Đệ Nhất Lang Vương

Chương 78: Tôi bị đuổi việc rồi



Vu Kiệt- Em trai của chàng ở rể nhà họ Cao, gia tộc số ba Giang Thành, không chỉ đánh gãy chân tay cậu chủ nhà họ Lãnh trong bữa tiệc của ông cụ Đổng, không những thế còn suýt hại chết Mạnh Hải- giám đốc ngân hàng. Trong vòng một tiếng ngắn ngủi mà những tin này đã truyền khắp giới thượng lưu.

Nhất thời mọi người đều nói Vu Kiệt ngu xuẩn, dám làm loạn ở bữa tiệc nhà họ Đổng, đây chẳng phải là muốn chết sao?

Ai cũng biết cậu chủ nhà họ Đổng sau khi hồi phục hai chân thì chắc chắn sẽ kế vị nhà họ Đổng, từng bước tiếp nhận kinh doanh của gia tộc. Và bữa tiệc hôm đó cũng chính là lúc cậu ta tuyên bố mình sẽ kế thừa gia tộc. Đúng lúc đó, Vu Kiệt coi thường thân phận của Lãnh Trầm và Mạnh Hải thì không nói nhưng hành động đó chẳng khác nào tát vào mặt nhà họ Đổng.

Không ai nghĩ Vu Kiệt có thể sống được đến ngày mai, thậm chí nhà họ Cao cũng bị liên lụy.

Ngoài những tin tức này ra, có một số tin dường như bị ẩn đi không truyền ra ngoài. Ví dụ như Vu Kiệt một mình tiêu diệt tám lính đánh thuê, bắt sống Vương Ninh.

Hoặc tin Vu Kiệt chữa khỏi hai chân của cậu chủ Đổng Sinh nhà họ Đổng.

Hoặc là… Thân phận thật sự của Vu Kiệt.

Tối hôm đó, tất cả những người đến bữa tiệc đều bị ông cụ Đổng cảnh cáo, không được nói ra ngoài chuyện Vu Kiệt là ân nhân của Đổng Sinh. Đến cả Đổng Sinh cũng không được phép tiết lộ bất cứ thông tin nào của Vu Kiệt.

Ai nấy đều ngây người ra, tại sao ông cụ Đổng lại ra lệnh như vậy?

Đổng Sinh không hiểu.

Mạnh Hải cũng không hiểu.

Cao Vũ Xương lại càng không hiểu.

Bảy giờ tối, khi tất cả mọi người đều ký vào giấy phải giữ bí mật, sau đó mọi người mới rời đi.

Mạnh Hải ngồi trên xe của mình, trong đầu vẫn hiện ra dáng vẻ ác ma giết người của Vu Kiệt.

‘Trên trời có thần linh cai quản, kẻ làm việc xấu sẽ bị trừng trị’, ông ta lặp lại câu này mà giọng điệu run rẩy.

“Thần linh?”

“Trừng phạt?”

Ông ta nắm chặt nắm đấm, mười ngón tay đan xen thành tiếng: “Mày tưởng mày là ai? Mày tưởng mình là thẩm phán à? Mày nghĩ dựa vào chút võ công mà có thể đánh gãy hai chân con trai tao sao?”

Ông ta cũng hiểu, qua đêm nay thì mối quan hệ của ông ta với ông cụ Đổng cũng bị rạn nứt. Sở dĩ ông cụ Đổng bảo tất cả mọi người giữ bí mật là vì nể mặt Đổng Sinh. Tiếp đó là không muốn mọi người biết được tài năng thật sự của Vu Kiệt.

Còn về thân phận của Vu Kiệt? Ha ha…

Trong mắt ông ta, Vu Kiệt chẳng qua cũng chỉ là em trai thối tha của tên ở rể mà thôi. Một thằng nhóc con không thể so sánh với mình được.

“Đừng tưởng có nhà họ Đổng giúp là mày có thể coi trời bằng vung. Tao không tin tao và gia chủ nhà họ Lãnh hợp lại mà không có cách giết chết mày”, nói xong ông ta đi về phía bệnh viện rồi đến phòng của con trai mình.

Vừa vào cửa, Vương Mai khóe mắt rưng rưng, cố ý khóc lóc nói: “Con trai! Có mấy ngày mà con đã gầy đi bao nhiêu. Trước đây thì cao to vạm vỡ là thế, mà giờ sắp thành cây tre rồi…”.

“Đều tại thằng Vu Kiệt làm. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con”.

“Mẹ nhất định sẽ bắt thằng đó phải trả giá thê thảm”.

“Cộc”, Mạnh Hải dừng lại trước cửa.

“Bố…”.

Vương Mai vừa nghe thấy thì quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Mạnh Hải thì vội hỏi: “Thế nào, thế nào? Đã tìm được người chữa khỏi chân của cậu chủ Đổng chưa?”

Mạnh Hải gật đầu: “Tìm được rồi”.

Vương Mai cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm dễ chịu, nói: “Tìm được là tốt rồi! Tìm được thì chân của con trai mình sẽ chữa được rồi. Tốt quá rồi! Thế người đâu? Sao ông không dẫn đến đây?”

“Không dẫn được”, Mạnh Hải lạnh lùng nói.

“Cái gì?”, Vương Mai ngạc nhiên hỏi: “Tại sao? Không phải nói là tìm được rồi sao? Tìm được sao ông không dẫn đến, ông đùa tôi đấy à?”

“Bà có biết đó là ai không?”, Mạnh Hải hỏi lại.

“Ai?”

“Vu Kiệt”.

“…”.

Lúc này, không khí trong phòng nặng nề, lạnh lùng đến cực độ.

Vu Kiệt… Không ngờ là hắn?

Hai mắt Vương Mai lập tức đờ đẫn, còn Mạnh Như nằm trên giường bệnh thì lòng như tro tàn, sắc mặt nhợt nhạt đi. Đây là trời cao đang đùa cợt họ sao?

Hay là người thắt dây sẽ là người cởi dây?

Vu Kiệt là người đánh gãy hai chân của Mạnh Như, nhưng người duy nhất hiện giờ có thể giúp Mạnh Như đứng dậy đi lại được… Cũng là Vu Kiệt.

Kể cả là đùa thì cũng không đến mức đó chứ…

Dựa vào đâu…

“Tên Vu Kiệt này… Ông trời cố ý để hắn và chúng ta đối đầu với nhau sao?”, Vương Mai phẫn nộ quát lớn, toàn thân như phát điên.

“Bố ơi… Phải làm sao?”, Mạnh Như buồn rầu, cúi đầu nói: “Lẽ nào… Chân của con cả đời này không khỏi được sao?”

“Bố cũng không biết nữa…”, Mạnh Hải cúi đầu nói.

Đột nhiên ánh mắt Mạnh Như hung dữ lên, nói: “Bố… Nếu như Vu Kiệt đã đối đầu với chúng ta, con không khỏi được thì nó cũng đừng mơ sống yên ổn. Giết chết nó đi! Cầu xin bố tìm người lái xe tông chết nó, còn cả Vu Sơn và đám khốn nhà họ Cao nữa. Phải để bọn chúng đền mạng cho hai chân của con”.

“Đúng thế”.

Mạnh Như nghĩ ‘Tao không khỏi được thì mày cũng đừng mơ được sống yên’.

Dù sao cũng như vậy rồi, không làm được gì, vậy thì sẽ khiến Vu Kiệt lâm vào bước đường cùng như gã ta luôn.

Vương Mai cũng gật đầu, ánh mắt hung dữ, nói: “Cho hắn chết đi, bất luận phải bỏ ra giá nào. Kể cả hắn là ân nhân cứu mạng của nhà họ Đổng thì đã làm sao. Giết hắn đi! Tìm người xử lý, ai biết được?”

“Đúng vậy bố”.

Hai người cứ mỗi người nói một câu, nói tóm lại là muốn Vu Kiệt chết.

Có lúc nào Mạnh Hải không nghĩ đến việc này đâu. Ông ta cũng hiểu, cậu chủ nhà họ Lãnh đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật, còn gia chủ nhà họ Lãnh cũng ở đó, nếu chỉ dựa vào một mình ông ta thì không đủ.

Ông ta phải liên kết với gia chủ nhà họ Lãnh giết chết Vu Kiệt.

“Tôi biết rồi”, nói xong Mạnh Hải đứng dậy định đi ra cửa thì đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới.

“Alo”, ông ta lấy điện thoại ra đặt bên tai, nói: “Có gì thì nói đi, đây không có nhiều thời gian đâu”.

“Tôi, Lý Nhân đây”.

“Chủ tịch?”

Mạnh Hải lập tức thay đổi giọng điệu, lúc này nịnh nọt nói: “Chủ tịch… Tôi không biết là ông nên đã đắc tội, thật sự xin lỗi…”.

“Hừm! Ông giỏi lắm rồi, không có chút thời gian nào cơ à, chẳng trách làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường như vậy”.

“Hự”, Mạnh Hải đột nhiên cảm thấy có gì không ổn. Chủ tịch là người đã cất nhắc mình vào ngân hàng làm, trước đây chưa từng nói với mình bằng giọng điệu này.

“Chủ tịch, tôi…”.

“Không cần nói nữa, tôi gọi điện thoại cho ông chỉ muốn nói lại với ông về kết quả thảo luận trong cuộc họp. Bắt đầu từ ngày mai ông không cần đi làm nữa. Tất cả mọi việc sẽ có người mới đến tiếp quản. Ông nhận xong tiền lương tháng này thì thu dọn đồ rồi rời đi”.

“Ngân hàng của chúng tôi không cần những người tiểu nhân không biết phân biệt đúng sai lúc nào cũng chỉ biết tư lợi. Còn về những chuyện ông làm thì bản thân ông rõ”.

“Mạnh Hải! Tôi không cần nói thêm gì nữa với ông rồi chứ?”

“Bốp”, lời nói vừa dứt thì điện thoại cũng cúp luôn.

“Tôi… Bị cho nghỉ việc rồi ư?”

“…”, Mạnh Hải.

Lúc này ông ta thấy hoang mang. Nhà họ Đổng vì tên Vu Kiệt mà không tiếc việc hủy hoại mình.

“Vu Kiệt… Vu Kiệt…”.

“Mạnh Hải tao… Không tha cho mày đâu”.

- ---------------------------