Đệ Nhất Lang Vương

Chương 65: Lại lỡ mất



Có những lúc duyên phận như một trò đùa.

Bạn càng muốn có được thứ gì thì ông trời càng… đùa giỡn bạn!

Vu Kiệt lái xe rời đi!

Rời đi một cách vô cùng bất ngờ!

Chẳng phải anh nên bò ra, cả người đầy máu, thở thoi thóp hay sao?

Dù sao đây cũng là bữa tiệc của ông Đổng, là khách sạn vô cùng nổi tiếng ở thành phố Giang!

Anh đánh người ở đây!

Làm náo loạn trật tự.

Đã thế còn dọa người của cậu chủ nhà họ Đổng sợ gần chết, sao anh có thể bình an mà rời đi? Càng khiến người khác kinh ngạc là anh còn lấy chìa khóa xe của người thừa kế nhà họ Đổng mà đi mất.

Tất cả mọi người đều nghi ngờ liệu tai mình có phải có vấn đề rồi không.

Nhưng bọn họ dụi mắt xong thì phát hiện cảnh tượng này là thật.

Bọn họ không được thấy kết cục mà mình nghĩ tới, ngược lại lại thấy một cảnh tượng vô cùng khôi hài.

Tại nơi này, Mạnh Hải như một tên hề.

Dựa vào người thừa kế nhà họ Đổng, ông ta tự cho rằng mình đã tìm được chỗ dựa vững chắc, cho dù không thể một bước lên trời thì cũng có thể tung hoành ngang dọc ở cái thành phố Giang này!

Nhưng Đổng Sinh lại thả một tên khốn kiếp suýt nữa đã đánh ông ta đến tàn phế, đã thế còn là kẻ đầu têu đánh gãy hai chân con trai ông ta.

Ông ta hận!

Ông ta nắm chặt tay, ngón tay kêu lên răng rắc, hoàn toàn quên mất xưng hô của Đổng Sinh với Vu Kiệt.

Trong đầu ông ta chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ, giết chết Vu Kiệt!

Vì thế ông ta cầm điện thoại ra.

“Alo, tôi… Tôi là giám đốc ngân hàng số 1 thành phố Giang – Mạnh Hải, tôi muốn báo… cảnh sát. Nghi phạm Vu Kiệt vừa đánh cậu chủ nhà họ Lãnh ở khách sạn, bây giờ đã lái xe rời khỏi hiện trường, mau… mau bắt hắn lại… Không… Không thể để hắn chạy…”

“Bốp!”

Ông ta còn chưa nói xong thì tay đã bị vỗ một cái, điện thoại rơi xuống đất.

Đổng Sinh mặt lạnh tanh. Khó khăn lắm mới tìm được người đàn ông trẻ tuổi ấy, anh ta lại không đến kịp, vậy mà Mạnh Hải còn gọi điện báo cảnh sát!

“Cậu Đổng…”, vẻ mặt Mạnh Hải phức tạp.

Những người đứng xem thì thoáng kinh ngạc, dường như cảm nhận được mọi chuyện dần trở nên không đơn giản.

Vu Kiệt đó… còn quen với cậu cả nhà họ Đổng?

Anh dường như còn rất quan trọng với anh ta.

Rốt cuộc chuyện là thế nào?

Cao Vũ Xương cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Từ khi Vu Kiệt nói ra lời đó, cô ta cứ như rơi vào sương mù, lạc mất phương hướng.

Lúc này lại nhìn thấy thái độ của Đổng Sinh với Vu Kiệt thì cô ta hoàn toàn ngây ra. Vu Kiệt… Thật sự chỉ là một tên vừa ra tù sao?

Đổng Sinh không quan tâm đến suy nghĩ của những người xung quanh. Anh ta nhìn chằm chằm Mạnh Hải: “Ông có biết hành động vừa rồi của ông có nghĩa gì không hả?”

Mạnh Hải gật đầu: “Tôi biết, nhưng đã không kịp nữa rồi. Vu Kiệt nhất định phải trả giá cho hành vi và lời nói của mình. Hắn đánh gãy chân con trai tôi, tôi không thể bỏ qua cho hắn, vĩnh viễn không!”

“Ngoài ra cậu Đổng, hành vi vừa rồi của cậu hoàn toàn có thể bị khép vào hành vi thả cho nghi phạm bỏ chạy, cậu có biết Vu Kiệt đã làm ra chuyện gì không? Hắn đã đánh gãy hai chân hai tay cậu chủ nhà họ Lãnh rồi!”

“Bây giờ, tôi hỏi cậu một câu, cậu có biết điều này có nghĩa… là gì không?”

Câu hỏi này khiến Đổng Sinh hơi ngẩn ra.

Anh tên là… Vu Kiệt?

Hóa ra người trẻ tuổi ấy tên là Vu Kiệt!

Hoá ra con người phi phàm mà anh ta luôn tìm kiếm lại là em trai của con rể nhà họ Cao, người đánh gãy chân con trai Mạnh Hải, người đánh Hứa Cường – người của chủ tịch Đổng ngay trong bữa tiệc của nhà họ Cao!

Anh là Vu Kiệt?

Anh ta bật cười.

Mạnh Hải tức giận.

Ông ta lạnh lùng: “Cậu cười cái gì?”

“Cậu Đổng, cậu dựa vào đâu mà cười? Cậu thả cái tên khốn đáng bị bằm vằm kia đi, đã thế lại còn cười?”

Khuôn mặt Mạnh Hải trở nên độc địa, ngữ khí dữ dội, hận không thể túm lấy cà vạt của Đổng Sinh mà chất vấn anh ta.

Nhưng ông ta không dám!

Bởi vì thân phận của ông ta không cho phép ông ta làm ra hành động vượt quá tư cách của bản thân như vậy.

Đổng Sinh khịt mũi, miệt thị nói: “Tôi cười ông là tên ngu ngốc. Mạnh Hải, xem ra để ông làm người của tôi quả là lãng phí, đồ ngu như ông chỉ gây thêm phiền phức cho tôi!”

“Cậu có ý gì?”, Mạnh Hải tức giận hỏi.

“Tôi cười!”

“Tôi cười ông ngu ngốc, cười ông bị thù hận che mờ mắt, cười ông bị vận mệnh đùa cợt đến thê thảm!”

“Để tôi nói cho ông biết! Chẳng phải ông muốn tìm người đàn ông đã chữa khỏi hai chân cho tôi hay sao? Anh ta chẳng phải ai xa lạ mà chính là Vu Kiệt trong miệng ông đấy!”

“Vu Kiệt chính là người chữa khỏi chân cho tôi, cũng là hy vọng duy nhất để con trai ông có thể đứng lên lại. Nhưng chính tay ông đã chôn vùi tương lai của con trai mình rồi!”

“Chuyện này chẳng phải rất buồn cười ư?”, Đổng Sinh giang hai tay ra.

Dáng vẻ tùy ý của anh ta lại đâm một nhát vào tim Mạnh Hải.

Ông ta lảo đảo vài bước.

“Cậu… Cậu nói gì?”

“Vu Kiệt… là người mà tôi muốn tìm…?”

“Không… Không thể nào… Không thể nào!”

Mạnh Hải không ngừng lắc đầu.

Sao có thể được. Người đánh gãy chân con trai ông ta là Vu Kiệt, người khiến con trai ông ta có thể đứng lên trở lại cũng là Vu Kiệt!

Không… Không thể nào!

Không thể nào!

Không thể nào!

Theo tin tức mà ông ta điều tra được thì Vu Kiệt chẳng phải là em trai của Vu Sơn, một tên nhà quê hay sao?

Sao anh có thể trở thành một người thành thạo y thuật được?

“Tôi không cần phải lừa ông, Mạnh Hải… Ông thật sự rất ngu!”

Nói xong, Đổng Sinh đi ra cửa.

“Người đâu, gọi xe cứu thương, đưa cậu chủ nhà họ Lãnh đến bệnh viện, lấy danh nghĩa của tôi mà nói với gia chủ nhà họ Lãnh, nếu ông ta dám ra tay với Vu Kiệt thì tức là đối đầu với Đổng Sinh tôi!”

“Sau đó đi báo với ông Trương, chuyện tối nay không phiền ông ta phái người ở cục đến bắt nữa!”

“Vâng”.

Lời vừa dứt, Trương Ngọc đã mau chóng đi truyền tin.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài khách sạn, mười mấy chiếc xe jeep đen mang biển số xe của thủ đô vây lại trước cửa.

Mấy chục vệ sĩ mặc vest đen bước xuống. Bọn họ đeo kính đen, đội mưa mà xếp thành 4 hàng ngay ngắn, khí thế uy nghiêm.

Người dẫn đầu là ông Ưng cau chặt mày, sau khi ông ta dùng tay ra hiệu thì mấy chục người trong nháy mắt xông vào khách sạn, bao vây tất cả mọi người lại.

Đổng Sinh căng thẳng.

“Các ông là…”, anh ta hỏi nhưng đám người này dường như đang tìm gì đó, hoàn toàn không quan tâm đến anh ta. Đám người xông vào, thấy ai thì bắt người đó, sau đấy lại ném sang một bên.

Không lâu sau, đám người này lộ ra vẻ thất vọng, lui lại đến trước cửa, trở về sau lưng ông Ưng.

“Báo cáo, không phát hiện ra dấu vết của cậu chủ đích tôn!”

“Báo cáo, cậu chủ đích tôn không ở đây!”

“Báo cáo, không tìm thấy người!”

Cánh tay ông Ưng run lên, lại… lạc mất rồi?

Ông ta nhìn về phía Đổng Sinh, ánh mắt dưới cặp kính đen sắc lạnh.

“Rốt cuộc các vị là…”, ngữ khí của Đổng Sinh lạnh lẽo. Tìm người kiểu này ngay trên địa bàn của nhà họ Đổng thì quá là không nể mặt nhau rồi.

Nhưng anh ta còn chưa nói xong thì ông Ưng đã nói với vẻ hung dữ: “Cậu là thằng nhóc nhà họ Đổng đúng không? Đi, bảo ông cụ nhà cậu cút ra đây cho tôi!”

“Cái gì?”, Đổng Sinh kinh ngạc.

“Đệt, tên này… thật ngông cuồng!”

“Hắn dám bảo ông Đổng cút ra gặp hắn?”

“Nhìn đi, biển số xe của bọn họ là số ở thủ đô, chẳng lẽ là… ông lớn nào đó ở thủ đô?”

Đám người nghị luận không dứt.

Đổng Sinh chỉ cảm thấy buồn cười: “Ông là cái thá gì mà cũng xứng để ông tôi…”

Anh ta còn chưa nói xong, một ông lão đã chậm rãi xuất hiện ở trên cầu thang tầng 2.

“Ông Ưng, ông Ưng, già này tới muộn, xin thứ lỗi!”

“…”, Mạnh Hải!

- ---------------------------