Diệp Thuận nghe sắp đặt như thế thì cảm thấy có hơi vội vàng, nhưng vẫn đồng ý.
Triệu Phong Niên lại hàn huyên vài câu, quyết định chi tiết rồi dẫn Triệu Thu Yên rời đi.
Khu biệt thự Quần Hiền Trang.
Diệp Trường Thanh nhìn cánh cửa vô cùng quen thuộc kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
Năm đó, những đồng tiền đầu tiên anh kiếm được đều dùng để mua căn biệt thự ở đây.
Kim Ngọc Dung cũng vì nhìn thấy biệt thự của anh nên mới bắt đầu theo đuổi anh.
Mấy năm qua đi, cảnh còn người mất.
Trong sân có ba người.
Hai người đưa lưng về phía anh, nhưng dù thế anh vẫn có thể nhận ra đó là mẹ vợ Kim Hà và cậu em vợ Kim Hữu Hâm.
Còn một người khác đứng đối diện với anh, đó là một cô bé khoảng chừng năm tuổi.
Cô bé rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ tròn vo, hai mắt to tròn long lanh, dễ thương như một tinh linh nhỏ.
Chỉ nhìn một cái thôi anh đã cảm thấy trái tim mình như tan chảy trước vẻ dễ thương ấy.
Anh vừa nhìn là đã nhận ra đây là con gái Linh Linh.
Dường như con gái đã mắc lỗi gì, mẹ vợ và em vợ đang răn dạy con gái.
Diệp Trường Thanh kìm lại cơn kích động muốn tiến tới nhận con, không thể nuông chiều trẻ con mắc lỗi được, anh vẫn chưa nắm rõ tình hình, không thể tùy ý bảo vệ con gái.
Nếu không thì sẽ thành hại con.
Anh kiên nhẫn quan sát tình hình.
Kim Hà đưa tay nhéo chặt lỗ tai Linh Linh: "Lỗ tai mày có điếc không hả? Tao đã nói bao lần rồi, trên đời này chỉ có mẹ mày là gần gũi với mày nhất thôi. Chắc chắn là chỉ có hai ông bà già mất nết như ông bà nội mày kia cố tình nói xấu mẹ mày."
Lỗ tai Linh Linh đau đớn đến nỗi cô bé kiễng chân lên, cố nhịn đau mà cãi lại: "Ông bà nội chưa bao giờ nói xấu mẹ hết!"
Kim Hà cáu kỉnh quát lớn: "Chưa bao giờ nói xấu mẹ mày thì sao mà mày biết mẹ không yêu mày chứ?"
Linh Linh tủi thân nói: "Mẹ các bạn khác đều đến đón các bạn tan học, mẹ Linh Linh chưa bao giờ đến đón. Mẹ các bạn khác luôn dỗ các bạn ngủ, từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ dỗ Linh Linh ngủ. Cháu nhớ mẹ đến nỗi bật khóc mà mẹ cũng không đến thăm cháu. Các bạn khác đều nói cháu là đứa mồ côi mẹ, hu hu hu..."
Kim Hà sửng sốt, lập tức uốn nắn: "Mày không phải là đứa mồ côi mẹ, mày là đứa mồ côi ba. Ba năm qua ba mày có đến thăm mày không? Ba mày mới là người không yêu mày!"
Linh Linh giơ cánh tay nhỏ lên dùng tay áo xoa nước mắt, có chút sợ hãi mà nhỏ giọng tranh luận: "Không phải thế, ba yêu Linh Linh, ba yêu Linh Linh và mẹ."
Kim Hà giận tím mặt: "Mày nói bậy, con nhóc mày thì biết cái gì. Ba mày là phạm nhân đang bị cải tạo, là tội phạm, cảnh sát bắt nó đi rồi!"
Linh Linh vừa khóc vừa hét: "Ba cháu không phải người xấu, ba ngồi tù thay mẹ. Lúc mẹ và bà nội cãi nhau Linh Linh nghe thấy hết rồi. Ba yêu Linh Linh, không được nói xấu ba cháu!"
Diệp Trường Thanh nghe thấy mà rưng rưng nước mắt, con gái cũng biết bảo vệ thanh danh của anh.
Đây chính là chiếc áo bông nhỏ của anh.
Nghĩ đến ba năm nay anh chưa làm được gì cho con gái thì lại càng thêm áy náy.
Kim Hà thấy Linh Linh khóc rống lên thì giận dữ chửi bới: "Tao nói ba mày là tội phạm đang bị cải tạo thì nó chính là tội phạm đang bị cải tạo. Được tí tuổi mà cũng dám già mồm với tao! Tao thấy là mày thích ăn đòn đấy!"
Vừa nói, một bàn tay vừa vung xuống.
Linh Linh sợ đến nỗi cất tiếng khóc to hơn, thấy một cái tát sắp giáng xuống gương mặt nhỏ nhắn của mình.
Đột nhiên lại có một bàn tay lớn ngăn cản lại.
Diệp Trường Thanh đã đỡ cho con gái một cái tát.
Kim Hà bị cản lại, thấy là Diệp Trường Thanh thì sợ hãi tới mức lùi lại về sau mấy bước: "Cậu... Sao cậu lại tới đây?"
Diệp Trường Thanh quay người lại ôm lất Linh Linh: "Tôi không tới thì chẳng phải con gái tôi đã bị bạo hành rồi sao?"
Kim Hà vừa mới bị sự xuất hiện đột ngột của Diệp Trường Thanh làm cho giật mình, bây giờ mới bình tĩnh lại: "Diệp Trường Thanh, cậu muốn làm gì? Thả Linh Linh ra, không ký đơn ly hôn thì hôm nay cậu không thể đưa Linh Linh đi được."
Diệp Trường Thanh nghe thấy nhắc tới đơn ly hôn thì nhìn thoáng qua Linh Linh theo bản năng, chỉ sợ cô bé nghe thấy tin này thì đau lòng.
Không ngờ rằng Linh Linh lại đang nhìn anh chằm chằm: "Ba, ba có phải là ba con thật không?"
Diệp Trường Thanh bị hỏi vậy có hơi áy náy: "Là ba đây, xin lỗi con, ba năm nay ba không chăm sóc con. Sau này có ba đây rồi, không ai bắt nạt con được nữa!"
Linh Linh ôm cổ Diệp Trường Thanh: "Con muốn về nhà, không muốn ở lại đây nữa. Bà ngoại là bà ngoại sói, cậu là tên sói già đáng ghét. Bọn họ đều bắt nạt Linh Linh. Chúng ta mau đi nhanh thôi."
Diệp Trường Thanh ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của Linh Linh: "Đi thôi, ba ôm Linh Linh đi ngay."
Kim Hà đưa tay cản lại: "Diệp Trường Thanh, tôi đã nói rồi, không ký đơn ly hôn thì không được bế Linh Linh đi."
Diệp Trường Thanh nghe thấy giọng điệu cưỡng ép ly hôn thì trong lòng tức giận.
Nhưng sợ dọa con gái nên anh cố nén lửa giận: "Tôi đã ký đơn ly hôn rồi."
Kim Hà bĩu môi: "Cậu tưởng lừa được tôi chắc? Ký đơn rồi thì sao con gái tôi không gọi báo cho tôi biết. Diệp Trường Thanh, có phải cậu cảm thấy bây giờ con gái tôi có giá trị gần trăm triệu, là người đẹp chủ tịch của thành phố Tùng Giang nên cậu muốn bám lấy đến chết cũng không buông không hả. Tôi cảnh cáo cậu, không muốn ly hôn cũng phải ly hôn, cậu không quyết định được! Hôm nay cậu không ký lên đơn ly hôn thì cậu không thể bước ra khỏi cái sân này!"
Trong mắt Diệp Trường Thanh là ngọn lửa giận mãnh liệt, vì để không bùng nổ trước mặt con gái mà anh đang hết sức kìm nén.
Kim Hữu Hâm từng tập quyền anh, cậu ta nắm chặt nắm đấm, dồn ép Diệp Trường Thanh từng bước một: "Tên họ Diệp kia! Ba năm qua anh ở trong tù không chịu gặp mặt, tôi đã đập nhà anh mấy chục lần rồi. Đến nỗi cả tôi cũng phát chán lên rồi! Hôm nay anh dám không ký tên thì tôi đánh cho anh tàn phế luôn!"
Diệp Trường Thanh nghe thế thì nghiến răng.
Cửa chính đổ nát, đồ đạc tả tơi, ao nước vỡ thành từng mảnh xi măng, từng thứ hiện lên trong đầu anh.
Mái tóc ba bạc trắng, dáng vẻ già nua tiều tụy đáng thương của mẹ, lại cứ hiện lên trong tâm trí anh hết lần này đến lần khác.
Cơn lửa giận vô tận trong lòng cuối cùng cũng trào dâng.
"Tao cũng đang muốn tính sổ với mày đây!"
Kim Hữu Hâm nhếch miệng cười khẩy: "Tôi có luyện quyền anh, con mẹ nó anh lại muốn đấu với tôi sao. Con mẹ nó, đúng là đồ ngu!"
Cậu ta vừa nói vừa bước một bước dài vọt tới trước, tay phải đấm thẳng tới trước mặt Diệp Trường Thanh.
Một tay Diệp Trường Thanh ôm Linh Linh, một tay che kín mắt Linh Linh lại, thấy Kim Hữu Hâm xông ra trước mặt thì đạp cậu ta một phát.
Uỳnh!
Một tiếng vang nặng nề.
Cơ thể Kim Hữu Hâm bay ra xa hơn hai mét, rơi mạnh xuống đất khiến tro bụi trên mặt đất bay tung lên khắp nơi.
Đến khi cậu ta r3n rỉ thảm thiết bò dậy.
Uỳnh...
Diệp Trường Thanh lại đạp một phát nữa khiến cậu ta ngã ra đất: "Đến nhà tao một lần thì tao đá một phát!"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng là mười mấy cú đá liên tiếp tung xuống.
Kim Hữu Hâm đau đến nỗi che bụng, nằm trên đất điên cuồng kêu gào: "Mẹ kiếp, đau chết mất, tôi không chịu nổi! Xin anh, đừng đánh nữa! Tôi sai rồi, xin anh thả tôi ra đi! Dù không ly hôn với chị tôi cũng được! Đừng đánh nữa!"
Diệp Trường Thanh dừng bước lại, nhìn Kim Hữu Hâm đang kêu r3n trên mặt đất, cảm thấy lửa giận đã vơi đi rất nhiều, anh lạnh lùng nói: "Đã ly hôn rồi! Tôi đã ký đơn rồi!"
Đã ký đơn rồi?
Kim Hữu Hâm lập tức sửng sốt, sau đó thì đã hiểu ra chuyện này là thật, lúc này Diệp Trường Thanh không thể nào lừa cậu ta được.
Hiện giờ cậu ta cảm thấy trên người càng đau đớn hơn, biết thế thì đã không ra tay.
Đánh trận này thật uổng công.
Vừa nãy Kim Hà còn cho rằng con trai sẽ thắng nên lùi lại ra xa, không ngờ chỉ trong chớp mắt mà con trai bà ta đã bị đánh đến mức khóc lóc thảm thiết.
Lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Diệp Trường Thanh điên cuồng như vậy, khiến bà ta sợ choáng váng.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì bà ta cầm cây chổi bên cạnh lao về phía Diệp Trường Thanh, miệng còn la hét: "Tạo phản, mày lại còn dám đánh con trai tao!"