Khuôn mặt trên bầu trời nhắm mắt lại như trao đổi với ai đó một lát mới mở mắt ra.
Chỉ thấy hắn thở dài.
Chiến Thiên Hoàng thấy cảnh này cũng đã biết được đáp án.
"Nếu người đó là một người bình thường ta sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi nhưng hắn lại là một thiên tài sau này sẽ giúp cho gia tộc phát triển nên ta không thể đáp ứng.
Nhưng ngươi chỉ cần theo ta về ta về thì đảm bảo an toàn của ngươi và cha mẹ ngươi".
Chiến Thiên Hoàng cười lớn.
"Vậy có ích gì, đợi thực lực ta đủ nhất định sẽ về đòi lại công đạo.
Nếu lúc đó ta về cha mẹ ta mất một sợi tóc thì ta sẽ khiến cho cả gia tộc gà chó không yên".
Khuôn trên trời khinh thường cười.
"Khẩu khí rất lớn nhưng ngươi phải có thực lực đó mới được.
Hôm nay ngươi không theo ta về cũng phải về".
Sau đó bàn tay hướng về Chiến Thiên Hoàng bắt xuống.
Lúc này Kiếm quỷ bước ra, toàn thân sát khí bao phủ.
"Nếu hắn không muốn rời đi không một ai có thể mang hắn đi.
Khuôn mặt kia nghe vậy liền chuyển bàn tay hướng về Kiếm quỷ bắt xuống "không biết tự lượng sức".
Kiếm quỷ như không nghe thấy bàn tay hóa kiếm, rồi một kiếm chém ra hướng lên bàn tay trên trời.
Trong nháy mắt một kiếm của Kiếm quỷ phá vỡ bàn tay trên bầu trời cùng lúc khuôn mặt kia cũng tan biến.
Lúc này ở một nơi xa xôi trong một tiểu thế giới ở ngọn núi cao nhất có một ngôi đình ngồi một trung niên nhân rất giống hư ảnh phía sau Chiến Thiên Hoàng từng xuất hiện trước đó đang nhắm mắt tu luyện thì bỗng mở mắt ra từ miệng chảy ra vài giọt tiên huyết.
"Thật cường đại chiến lực chắc không thua kém ta là bao.
Gia tộc lại xảy ra chuyện như này, nếu tiểu tử kia được tông môn đó trọng dụng thì không biết là phúc hay họa của gia tộc đây".
Đột nhiên xuất hiện một người bên cạnh trung niên nhân này.
— QUẢNG CÁO —
"Phụ thân đã có chuyên gì xảy ra mà lại khiến người tỉnh lại"?
Trung niên nhân đang ngồi đó thở dài.
"Gia tộc đã hỗn loạn vậy sao, ta cần ngươi xuất thế chấn chỉnh lại.
Mọi người đều phải bình đảng về cách đối xử.
Không nên dựa vào bản thân có chút thiên phú mà lạm sát người vô tội.
Lần này ta mong là phúc mà không phải là họa".
Ngươi kia đang muốn hỏi thì bị trung niên này phất tay đuổi đi.
Còn xếp hạng nhân bảng của Đế Đạo tông không vì chuyện vừa rồi mà chịu ảnh hưởng.
Tuy về sau có xuất hiện thái dương thánh thể Vũ Thiên Lương, thái âm thánh thể Lãnh Băng Tâm và một số người có thiên phú không thấp.
Nhưng hầu hết đều chỉ là những trận đấu không gay cấn và kịch liệt như hai trận đầu.
Cuối cùng thì sau mấy chục trận đấu rồi không ai có ý định khiêu chiến nữa thì Phong Thiên Tiếu cũng tuyên bố xếp hạng rồi kết thúc.
Rồi đưa cho mỗi người một viên đan dược chữa thương.
Triệu Viễn đứng tuyên bố.
"Hiện tại xếp hạng nhân bảng đã có nên ta cũng xin phép thông báo tài nguyên mỗi tháng nhận được.
Hạng 1 mỗi tháng nhận 1000 khối sơ cấp linh thạch, hạng 2 đến hạng 5 mỗi tháng nhận 800 khối sơ cấp linh thạch.
Hạng 6 đến hạng 10 mỗi tháng nhận 600 khối sơ cấp linh thạch, hạng 11 đến hạng 20 mỗi tháng nhận 500 khối sơ cấp linh thạch, hạng 21 đến hạng 50 mỗi tháng nhận 400 khối sơ cấp linh thạch.
Hiện tại đệ tử đang ít nên chỉ có vậy, sau này nhiều đệ tử sẽ cập nhập thêm.
Đặc biệt mỗi tháng sẽ được vào tàng kinh các một lần.
Nhưng hiện tại đang kiến tạo.
Và hối đoái bảo vật thì cần làm nhiệm vụ mới có thể đổi.
Nhưng tất cả đang trong quá trình hoàn tất.
Khi nào xong sẽ có người thông báo.
Còn hiện tại các ngươi nhận linh thạch rồi tự về động phủ của mình theo xếp hạng nhân bảng mà ở".
Sau đó đưa cho mỗi người một túi trữ vật, không lâu sau tất cả đệ tử liền rời đi hết.
Mấy người Triệu Viễn tất cả đi vào trong cung điện ròi đóng cửa lại.
Triệu Viễn ngồi ở giữa, Kiếm Tuyệt Trần và Kiếm quỷ mỗi người ngồi một bên.
Những người còn lại chia làm hai hàng đối diện ở giữa là một cái bàn dài mới được Triệu Viễn lấy ra.
Triệu Viễn từ trong túi trữ vật lấy ra một vò rượu rồi lấy ra một giọt sinh ra cho vào pha rượu.
Rồi rót ra cho mỗi một bát.
"Các ngươi thử một chút mùi vị xem sao".
Một lúc sau Kiếm Tuyệt Trần lên tiếng.
"Không phải ngươi đến thu đệ tử à, sao lại im lặng không lên tiếng đi thu đệ tử vậy"? — QUẢNG CÁO —
Kiếm quỷ hừ lạnh.
"Ta thu hay không thu đó là chuyện của ta, chưa đến lượt ngươi nhiều lời".
Triệu Viễn đứng ra hòa giải.
"Được rồi, người một nhà cả.
Theo ta thấy chuyện để sau khi hai tiểu tử kia lĩnh ngộ kiếm thế rồi hai lão đầu các ngươi mỗi người thu một người làm đệ tử là được".
Nghe Triệu Viễn nói vậy Kiếm quỷ không vui rồi.
"Điều đó là không thể, dựa vào chút kiếm đạo tạo nghệ đó không xứng làm sư phụ của hai tiểu tử kia.
Chỉ có ta mới xứng làm đệ tử của bọn nó".
Tuy trong lòng Kiếm Tuyệt Trần đã không có ý thu Kiếm Cửu Ca và Kiếm Trường Ca làm đệ tử.
Nhưng nghe Kiếm nói bản thân như vậy dù là người tính khí tốt đến đâu cũng phải nổi giận.
"Kiếm quỷ, ta nhìn ngươi lại muốn ăn đòn rồi".
Khí thế của Kiếm Tuyệt Trần bộc phát, kiếm khí tán loạn bay khắp trong cung điện.
Dù cung điện này được làm từ bảo vật đặc thù nhưng toàn bộ những trận pháp và cấm chế của cung điện gần như bị kiếm khí của Kiếm Tuyệt Trần phá hủy gần hết.
Cung điện đến gần biên giới sụp đổ.
Kiếm quỷ cũng không yếu thế chuẩn bị bộc phát nhưng đột nhiên bị tiếng hét to nên dừng lại.
"Đủ rồi".
Kiếm Tuyệt Trần lúc này mới thu hết khí thế rồi ngồi xuống.
"Hai lão đầu các ngươi đối đầu đã mấy thời đại rồi đã bao giờ phân ra thắng bại đâu nên là đừng có làm trò trước mắt những người này.
Nếu muốn biết ai lợi hại hơn thì xông vào kiếm thần cung cho ta xem thử".
Nghe vậy Kiếm Tuyệt Trần và Kiếm quỷ đều rùng mình.
Kiếm Tuyệt Trần cười gượng nói.
"Kiếm Thần Cung không phải nơi tốt lành gì nên ta cũng không muốn vào đấy để làm gì cả.
Để cho Kiếm quỷ vào đấy là được, ta thì bỏ qua đi".
— QUẢNG CÁO —
Kiếm quỷ quay sang chỗ khác như không nghe thấy.
"Nếu đã vậy thì đừng có khua tay múa chân ở đây nữa.
Kiếm lão ngài phá hủy gần hết cung điện này rồi nên sau khi bàn bạc xong thì hãy tu sửa lại đi, nếu một mình cảm thấy chậm thì Kiếm quỷ cũng giúp đi.
Chuyện này là từ hai người mà ra".
Thiên Khiếu đứng dậy nói.
"Hiện tại còn rất nhiều rất nhiều việc phải làm như linh thạch lấy đâu ra.
Để duy trì tông môn cần có chấp pháp đường, tàng kinh các và nơi ban bố nhiệm vụ.
Hiện tại những vấn đề này là trọng yếu nhất, còn những vấn đề khác không quan trọng thì để ở sau".
Dạ cũng đứng lên "tất cả những thứ này giải quyết rất đơn giản mà".
Nghe vậy tất cả mọi người liền rời sự chú ý vào Dạ Hàn.
"Trước đó chúng ta đã giết hai trưởng lão của hai thế lực là huyết mà tông và thiên yêu cung.
Nên nhất định họ sẽ đến trả thù, mà hai thế lực cũng cách tinh thần đảo của chúng ta không xa.
Chỉ cần họ đến trả thù thì chúng ta có lý do để diệt đi hai thế lực đó.
Rồi chúng ta lấy mọi thứ để bù đắp vào những gì chúng ta còn thiếu.
Như vậy là giải quyết xong vấn đề linh thạch, tài nguyên và tàng kinh các.
Còn chấp pháp đường và nhiệm vụ đường thì phải từ từ hoàn thành mới được".
Lúc này người đứng đầu trong cửu sát vỗ tay.
"Rất hay, ta thấy chuyện này cứ quyết định vậy là được".
Triệu Viễn thở dài.
Ý kiến thì hay đó, nhưng mà nếu chúng ta giết người vô tội thì chắc sẽ bị cả Hải vực bao vây tiêu diệt.
Ta không muốn thấy cảnh đó".
Kiếm quỷ kinh thường "chỉ là mấy con tôm tép nhãi nhép mà thôi, ta một kiếm chém hết là được"..