Rồi Triệu Viễn vừa nói vừa đứng dậy.
"Giờ ta sẽ chuẩn bị phá trận, lúc đó các ngươi có thể thoát khốn khỏi đây rồi.
Phong lão đầu, ngươi thu lai 19 bộ thi để đó lại, tránh lúc ta phá trận làm tổn hại đến nó".
Nói xong không đợi Phong Thiên Tiếu trả lời liền bước ra khỏi nhà.
Thấy Triệu Viễn vô cùng lạnh nhạt nhưng Phong Thiên Tiếu cũng không tỏ vẻ gì.
Nhưng đôi mắt lại loạn chuyển như đang đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó chỉ thấy lão vung tay lên một đạo hào quang kim sắc bao phủ lại 19 cỗ thi thể cho đến khi biến mất.
Dạ Hàn có chút không chắc chắn hỏi.
"Tiểu tử kia liệu có thể phá được trận pháp này sao.
Ngoài mấy lão bất tử đó ra, ta chưa từng nghe nói thêm có ai có thể phá được thiên địa tỏa liên đại trận cả".
Thiên Khiếu ngước nhìn lên trần nhà, sau đó trả lời.
"Chúng ta cũng không có lựa chọn khác ngoài tin tưởng hắn".
Nói xong trong nhà bỗng im lặng lại, không còn ai lên tiếng nữa.
Bên ngoài Triệu Viễn đang ngước nhìn trên nóc nhà quả trứng đang quả ra cửu thải hào quang đó, trong long tự lẩm bẩm nhỏ nhẹ chỉ có mình hắn tự nghe thấy.
"Thiên toàn địa chuyển không ngờ ngươi lại bị lão gia hỏa kia mang tới đây làm mắt trận.
Lão gia hảo kia chắc cũng không có cách nào đối với ngươi như nào đi.
Cửu đầu thiên xà a, ta đợi ngày này đã lâu rồi.
Hôm nay ta sẽ giúp ngươi xuất thế đi, ngủ mãi cũng không tốt".
Nói xong liền thấy Triệu Viễn giơ lên cách tay phải rồi dùng ngón trỏ một vạch một đường vào cách tay trái.
Rồi tiên huyết chảy ra ngoài không ít nhưng lại bị một lực lượng vô hình bao phủ.
Cùng lúc đó tay phải khẽ vuốt nhẹ qua vết thương vừa cắt rồi chỉ thấy một màn kỳ lạ xuất hiện.
Tiên huyết ngừng chảy, vết thương khép lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tiếp theo chỉ thấy Triệu Viễn tay trái để sau lưng, tay phải không cùng điểm vào tiên huyết đang lơ lửng trước mặt.
Nhìn cử chỉ này của Triệu Viễn vô cùng đơn giản nhưng chứa trong đó vô số loại phù văn thâm ảo khó hiểu.
Nếu như có một vị Phù sư mà chứng kiến được cảnh này chắc hẳn cũng khó mà tin được.
Bởi những gì Triệu Viễn đang làm quả thực quá kinh người.
Một người cũng có thể nhất tâm đa dụng nhưng khác phù văn lại không giống vậy.
Muốn khác ra một đạo phù văn hoàn chỉnh thì cần phải tập chung, không bị ảnh hưởng bên ngoài, điều quan trọng nhất phải có linh hồn lực cường đại và sự khống chế tinh chuẩn.
— QUẢNG CÁO —
Mà nhìn Triệu Viễn nhàn nhã, cùng một lúc khắc xuống không dưới 10 loại phù văn mà cũng chỉ như chơi đùa vậy.
Bên trong nhà tuy mắt không nhìn rõ, nhưng linh hồn lực của 3 lão nhân cường đại tới mức nào nên cũng chứng kiến nhất thanh nhị sợ mọi hành động của Triệu Viễn.
Tuy vậy nhưng Dạ Hàn cũng không hiểu những gì Triệu Viễn đang làm.
"Không phải tiểu tử kia nói là đi phá trận sao? Ra ngoài đó vẽ vời cái gì".
Phong Thiên Tiếu nhắc nhở.
"Dạ lão đầu, ngươi không hiểu cũng đừng nói, nếu có người ngoài không biết mặt mo của ngươi giấu ở đâu"
Nghe vậy Dạ Hàn cũng đành im lặng.
Cả đời này hắn chỉ chú tâm vào việc tu luyện của bản thân, còn những thứ khác hắn vứt sau lưng, không quan tâm nên không rõ cũng là chuyện bình thường.
Thiên Khiếu nhìn lão hữu của mình cũng chỉ biết lắc đầu.
"Dạ lão đầu, ta nghĩ sao này ngươi nên đọc nhiều sách một chút".
"Nếu ngươi biết thì nói nghe một chút, ta ghét nhất là cái tính vòng vo này của ngươi".
"Được rồi, tiểu kia đang thi triển một loại khế ước cổ xưa, rất ít người biết, ngay cả ta cũng chưa chứng kiến qua bao giờ, chỉ vô tình đọc trong cổ tịnh miêu tả giống vậy.
Nếu ta đoán không sai thì hắn muốn ký kết khế ước với quả trứng thần bí trên nóc nhà đó".
Dạ Hàn lúc này khinh thường.
"Ngay cả mấy lão cổ hủ đó còn không làm được, huống chi là tiểu tử hắn".
Phong Thiên Tiếu cũng không nhìn được sắc mặt này của Dạ Hàn nữa.
"Cứ đợi chờ xem là được, cớ chi lại phán xét trước như vậy làm gì.
Nếu tiểu tử đó thành công thì chả phải ngươi tự đánh mặt của mình".
Dạ Hàn cũng không phục lắm, nhưng cũng mở miệng thêm nữa.
"Được rồi, hai lão đầu các ngươi im lặng đi là vừa, cứ ngồi hóng biến là được".
— QUẢNG CÁO —
Bên ngoài Triệu Viễn cũng đã khác xong một đồ hình kỳ quái, nga vừa hình thành đồ hình thì bỗng nhiên xuất hiện ảo ảnh khó mà tin được.
Chỉ thấy đồ án xuất hiện hiện vô số yêu thú gào thét phản kháng nhưng liền bị đồ hình trán áp lại.
Nhưng chỉ giây lát rồi biến mất, không ai biết là nó tượng trưng cho ý nghĩa gì.
"Dựa vào hết hết vào ngươi rồi".
Vừa nói xong, Triệu Viễn liền vung tay lên lập tức thì đồ hình bay lên hướng về quả trứng trên nóc nhà bay đi.
Đồ hình vừa xuất hiện bên trên quả trứng thì ngay lúc đó quả trứng bắt đầu run rẩy rồi từ bên trong bắn ra một đạo lực lượng hướng lên đò hình của Triệu Viễn.
Đạo lực lượng đó vừa xuất hiện thì khiến cho không gian xung quanh không ngừng vặn vẹo như thể không gian này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Hừm
"Còn muốn phản kháng sao, tiếc là hôm nay ngươi gặp phải người đó là ta".
Sao chỉ thấy Triệu Viễn nhẹ nhàng một chỉ điểm ra một đạo phù văn hóa thành phi kiếm nhanh như chớp bắn hướng đạo lực lượng đó.
Hai loại lực va chạm vào nhau, không như trong tưởng có tiếng nổ vang lên mà chỉ thấy hai loại lực lượng triệt tiêu lẫn nhau.
Không chậm trễ, tay còn thì Triệu Viễn điều khiển đồ hình ấn xuống.
Sau đó Triệu Viễn khẽ dùng tay bóp lại, cùng với đó là đồ hình đó thu nhỏ lại bằng một nửa nắm đấm.
Rồi dùng lực lượng bản thân ấn xuống, nhưng không phải chỉ đơn giản như vậy.
Quả trứng đó không ngừng chấn động, khiến cho liên tiếp từng đợt công kích về đồ hình.
"Gian ngoan mất linh, nếu đã vậy không khiến cho ngươi chịu chút đau khổ thì ngươi còn cho là ta hiền từ".
Nói xong liền nhẹ nhàng một chưởng vỗ ra, kèm theo đó là một đoàn hỏa diễm màu lam sắc kết hợp với đó là tử sắc hướng về quả trứng đó bao phủ lại.
Cùng lúc đó một tiếng hết thảm từ bên trong quả trứng truyền ra.
"Tiểu tử, đợi bản hoàn thoát khốn chính là tử kỳ của ngươi tơi".
Triệu Viễn cũng chỉ lạnh nhạt coi như gió thoảng qua tai.
"Ta sẽ đứng ở đây chờ đợi ngươi, nhưng ngươi phải có gan đó mới được".
— QUẢNG CÁO —
Đồng thời thì đồ hình của Triệu Viễn không bị bất kỳ thứ gì ngăn cản nên dần chìm vào trong quả trứng.
Cùng lúc đó cả tòa đại lục chấn động kịch, khiến cho cả căn nhà sụp đổ.
Nhưng 3 lão nhân ở trong nhà vẫn nhàn nhã ngồi ở đó không bị ảnh hưởng gì cả.
Những mảnh vỡ của căn nhà rơi xuống gần đến 3 lão đầu thì bị một lực lượng vô hình chấn vỡ vụn bay ra ngoài.
Phong Thiên Tiếu thất thanh kêu lên
"Chuyện gì đã xảy ra"?
Nhưng không một ai trả lời lão hết.
Chỉ thấy lúc Triệu Viễn không còn lãnh đạm như mọi khi mà là nở ra một nụ cười thỏa mãn.
"Cuối cùng cũng thành công, giờ đến lúc vào việc chính rồi".
Nói xong phi thân lên không trung, lúc này Triệu Viễn như không phải chính hắn ngày xưa vậy, trở nên lạnh lùng, khí chất ung dung tiêu sái không dính một hạt bụi hồng trần.
Ánh mắt tỏa ra lam quang dò xét lại một mảnh đại lục.
"Thì ra ngươi ở đó".
Ánh mắt Triệu Viễn nhìn xuống dưới lòng đất căn nhà đã đổ nát đó phát hiện một vật thể như một cái trường thường, lại như giáo.
Đây chính là thứ mà Triệu Viễn đang tìm kiếm.
"Một thiên, một địa chấn áp.
Không hổ danh là thiên địa tỏa liên đại trận.
Thào nào 3 lão đầu đó lại không thoát ra được.
Chỉ là trấn áp 3 lão đầu này mà bỏ ra đại giới lớn như vậy, chỉ cần ta phá giải trận pháp này thì chuyến này coi như không uổng"..