Tái hôn?
Diệp Trường Thanh lẩm bẩm hai từ này, vẻ đau khổ hiện lên trên mặt.
Anh thở dài: “Hầy, tôi đã từng cầu xin cô đừng ly hôn vì tôi.
Tôi đã từng cầu xin cô đừng ly hôn vì con gái.
Nhưng cô cứ nhất quyết phải ly hôn.
Tôi đã bảo lúc tới cô đừng hối hận rồi mà.
Cô coi những gì tôi nói đều là trò đùa à?”
Kim Ngọc Dung vội hét lên: “Trường Thanh, lúc đó do đầu óc em mê muội. Nên không suy nghĩ được nhiều, bây giờ em hối hận rồi, chúng ta tái hôn đi!” Diệp Trường Thanh khẽ lắc đầu:
“Cô hối hận rồi hả?
Vậy thì đi mua thuốc hối hận đi!”
Nói xong, Diệp Trường Thanh quay lưng sải bước đi về phía biệt thự, anh thật sự thất vọng về Kim Ngọc Dung, bất kể cô ta nói gì đi chăng nữa.
Đều không thể sưởi ấm trái tim anh. Anh bước đi rất dứt khoát. Tốc độ rất nhanh.
Nhìn Diệp Trường Thanh rời đi, Kim Ngọc Dung có cảm giác như cả thế giới đều bỏ rơi mình.
Cô ta sốt ruột đến mức khóc oà lên, hét lớn: “Trường Thanh, em biết anh yêu em.
Em nhớ cái lúc anh mỉm cười bước về phía em khi mới ra tù. Muốn ôm em.
Anh đã hứa rằng sẽ không ly hôn, bây giờ em đồng ý ở bên cạnh anh, em biết lỗi rồi.
Trường Thanh, đừng đi mà, em xin anh đấy...” Mãi đến khi Diệp Trường Thanh biến mất, cô ta mới từ từ ngừng khóc. Cô ta chậm chạp đứng dậy, nhìn căn biệt thự vẫn còn đóng rèm: “Rõ ràng
trong lòng anh còn yêu tôi, tôi đã xin lỗi rồi, dựa vào đâu lại không chịu tái hôn chứ?
Một người đàn ông không chịu nghĩ cho bản thân, dù có vì con cái, đáng lẽ anh cũng phải tái hôn chứ!
Anh không muốn tái hôn, thế có nghĩ cho tâm trạng của con cái hay không? Tôi không tin không thể tái hôn được!”
Trong biệt thự.
Diệp Trường Thanh lẳng lặng ngồi đó.
Triệu Phong Niên bưng một ly trà qua: “Trường Thanh à, cảm ơn anh đã cứu tôi nhé, nếu không nhờ có anh thì chắc cuộc đời tôi đã chấm dứt rồi.”
Diệp Trường Thanh nhận ly trà: “Sau này ông không được làm công việc trí óc nữa.
Cũng không được thức khuya, không được quá kích động, càng không được để cảm xúc thay đổi thất thường.
Nếu như có thể thì ông ra phố đánh cờ tướng, trà chanh chém gió với mấy ông cụ để giải toả tâm trạng.”
Triệu Phong Niên cau mày, có lẽ vấn đề mà Diệp Trường Thanh nói người bình thường rất dễ làm được.
Nhưng ông ta không làm được, mặt ngoài tập đoàn Phong Niên là một doanh nghiệp lớn, nhưng đi đôi với nó là công việc bề bộn.
Điều quan trọng hơn nữa là chưa có người thừa kế thích hợp.
Con trai và cháu trai đều chẳng có lấy một người giỏi giang, chỉ có Triệu Thu 'Yên có năng lực, đáng tiếc là con gái.
Mấy đứa con trai và cháu trai trong gia đình đều không phục.
Khi nhìn sang Diệp Trường Thanh, hai mắt ông ta đột nhiên toả sáng: “Mai tôi sẽ bảo Thu Yên về thủ đô một chuyến.
Anh đi gặp ba mẹ Thu Yên có được không?”
Mục đích thật sự của ông ta là nhờ Diệp Trường Thanh giúp Thu Yên ngồi vững trên ghế chủ tịch.
Diệp Trường Thanh do dự: “Tôi mới ra tù vài ngày, chưa được ở bên ba mẹ đủ. Mỗi ngày còn phải chở Linh Linh đi học.”
Triệu Phong Niên cười đáp: “Ngày mai tôi đi chơi cờ với ba cậu, để tôi chở Linh Linh đi học giúp cậu luôn.
Cậu cứ yên tâm.”
Nếu có ai nhìn thấy Triệu Phong Niên đồng ý làm bảo mẫu. Chỉ vì nhờ Diệp Trường Thanh đến thủ đô một chuyến. Chắc chăn sẽ há hốc mồm vì kinh ngạc.
Diệp Trường Thanh nhìn lướt qua Triệu Thu Yên: “Hai chúng tôi mới quen biết nhau chưa bao lâu.
Có phải hơi nhanh rồi không.”
Triệu Phong Niên cười: “Ta còn cảm thấy chậm quá đây.
Đã nhiều ngày rồi mà vẫn chưa đi lẻ hai về thành một đôi.
Phải tăng tốc thêm mới được!
Mai cậu đi thủ đô một chuyến với Thu Yên, không mất nhiều thời gian đâu.”
Mấy ngày vừa qua Triệu Thu Yên đã hiểu hơn về Diệp Trường Thanh, cũng như cảm thấy nhân phẩm của người đàn ông này cũng không tệ lắm.
Với lại ông nội luôn đánh giá cao Diệp Trường Thanh, cô ấy tin vào mắt nhìn của ông nội mình.
Đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào Diệp Trường Thanh để chờ đợi kết quả.