì hài lòng. Nàng tất nhiên không thể nói ra danh tính cùng tu vi của Phong Thần, như vậy quá mạo hiểm, chỉ có thể đem những chi tiết này nói rõ với Quách Chương, để y tự mình suy đoán.

"Ta trốn trong một địa đạo gần đó nhưng rất nhanh đã bị phát hiện. Thương tích trên người là do hắn truy đuổi tạo thành, có lẽ hắn nghĩ ta đã chết nên mới bỏ qua. Ngoài ra, ta cảm thấy hắn đang tìm kiếm thứ gì đó ở Ma Thiên Lãnh."

"Ngươi còn nhớ diện mạo hay bất cứ đặc điểm nào về hắn không?" Ngữ điệu của Quách Chương trở nên gấp gáp, việc này vô cùng hệ trọng, muốn đánh bại được chúa tể ma lâm thì tu vi ít nhất đã tiến vào Hư Cảnh. Lam Tuyệt còn sống trở về quả là trời cao phù hộ.

"Nhớ rõ." Lam Tuyệt rũ xuống mi mắt, trong lòng nổi lên một trận khó chịu. Ngày đó, nàng quá sơ suất, quá tự đề cao chính mình, suýt chút đã không còn mạng trở về. Một tháng qua, tuy nàng không thể mở mắt, cũng không thể cử động nhưng nghe rất rõ tiếng nức nở đầy lo lắng của Mặc Thương. Lam Tuyệt hận không thể lập tức cấp chính mình mấy bạt tai.

Kỳ thật, lúc đó Lam Tuyệt không còn lựa chọn nào tốt hơn. Đối với Phong Thần, con mồi càng chạy trốn hắn càng hưng trí đuổi theo. Đến cuối cùng, dù là lựa chọn nào cũng chỉ có một kết cục.

Sau khi cho người hoạ xong diện mạo của Phong Thần, Lam Tuyệt trầm mặc nhìn Quách Chương, chậm rãi thốt ra từng chữ:"Hắn còn nói, yêu tu sẽ trở lại... báo thù đạo tu."

Quách Chương kinh hãi, hỏi lại như muốn chắc chắn:"Khẳng định?"

Lam Tuyệt nhẹ gật đầu:"Khẳng định."

Cả hai lâm vào trầm mặc hồi lâu. Lam Tuyệt đành lên tiếng trước:"Quách thành chủ, ngài thật sự có Tinh Khiết Băng Sương?"

Quách Chương thở dài, tạm gác chuyện yêu tu qua một bên, thần sắc bình ổn đáp lời:"Đúng vậy."

Nàng cũng không do dự nhiều, trực tiếp nói ra:"Ước hẹn kia là ta vô dụng, thân ảnh của con linh thú ngài miêu tả ta còn chưa từng thấy qua. Nhưng ta không thể không có Tinh Khiết Băng Sương, nếu ngài đồng ý bán, ta liền dùng một cái giá hợp lý để mua."

Nghe nhắc tới con linh thú nọ, tiểu thú đang núp trong góc phòng lén lút trề môi:"Úi giời, hay cho câu thân ảnh chưa từng thấy qua. Hơn một nửa thời gian, ngươi đều ở cùng với bổn thánh."

Nghe nàng nói dùng giá hợp lý để mua, Quách Chương khẽ mỉm cười:"Giá như nào là hợp lý đây? Ước hẹn kia cũng là ta hàm hồ, ngươi đã làm rất tốt, không những cứu bảy thiếu niên khác mà còn mang về tin tức quan trọng như vậy. Ta đây tặng... " Nói tới đây, Quách Chương cứng đờ cả lưỡi nhìn nàng lấy ra năm khối tinh thạch với năm màu sắc khác nhau, ứng với năm hệ ngũ hành. Linh khí từ năm hệ thuộc tính nồng đậm toát ra, đan quyện vào nhau, uốn éo vờn quanh như tinh vân vũ khúc. Những luồng linh khí cứ theo quy luật hợp, khắc mà né tránh, truy đuổi, hoà quyện lẫn nhau. Đẹp đẽ, sống động đến không chân thật. Y sống lâu như vậy, đến bây giờ mới có dịp tận mắt chứng kiến năm hệ thuộc tính ở cùng nhau là cái dạng gì hình ảnh. Chưa kể, đây là báu vật của thiên địa, được nhật nguyệt tinh hoa nuôi dưỡng mà thành. Cho dù dốc hết bảo khố của phủ thành chủ cũng chưa chắc mua được cả năm khối ấy.

Lam Tuyệt cong cong khóe mắt:"Ngài có thể chọn một trong năm khối. Ta nghĩ với cái giá này, ngài sẽ không chịu thiệt."

Nào có không chịu thiệt, rõ ràng là lời to. Tinh Khiết Băng Sương tuy quý hiếm nhưng không phải là không có, hơn nữa chỉ có công dụng điều chế một số đan dược phức tạp, tỷ lệ thành công rất thấp. Còn tinh thạch ứng dụng rộng rãi, đặc biệt là trong luyện khí. Người ta đồn rằng, hơn phân nửa số tinh thạch tìm được đều thuộc sở hữu của Vạn Khí Minh - một trong những thế lực lớn nhất Định Tường đại lục, chỉ cần ngửi được mùi của tinh thạch, Vạn Khí Minh đều dùng mọi giá thu về cho được.

Quách Chương khẽ ho khan hai tiếng, lấy lại bình tĩnh:"Đây là thu hoạch ở Ma Thiên Lãnh?"

Lam Tuyệt hơi chột dạ, cái này nàng không có báo cáo lên a. Giọng nói liền trở nên mềm mại:"Đây là ta suýt chết nhặt được trong bụng Cự đại thẩm. Lúc đó túi càn khôn cũng đã đầy nên..."

Quách Chương thầm than, nha đầu này cũng sắp thành tinh rồi đi. Câu trước thì nói suýt chết, ý là "ta đổi mạng mà có". Câu sau lại nói túi càn khôn đã đầy, ý là "ngươi đừng đòi hỏi nữa." Nghĩa đệ của y rốt cuộc tích được phước đức gì mà sinh ra một nữ nhi cực phẩm như vậy đây?

Bất quá, y tò mò hơn cả là trong bụng Cự đại thẩm nào lại có tinh thạch chứ? Nếu như biết được, về sau nhất định phải lưu ý bọn họ cứ nhầm vào "Cự đại thẩm" mà hăng hái chém.

"Cự đại thẩm mà ngươi nói là loài ma thú nào?"

Lam Tuyệt khỏi bấm đốt tay cũng biết suy nghĩ trong lòng Quách Chương, hơi có chút buồn cười nhưng vẫn thành thật trả lời:"Là Cự Quang Ngư sống ở một hồ nước sâu bên trong đầm lầy. Lúc ta bị độc trùng đuổi gϊếŧ liền nhảy vào trong đó, nhảy vào đó lại bị Quỷ Hổ Ngư thèm thuồng. Chỉ còn cách chui vào bụng Cự Quang Ngư ẩn náu."

Quách Chương trợn mắt, không tin vào tai của mình. Hồ nước sâu mà Lam Tuyệt nói được xưng là Quỷ Đàm của Ma Thiên Lãnh. Ở bên dưới, có một con thủy quái ngàn năm gọi là Cự Quang Ngư, cách đây rất lâu từng có một nhóm tu sĩ tận mắt chứng kiến một loài ma thú thân cao ba trượng bị tổ tông kia một ngụm nuốt trọn, da lông cũng không chừa. Từ đó Quỷ Đàm được xem như tử địa, ngay cả thủ vệ thành cũng sẽ không bén mảng tới gần. Lam Tuyệt cư nhiên tự mình hiến tế, sau đó còn hoàn hảo đi ra... Chuyện này cũng quá hoang đường rồi! Quách Chương vốn dĩ không tin, nhưng không thể không tin. Thứ nhất, y biết Lam Tuyệt không nói dối. Thứ hai, nếu Lam Tuyệt không thật sự rơi xuống Quỷ Đàm, làm sao biết được dưới đó có Cự Quang Ngư cùng Quỷ Hổ Ngư? Hơn nữa, ghép mọi chi tiết lại với nhau đều rất hợp lý, chỉ là những gì xảy ra quá mức phi thường.

Quách Chương chậm chạp mở miệng, trên trán rít mồ hôi:"Nó.. chết chưa?"

Lam Tuyệt phì cười, cảm thấy Quách thành chủ và phụ thân nhà mình chắc hẳn rất hợp nhau, gan đều có chút nhỏ. Nhưng nàng quên mất, người ta cũng không trải qua vạn lần sinh tử, chém gϊếŧ thành cơm suốt mấy trăm năm như nàng. Nếu những ai sợ hãi thủy quái đều bị gọi là gan nhỏ, e rằng chẳng có mấy người dám tự xưng mình lớn gan.

"Nó không chết thì chính là ta chết. Dưới đầm có một thủy đạo thông đến sơn động, cũng nhờ nó mang ta đến đó nên mới bắt gặp yêu tu cùng Hổ Vương. Lấy chút đồ xem như phí bồi thường vậy."

Quách Chương đột nhiên cảm thấy vị tổ tông trước mặt còn muốn đáng sợ hơn thủy quái. Vị kia ở Quỷ Đàm ngàn năm vương giả, cư nhiên nuốt nhầm gia hoả này thì trước bị lợi dụng, sau bị trắng trợn cướp gϊếŧ. Cho dù còn mấy cái "Cự đại thẩm" khác bụng đầy tinh thạch, ngay cả hắn cũng sẽ không đem thân nhập thuỷ, chui vào đó lượm nhặt thứ gì. Đứa nhỏ này... thật sự, khiến cho hắn ngôn vô ý cạn.

Thấy Quách Chương thất thần, Lam Tuyệt lên tiếng phá vỡ:"Quách thành chủ, ngài sẽ bán Tinh Khiết Băng Sương cho ta sao?"

Quách Chương lập tức khoát tay:"Không bán. Tất cả tặng ngươi, có bao nhiêu tặng bấy nhiêu."

Lam Tuyệt mừng rỡ:"Thật sự?" Nếu y muốn tặng, nàng tất nhiên sẽ không ra vẻ quân tử mà ép y mua bán. Còn lâu a!

Quách Chương sảng khoái cười:"Quách Chương ta nói là làm. Có điều, ngươi có thể nói cho ta biết ngươi cần Tinh Khiết Băng Sương làm gì không? Nếu không tiện nói cũng không sao."

Mọi chuyện diễn biến đến nước này, Lam Tuyệt đã dần coi Quách Chương như một vị trưởng bối đáng tín nhiệm, nên cũng không ngại tiết lộ:"Ta muốn luyện chế Tẩy Tủy Đan."

Quách Chương khẽ gật đầu, ánh mắt mông lung, tựa như đã đoán trước. Y hỏi tiếp:"Là vì tiểu muội của ngươi sao?"

Nghĩ tới Mặc Thương, Lam Tuyệt đạm nhiên cười:"Không phải, là cho ta. Nàng không cần Tẩy Tủy Đan."

Quách Chương lấy làm ngạc nhiên, hỏi dồn:"Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi có thiên phú tứ tinh, xem như không tệ. Chẳng lẽ ngươi không biết Tẩy Tủy Đan chỉ cải tạo được thiên phú nhất, nhị, tam tinh sao? Muốn biến tứ tinh thành ngũ tinh, ta e là..."

Lam Tuyệt thầm nghĩ:"Đó là vì Tẩy Tủy Đan bình thường kém chất lượng, bọn hắn lại không đủ kiên trì, nào ra được cái kết quả tốt gì."

Đây là kiến thức chuyên môn, rất dài dòng, Lam Tuyệt không tiện giải thích nên đành im lặng. Quách Chương thì cho rằng mình vừa làm tổn thương ý chí của nàng, liền nhanh chóng sửa lời.

"Ý của ta không phải là không thể. Chỉ là quá trình tẩy tủy vô cùng thống khổ, so với tra tấn, lăng trì chỉ có hơn chứ không kém. Theo ta biết, Tẩy Tủy đan chỉ có hiệu lực khi ngươi còn đủ tỉnh táo tiếp nhận quá trình thống khổ đó. Thời gian kéo dài càng lâu, kết quả càng khả quan, nếu ngươi bất tỉnh, quá trình tẩy tủy liền dừng lại. Từ xưa đến nay chưa có trường hợp nào trụ được quá hai giờ, cũng không ít người vì chịu không nổi mà tổn thương kinh mạch, thần trí. Chưa kể, trước khi dùng Tẩy Tủy Đan, ngươi phải phế bỏ hết tu vi, xem như làm lại từ đầu, không cẩn thận sẽ mất cả chì lẫn chài. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, thiên phú của ngươi tuy không quá xuất sắc nhưng cũng là trăm người có một, cộng với bản lĩnh hiếm có, ta tin ngươi sớm muộn sẽ gặt hái được thành tựu. Đi lộ trình kia thật sự quá mạo hiểm, đánh đổi rất lớn."

Lam Tuyệt biết Quách Chương là thật lòng lo lắng cho nàng, nên rất nhu thuận trả lời:"Đa tạ thành chủ. Ta hiểu được, ta sẽ cân nhắc."

Quách Chương làm người bao lâu? Vừa nhìn liền biết tiểu nha đầu này không hề có ý định rút lui. Y chợt nhớ tới ánh mắt lúc Lam Tuyệt nhờ y che giấu thương thế, cũng là điềm nhiên, kiên định như thế. Quách Chương ôm trán, ai da, hắn làm sao lại quên tiểu nha đầu này có bao nhiêu quái vật? Vết thương khủng bố như thế mà bị nàng xem như "va chạm", hắn còn cái gì để nói? Tuỳ nàng đi thôi. Vừa nghĩ thông, trong lòng Quách Chương liền rạo rực sinh ra một loại hưng phấn. Hắn thật mỏi mắt mong chờ ngày Lam Tuyệt trưởng thành sẽ là dạng gì kinh tài tuyệt diễm thế gian.

Cảm nhận được khí tức của Mặc Thương lấp ló bên ngoài, Quách Chương và Lam Tuyệt cũng không tiếp tục nói nhiều.

"Được rồi, trời cũng không còn sớm. Ngày mai, ta sẽ mang Tinh Khiết Băng Sương đến cho ngươi. Hảo hảo nghỉ ngơi."

"Ta đã khoẻ, ngày mai sẽ trở về Lam gia. Đa tạ thành chủ đã chiếu cố một tháng qua. Đại ân của ngài, Lam Tuyệt nhất định không quên."

Quách Chương khoát tay:"Lại khách sáo cái gì, ta và phụ thân ngươi đều đã kết nghĩa huynh đệ. Ngươi còn thiếu gọi ta một tiếng Quách bá bá."

Lam Tuyệt nhẹ cười:"Quách bá bá." 

Thấy nàng nhu thuận hiểu chuyện, Quách Chương đột nhiên nhớ tới nữ nhi của mình. Trước khi bước ra khỏi cửa, y nói với Lam Tuyệt:"Kỳ thật, Tinh Khiết Băng Sương mà ta có cũng là vì luyện chế Tẩy Tủy Đan cho nữ nhi của mình. Bất quá, nàng đã không cần nữa. Nếu ngươi quyết tâm đi lộ trình kia, Quách bá bá nhất định ủng hộ ngươi."

Hoàng hôn buông xuống, thân ảnh cô liêu của Quách Chương dần rời xa tiểu viện.

__ __

Tác giả: Càng về sau càng đau đầu a~ Àiii.. thông cảm cho ta, rất nhiều tình tiết phải sắp xếp cẩn thận (nhưng vẫn không yên tâm). Ta đã huỷ hai bản thảo khác, viết mất mấy ngày mới xong ;_;

Góc giải đáp:

1. Khi nào hai bạn nhỏ sẽ lớn?

- Nếu ta đoán không lầm, khoảng 10 ~ 15 chương nữa a. Đừng vội, đừng vội.

2. Ta có lấp hố không?

- Lấp mà :( ngày nào cũng chăm chỉ tỉ mỉ đào đào lấp lấp, chỉ là mọi người đọc bản hoàn chỉnh nên cảm thấy nó thực đơn giản mà thôi. Khó khăn của ta chính là chương nào cũng có hàng chục cách để bắt đầu. Mỗi chương mọi người đọc chính là mồ chôn của hàng ngàn chữ khác không được lựa chọn ;_;

3. Nếu ai có thắc mắc hay điều gì cần giải đáp, xin tự nhiên bình luận.

P/s: Ta rất đáng thương *ô ô khóc lớn*