Đây là lời nhắn khẩn của ngài Tổng Thư kí Hội đồng bảo an gửi thẳng tới cho John Lewis. Bọn họ có 30 phút trước khi nơi này nổ tung.
- Đi thôi!
John hét với đội của mình trong lúc nhảy lên một chiếc xe jeep. Lúc hệ trọng này, hắn chỉ có thể tin dùng đội ngũ tinh nhuệ của mình chứ không thể trông đợi vào mấy đơn vị Bắc Âu kia được.
- Có 2 con cấp bậc cao thuộc dòng Hoàng gia đang chưa rõ tung tích, và 3 nhân chứng đã trốn ra ngoài. Chúng ta sẽ cố gắng xử lý gọn bọn chúng trong vòng 15 phút, hoặc ít nhất là đảm bảo được rằng tất cả những mục tiêu ấy phải bị tan xác trong cuộc oanh tạc sắp tới!
- Oanh tạc? - Một thành viên thuộc cấp của John, người vẫn sử dụng bí danh Đại bàng 7, ngạc nhiên hỏi.
- Tin mật từ thượng cấp. Chúng ta có tối đa 30 phút - John cúi xuống nhìn đồng hồ - Xác của Tutankhamun sao rồi?
- Đã được đưa an toàn lên tàu.
- Cả thi hài của Rick nữa chứ? - John hỏi.
- Đúng vậy, đều đã được đưa lên. Sẽ có phi cơ đưa anh ấy về lại quê nhà. Nhưng bọn họ vẫn chưa thể gỡ được cây cọc gỗ cắm trên người anh ấy ra…
John nghe tới cây cọc gỗ này, lại nghiến răng kèn kẹt.
Lũ Zombie cấp thấp không thể sử dụng công cụ. Người sử dụng thứ chết tiệt đó để hạ sát Rick chỉ có thể là con người. Cộng với việc phát hiện thi thể một người đàn ông nằm bên cạnh với những vết súng trên người, chỉ có thể đưa ra kết luận những thường dân kia đã ra tay giết chết Rick.
“Nếu may mắn, các ngươi sẽ bị thiêu rụi cùng với thành phố này. Còn tệ hại hơn, là bị ta bắt được”
John nắm chặt nắm tay. Rick, tên liều lĩnh và hay văng tục ấy, kẻ đã vào sinh ra tử cùng hắn suốt những năm tháng ở Nam Phi, 1 trong những tên lì lợm và cừ khôi nhất hắn từng biết, lại bị 1 đám thường dân sát hại. 5 năm đối mặt với giống loài không phải người kia, John đã phai dần đi nhân tính trong mình, nhưng tình đồng đội vẫn là chiếc mỏ neo đạo đức vừa giúp hắn không trở nên điên loạn, vừa giúp hắn sinh tồn qua tình cảnh ngặt nghèo.
- Báo cáo! - Một giọng nói cất lên làm hắn giật mình - Đội 4 đã phát hiện một con Eden cấp cao!
Aja vẫn không ngừng để ý vị trí của bọn họ trên Google Map, để kiểm tra xem liệu kẻ lạ mặt có thực sự dẫn bọn họ ra ngoài hay không.
Hắn vẫn luôn luôn đặt sự chú ý của mình vào cái cảm giác cồm cộm bên hông, nơi khẩu súng lục giắt trong thắt lưng. Hắn không ngừng diễn tập trong đầu mình trường hợp phải rút tay lấy khẩu súng ấy ra nhanh nhất có thể như thế nào, sẽ phải nhắm vào đâu đầu tiên, nếu hắn buộc phải làm vậy.
Aja còn không ngừng lẩm bẩm tên họ và số căn cước mà hắn nhìn thấy trên hộ chiếu của tên này. Hắn cố gắng ghi nhớ những dòng thông tin ấy vào đầu.
Kẻ lạ mặt này không đáng tin tưởng, y như bất kì ai ngoài cái xã hội này mà không phải người thân trong gia đình hắn. Và giờ đây, cái gia đình ấy chỉ còn lại hai người phụ nữ yếu ớt đang cần được hắn bảo vệ.
Xem ra hướng đi của bọn họ thực sự hướng ra phía đường lớn. Aja vẫn không vì thế mà buông lỏng cảnh giác. Hắn vừa để mắt tới hai người phụ nữ đi theo mình, vừa cố gắng bám sát kẻ dẫn đường phía trước.
Bất ngờ, tên đó dừng khựng lại. Phía trước họ là một bức tường lớn, báo hiệu cho một cái đường cụt. Phía sau bức tường ấy là tiếng xe cộ vọng lại.
- Oops! Tôi nhớ nhầm đường - Tên dẫn đường vẫn đang nhìn về phía bức tường, giơ hai tay ra phân bua.
Aja ngay lập tức đưa bàn tay mình với lấy khẩu súng giắt dưới lớp áo sơ mi, không một chút do dự. Hắn biết tình hình hiện nay của bọn họ là sống hoặc chết. Sẽ không có bất kì sự nhầm lẫn hay lấn cấn nào được phép xảy ra.
Tên dẫn đường này có phải người xấu không? Hắn không biết. Liệu nếu cho kẻ đó cơ hội, hắn sẽ dẫn bọn họ trở lại lối ra đúng chứ? Hắn không biết. Liệu hắn sẽ giết nhầm người vô tội chứ? Hắn không biết. Hắn chỉ biết rằng, cũng như cái cách mà cha hắn đã lao lên tấn công tên lính đó, hắn cũng phải quyết đoán y như vậy để có thể tồn tại.
Nhưng Aja còn chưa kịp chạm vào khẩu súng, một cảm giác đau đớn choáng váng truyền tới sau đầu hắn kèm theo một tiếng va đập khiến nhận thức của hắn ngay lập tức mờ mịt.
Hắn đã bị một cây gậy hoặc một thứ gì đó đập vào đầu từ phía sau.
Aja ngã vật xuống nền đất. Trong những thanh âm lùng bùng xen lẫn tiếng hét của hai người phụ nữ, hắn cố quay đầu nhìn về phía sau. Hắn thấy đôi chân đi ủng đứng phía trước, bàn tay kẻ đó hạ xuống đất một cây gậy bóng chày đang dây những vết máu. Phía sau hắn một toán người đang níu lấy mẹ và em gái mình, không cho bọn họ lao về phía hắn.
Đứng một bên là tay dẫn đường đang được một kẻ khác khoác vai, đầu cúi xuống, lấm lét nhận lấy một xấp tiền dính đầy dầu mỡ và bụi bặm.
Aja đủ thông minh để nhận ra tình hình. Hắn thấy những tên côn đồ bẩn thỉu trong khu ổ chuột đang nhìn mẹ và em gái hắn với ánh mắt dâm tiện thèm muốn không chút che giấu. Hắn lấy hết sức gào lên một tiếng. Toàn bộ cơ thể hắn gồng lên tìm kiếm một nguồn sức lực để gượng dậy. Hắn phải bảo vệ mẹ và em gái. Vì giờ hắn là người đàn ông duy nhất trong gia đình.
Một chiếc ủng bẩn thỉu đạp mạnh lên lưng hắn, khiến hắn vừa mới gượng dậy đã đập người xuống nền đất. Sau đó, lại một chiếc ủng khác sút thẳng vào bụng hắn, đá hắn lăn sang một bên.
Đây là lần đầu tiên một sinh viên gầy gò yếu đuối như Aja phải nhận một sự đau đớn tới vậy. Hắn gập bụng nôn thốc nôn tháo xuống nền đất vốn đã bẩn thỉu của khu ổ chuột. Mắt hắn hoa lên choáng váng. Tai hắn nghe lẫn giữa tiếng lùng bùng là tiếng thét thất thanh của Elly và tiếng khóc lóc van nài của Emily.
Chẳng hiểu vì sao, giây phút ấy, một kí ức về một đề tài hắn đã từng tham gia thảo luận cùng Tiến sĩ Ivan và một số người khác trong Phòng nghiên cứu. Đề tài ấy là “Phân hóa giàu nghèo và những hệ quả lên xã hội”. Một đề tài được bàn luận sôi nổi nhất trong buổi tranh luận đó là về khu ổ chuột, tình trạng nghèo đói và những tệ nạn xã hội.
“Tình trạng phân hóa xã hội vốn đã tồn tại từ thời nguyên thủy, từ khi sinh ra sự khác biệt về sở hữu của cải trong bộ lạc. Trải qua sự phát triển của xã hội loài người, sự phân hóa ấy sẽ ngày càng trở nên sâu sắc hơn, rõ rệt hơn. Người giàu sẽ ngày càng giàu hơn, và người nghèo sẽ ngày càng nghèo đi.”
Một nữ sinh viên trong Khoa nêu ý kiến. Cô gái này hơn Aja tầm 4 - 5 tuổi gì đó, và hắn cũng chưa tiếp xúc nhiều với cô nàng. Kì thực, trong Khoa, Aja tiếp xúc rất ít với mọi người. Hắn chỉ nhớ mang máng cô ta là một du học sinh Rumania. Chủ yếu hắn ấn tượng với thông tin này vì như lời cha hắn vẫn kể, gốc gác của dòng họ Dracul của hắn chính là đến từ đất nước này.
“Cảm ơn Juliani”, thầy Ivan lên tiếng. Tới lúc này Aja mới nhớ ra tên cô gái là Juliani. Mà vì hắn không thực sự để tâm lắm nên có lẽ rồi sẽ lại quên. “Vậy theo quan điểm của Juliani, phân hóa giàu nghèo đã luôn là một quy luật, được quyết định bởi cách mà xã hội con người vận hành, phải không nhỉ? (Cô gái Juliani gật đầu đồng ý) Có ai có ý kiến phản bác không?”
Một nam sinh khác giơ tay. Anh chàng này là du học sinh Bulgari.
“Em không đồng tình lắm với quan điểm của Juli. Mỗi đứa trẻ ra đời đều cần được bình đẳng trong quyền tiếp cận với các tài nguyên. Giàu hay nghèo phải do khả năng của mỗi người mà nên. 1 xã hội lý tưởng là 1 xã hội tạo cho mọi đứa trẻ sinh ra được bình đẳng về điều kiện và cơ hội.”
Juliani lập tức bĩu môi.
“Andrei, điều cậu nói chẳng khác mấy với chủ nghĩa Bolsevich. Nên nhớ, quyền được để lại tài sản thừa kế cho thế hệ sau là 1 trong những động lực lớn nhất để con người nỗ lực. Cào bằng xuất phát điểm của từng thế hệ, không khác nào xóa đi lợi thế thừa kế mà những đứa trẻ xứng đáng được thừa hưởng từ cha mẹ chúng. 1 xã hội như vậy sẽ mất đi động lực phát triển. Cuộc sống của chúng ta là hữu hạn, nhưng những thế hệ sau, mang theo nguồn gene và nền văn hóa mà chúng ta để lại, sẽ kế tục những ước mơ còn dang dở.”
Andrei cũng chẳng hề muốn nhượng bộ.
“Juli, chính tư tưởng của cậu cũng đang bóp nghẹt động lực phát triển của nhân loại. Những kẻ không may mắn sinh ra với ít tài nguyên, đã được định sẵn bị tước đoạt những cơ hội thăng tiến và giàu có. Khoa học ngày nay đã chứng minh Homo Sapiens không hề có sự cách biệt rõ rệt về trí tuệ, bất kể chủng tộc, quốc tịch, văn hóa, xuất thân, giới tính. 1 đứa trẻ Châu Phi nghèo đói cũng có năng lực trí tuệ không kém 1 đứa trẻ Mỹ có cha mẹ là tỉ phú. Chính vì bị tước đoạt những cơ hội phát triển mà đứa trẻ Châu Phi sẽ mãi mãi không được đi học, không được cấp VISA tới Mỹ, và sẽ vĩnh viễn nghèo đói. Chúng ta thường tự huyễn hoặc mình rằng, người có tài năng sẽ có nhiều cơ hội để trở nên giàu có và được công nhận. Nhưng hãy nhìn vào thực tế toàn cầu đi, những người khôn ngoan bị những chính trị gia đần độn nhưng giàu có thống trị, chỉ bởi vì những kẻ đần độn ấy được ra đời trong những gia đình tỉ phú.”
Cuộc tranh luận càng trở nên kịch liệt hơn, cuốn cả lớp học vào 2 phía tranh biện. Tiếng xôn xao nổi lên trong lớp Nghiên cứu chưa tới 20 người của Giáo sư Ivan.
Chỉ có mình Aja ngồi bên cửa sổ, hờ hững nhìn tuyết trắng đang dần rơi nặng hạt.