Kim Ngọc Dung giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, chỉ cần hai mươi phút là xong.”
Vương Nhất Minh có chút đắc ý: "Đối với người khác là chuyện lớn, đối với tôi là chuyện nhỏ thôi.”
Kỳ thật anh cũng không quen biết Lưu Viễn Sơn, phải liên hệ thông qua bạn bè.
Nhưng anh có tiền, tặng ông ta một cái bật lửa mười ngàn tệ, sự việc cứ như vậy được giải quyết.
Anh ra hiệu cho Kim Ngọc Dung im lặng.
Anh nhấn nút nhận cuộc gọi, vì để cho Kim Ngọc Dung ngồi đối diện có thể nghe rõ ràng, anh bèn mở loa ngoài.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lưu Viễn Sơn: "Alo?"
Vương Nhất Minh cười nói: "Ai u, là tôi đây. Có phải là chốt được thời gian hẹn gặp mặt rồi không?”
Lưu Viễn Sơn tức giận không có chỗ trút: "Tôi vừa bị đuổi việc đây, nào có thời gian mà hẹn với hò gì giúp cậu chứ!
Vương Nhất Minh, tôi bị cậu hại thê thảm lắm rồi!”
Sắc mặt Vương Nhất Minh khế biến: "Lúc tôi đi, không phải ông vẫn còn ổn sao?
Chuyện gì đã xảy ra?”
Lưu Viễn Sơn giận dữ quát: "Còn không phải bởi vì cậu, cậu bảo tôi đi chỉnh cái tên Diệp Trường Thanh kia còn gì!
Kết quả làm mất cả công việc của tôi, cậu biết thằng đó là ai không?” Vương Nhất Minh nghe mà không hiểu ra sao, có hơi thờ ơ nói: "Không phải chỉ là một tên tội phạm lao động cải tạo thôi hả? Một thằng phế vật đã ly hôn còn
mang theo con nhỏ!”
Lưu Viễn Sơn nghe được những lời này thì tức giận: "Cậu còn gạt tôi? Chỉ trách tôi đây quá tin tưởng cậu, bị cậu hại thê thảm!
Diệp Trường Thanh là bạn trai của chủ tịch Triệu Thu Yên!
Tôi bị sa thải vì chuyện vớ vẩn của cậu đó!
Cậu nói tôi phải làm sao bây giờ!”
Cái gì?
Vương Nhất Minh và Kim Ngọc Dung gần như đồng thời khiếp sợ hô lên. Diệp Trường Thanh là bạn trai Triệu Thu Yên, làm sao có thể?
Tin tức này so với mặt trời mọc từ phía tây còn khiến người ta khó tin hơn. Vương Nhất Minh ho khan một tiếng: "Quản lý Lưu, ông nói đùa gì vậy?
Diệp Trường Thanh vừa được thả ra khỏi tù, loại người như anh ta tìm bạn gái cũng khó.
Làm sao có thể trèo cao bám được lên người đẹp như chủ tịch Triệu Thu Yên của mấy người?”
Kim Ngọc Dung ở bên cạnh cũng góp lời: "Đúng vậy, anh ta đúng là tội phạm lao động cải tạo mà, tôi chướng mắt nên mới ly hôn.
Một người đẹp như chủ tịch Triệu sao mà làm bạn gái anh ta được!”
Cô ta tình nguyện tin tưởng mặt trời mọc ở phía Tây, cũng không tin Diệp Trường Thanh là bạn trai của Triệu Thu Yên.
Bởi vì thân phận địa vị của hai người chênh lệch quá lớn.
Cô ta đã gặp Triệu Thu Yên rồi, quá xinh đẹp, đẹp như thiên tiên. Lại còn là chủ tịch của tập đoàn trăm tỷ.
Cô ta nhìn mà thấy xấu hổ.
Người phụ nữ xuất sắc như thế sao có thể làm bạn gái của Diệp Trường Thanh.
Lưu Viễn Sơn một bụng tức giận không có chỗ trút: "Mọi chuyện là tôi tận mắt nhìn thấy, tôi lửa mấy người làm gì?
Tôi với mấy người không thù không oán, vì sao lại làm cho tôi hiểu nhầm đi khiêu khích Diệp Trường Thanh?
Bây giờ tôi bị đuổi việc, mấy người nói coi làm sao bây giờ?" Kim Ngọc Dung vẫn không thể tin được: "Ông nói thật sao? Thật sự là ông tận mắt nhìn thấy?
Không có nghe lầm?”
Lưu Viễn Sơn tức giận muốn phát khùng: "Tôi bị đuổi việc, còn có đội trưởng đội bảo vệ và hai tên bảo vệ nữa, cũng bị đuổi việc nốt đó.
Cái này còn có thể lầm hả?”
Kim Ngọc Dung và Vương Nhất Minh đều sững sờ choáng váng.
Trong điện thoại Lưu Viễn Sơn không thấy đầu dây bên kia nói gì, tức giận đến mức gần như hét lên, đưa ra yêu cầu bồi thường, nói nửa ngày, vẫn không thấy ai trả lời, bèn chửi rủa một phen rồi cúp máy.