Bởi vì cô ta có việc phải cầu xin Triệu Thu Yên. Triệu Thu Yên tiếp tục nói: ", phía dưới còn có một câu, chính là. Cô vô tình, đàn không được khúc Phượng Cầu Hoàng.
Tôi cảm thấy tôi có thể làm được, cám ơn cô đã nhường khối ngọc Hòa Thị Bích Diệp Trường Thanh này cho tôi!
Tạm biệt!"
Vừa dứt lời, Triệu Thu Yên đạp mạnh chân ga, xe thể thao nhanh chóng lao vút đi.
Trong nháy mắt, đã chạy xa trăm mét. Kim Ngọc Dung nhìn ô tô đi xa, thật lâu không lấy lại được tinh thần.
Triệu Thu Yên là chủ tịch tập đoàn Phong Niên, dáng dấp đẹp như người mẫu, bất kể tướng mạo hay thân phận, tiền tài đều cao hơn Kim Ngọc Dung rất nhiều.
Loại phụ nữ như Triệu Thu Yên muốn tìm kiểu đàn ông nào mà không có. Lại chọn người đàn ông cô ta không cần, còn cảm ơn cô ta?
Diệp Trường Thanh thật sự tốt như vậy sao?
Vương Nhất Minh đi tới bên cạnh Kim Ngọc Dung: "Đang suy nghĩ gì vậy?”
Trên mặt Kim Ngọc Dung hiện lên một tia bối rối, vội che giấu nhìn xa xa nói: "Tôi vạch trần gốc gác của Diệp Trường Thanh, chủ tịch Triệu không tin.
Anh nói tôi phải làm sao bây giờ?”
Vương Nhất Minh trong mắt lộ ra oán độc: "Em và tên phế vật kia như nước với lửa.
Nếu anh ta thật sự trở thành người đàn ông của Triệu Thu Yên, công ty của em chẳng những không thể cùng tập đoàn Phong Niên hợp tác, còn có thể bị chèn ép.
Về cơ bản là xong đời.”
Kim Ngọc Dung cau mày nói: "Cô ta xem Diệp Trường Thanh như bảo bối, tôi có thể làm gì đây?”
Vương Nhất Minh thở dà của anh ta không?
"Em đấy, em có thật sự muốn vạch trần gốc gác
Đề cập đến chuyện ly hôn làm gì, em nên vạch trần thân phận của anh ta ấy.
Điều thực sự ảnh hưởng đến hình ảnh của anh ta là thân phận tội phạm lao động cải tạo ấy.
Em đã nói ra đâu!”
Kim Ngọc Dung nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi ảo não giậm chân: "Ai nha, tại sao tôi không nói ra cái này chứ.
Vừa rồi tôi hoàn toàn bị bọn họ làm cho bối rối.
Nếu tôi nói ra thân phận đó của Diệp Trường Thanh, Triệu Thu Yên e rằng sẽ bị doạ chạy!
Tuyệt đối không có khả năng nói anh ta giống như vàng nạm ngọc gì đó. Nhưng bây giờ phải làm sao đây?" Vương Nhất Minh chỉ vào chiếc xe đậu bên cạnh: "Lên xe đuổi theo đi."
Nhất định phải nói cho Triệu Thu Yên biết Diệp Trường Thanh là tội phạm lao. động cải tạo.
Tôi tin Triệu Thu Yên nghe được tin này xong sẽ cảm ơn chúng ta, sau đó bàn chuyện hợp tác cũng không khó nữa.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa lái xe đuổi theo.
Diệp Trường Thanh nhìn Triệu Thu Yên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, dọc theo đường đi vẫn cứ vậy nhìn chăm chằm người ta không ngừng.
Nữ nhân này mặt mũi lúc nào cũng lạnh lùng như băng nhưng tính tình không tệ lắm.
Đồng thời anh còn thấy cô có dáng người rất hấp dẫn, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, anh nhìn từ bên phải, vóc dáng cô nàng trông cứ như sườn núi,
đường cong lộ rõ, nơi nào cần hẹp thì hẹp, nơi nào cần nhô sẽ nhô.
Triệu Thu Yên bị nhìn đến đỏ mặt: "Anh nhìn cái gì?”
Diệp Trường Thanh cười ni cũng không ngờ là cô lại giúp tôi.
Lần đầu gặp cô, cô đã gọi tôi là lưu manh, tôi Triệu Thu Yên thản nhiên nói: "Không phải giúp anh đâu, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.
Tôi không biết anh, tôi chỉ biết là ông nội đi tìm anh chữa bệnh, ông nội tôi rất coi trọng anh đó, đời này người mà ông nội tôi coi trọng không có nhiều đâu.
Nhưng mỗi một người trong số họ đều rất xuất sắc."
Diệp Trường Thanh cảm thấy cần phải giải thích một chút: "Tôi nói đơn giản thế này cho cô dễ hiểu nhé, lúc ông nội cô đi gặp tôi, tôi đang ngồi tù.”
Ngồi tù?
Tay lái trong tay Triệu Thu Yên lắc lư một cái rồi nhanh chóng ổn định: "Nếu tôi hỏi vì sao anh lại ngồi tù?
Anh có cảm thấy tôi đang tọc mạch chuyện cá nhân của anh không?”
Diệp Trường Thanh lắc đầu: "Cô không cần hỏi, để tôi tự mình nói, tôi ngồi tù là do sổ sách của vợ cũ tôi làm có vấn đề.
Cô ta cầu xin tôi thế chỗ cô ta.
Tôi cảm thấy mình là đàn ông nên giúp vợ mình nhận cực khổ, cho nên thay cô ta ngồi tù.
Không ngờ sau khi tôi được thả ra, cô ta lập tức ly hôn với tôi.”
Triệu Thu Yên nghe được khẽ lắc đầu: "Vợ cũ của anh quả nhiên là ánh mắt nông cạn.”
Hai người trò chuyện được một lúc thì ô tô dừng lại trước một tòa biệt thự.
Triệu Phong Niên đã sớm chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Triệu Thu Yên thì ông ta có chút kinh ngạc: "Sao cháu lại quay về?"
Triệu Thu Yên không trả lời mà hỏi thẳng: "Ông đã nhận được nhân sâm chưa?”
Triệu Phong Niên lấy ra một hộp quà: "Vừa nhận được, ông còn chưa mở ra xem:
Diệp Trường Thanh nhận lấy hộp quà, mở ra: "Nhân sâm hơn trăm tuổi đã đến, có thể bắt đầu chữa bệnh rồi, trong lúc tôi chữa trị cần yên tĩnh.
Tìm một căn phòng có cách âm tốt và tuyệt đối yên tĩnh đi!”
Triệu Phong Niên dẫn Diệp Trường Thanh lên lầu hai.
Triệu Thu Yên ngồi ở lầu một chờ đợi, cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói với mấy vệ sĩ: "Các anh ra cửa trông coi, bất cứ kẻ nào tới thăm hỏi ông nội tôi đều không được đi vào."
Tất cả khách khứa từ chối hết cho tôi.”