Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh

Chương 32: Cô ấy lấy tai xoa huyệt



Triệu Minh Phong nói xong cười ha ha, sải bước vào nhà họ Lưu.

Triệu Thu Yên tái mặt, bởi vì sự ủng hộ của nhà họ Lưu rất quan trọng. Cô ấy cứ nghĩ dựa vào thân phận chủ tịch tập đoàn Phong Niên sẽ có thể bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Lưu. Chỉ cần cô ấy trình bày kế hoạch ba năm tiếp theo. thì chắc chăn sẽ được ủng hộ.

Nhưng chẳng ngờ cuối cùng không bước qua được cửa.

Thất bại rồi, hóa ra mình mơ mộng quá sớm, cũng do cô ấy quá bốc đồng.

Diệp Trường Thanh đến động viên: "Đừng lo, không phải vẫn còn tôi sao? Tôi đi nói với tổng giám đốc Lưu một tiếng, chắc chắn có thể nhận được sự ủng hộ."

Triệu Thu Yên khế lắc đầu: "Đến tôi mà còn không được, anh chỉ là một bác sĩ... Thôi, quên đi, bây giờ anh đừng nói gì nữa. Để tôi yên tĩnh một lát, suy nghĩ xem có cách gì khác không."

Cô ấy lấy tai xoa huyệt Thái Dương, nhíu mày suy tư.

Diệp Trường Thanh đi tới cửa, nói với bảo vệ: "Anh vào báo với tổng giám đốc Lưu một tiếng, nói Diệp Trường Thanh tới, kêu ông ấy ra tiếp đón tôi! Nhanh chân lên một chút!"

Giọng điệu ra lệnh nghiễm nhiên như một vị lãnh đạo đi thị sát công việc, kêu cấp dưới đến đón tiếp.

Bảo vệ cảm thấy hơi hoài nghỉ: "Anh... Anh có chắc là nói tổng giám đốc Lưu của chúng tôi tới đón anh? Có gì đó nhầm lẫn không?"

Diệp Trường Thanh quát lớn với vẻ uy nghiêm: "Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Nói tổng giám đốc Lưu của các anh nhanh chân lên! Năm phút thôi, quá hạn tôi không đợi đâu!"

Bảo vệ bị khí thế của Diệp Trường Thanh thao túng, bởi vì với thân phận của tổng giám đốc Lưu, không ai có tư cách kêu anh ta tới gặp. Nhưng giọng điệu này quá đanh thép, cảm giác như xảy ra chuyện lớn rồi. Bảo vệ sợ làm trễ nải việc lớn của tổng giám đốc Lưu nên không dám khinh thường: "Được, để tôi vào hỏi một tiếng."

Anh ta chạy chậm vào sân rồi khuất bóng, chỉ còn lại hai bảo vệ nhìn về phía Diệp Trường Thanh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Triệu Thu Yên rất kinh ngạc vì hành động này của Diệp Trường Thanh, đợi đến khi cô ấy lấy lại tinh thần đã thấy bảo vệ rời đi.

Cô ấy tức giận phàn nàn Diệp Trường Thanh: 'Diệp Trường Thanh, tôi đã nói rồi, anh chỉ cần ngồi yên là được, sao anh lại không nghe hả? Nói tổng giám đốc. Lưu tới gặp anh ư, anh biết người ta có địa vị như thế nào, còn anh có địa vị như thế nào không hả? Tiêu rồi đấy, lần này thực sự đắc tội nhà Lưu rồi."

Hai bảo vệ tỏ ra khó hiểu, nhìn Diệp Trường Thanh mà lắc đầu, hành động đó như muốn nói Diệp Trường Thanh gặp xui rồi.

Diệp Trường Thanh vẫn bình tĩnh, anh không muốn giải thích, có đôi khi giải thích một vạn lần cũng không thuyết phục bằng Lưu Hằng Dự tự đến tiếp đón.

Anh nhìn vào trong sân nhà, vẫn không thấy ông ấy xuất hiện thì chợt nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng: "Chẳng lẽ không ở nhà?"

Triệu Thu Yên lườm Diệp Trường Thanh: "Tổng giám đốc Lưu đang đón tiếp hai người bọn họ, sao lại không ở nhà?”

Diệp Trường Thanh giật mình: "Có thể là bảo vệ thấy tổng giám đốc Lưu tiếp nên không dám đến quấy rầy. Anh bảo vệ này nhát gan quá. Chúng ta đợi thêm lát nữa đi"

Hai bảo vệ khác đứng ở cổng tỏ rõ vẻ không vui, họ rất bất mãn với Diệp Trường Thanh.

Triệu Thu Yên vẫn không tin, nhưng Diệp Trường Thanh lại nói cứ như là sự thật.

Trong lòng cô ấy chợt xuất hiện một chút hy vọng mỏng manh, cô ấy hy vọng đó là sự thật.

Đây cũng là cách duy nhất để cô ấy có thể gặp được tổng giám đốc Lưu.

Hơn mười phút nữa trôi qua.

'Trong sân vang lên tiếng bước chân.

Diệp Trường Thanh nhìn về phía sân, cuối cùng bảo vệ cũng đi ra, phía sau anh ta có ba người nữa. Bao gồm ba con Triệu Minh Phong và một người đàn ông

hơn bốn mươi tuổi.

Người đàn ông kia hơi mập mạp, mặc quần áo bình thường, đang cười nói với ba con Triệu Minh Phong.

Mắt Triệu Thu Yên trợn to, tỏ ra rất khó tin. Diệp Trường Thanh không nói điêu, anh thật sự làm được. Tổng giám đốc Lưu đích thân đến tiếp đón!

Triệu Thu Yên nhớ ông nội từng nói mình nên thân thiết với Diệp Trường. 'Thanh hơn, bây giờ cô ấy đã hiểu lý do vì sao.

Hóa ra thân phận của Diệp Trường Thanh không tầm thường, chỉ một câu nói đã khiến tổng giám đốc Lưu tự đến chào đón.

Cô ấy đưa tay khoác tay Diệp Trường Thanh, nói nhỏ: "Không ngờ anh chỉ cần nói một câu mà tổng giám đốc Lưu thật sự ra tiếp đón. Tôi... Tôi hiểu lầm anh rồi, anh đừng tức giận."

Diệp Trường Thanh nghe lời nói dịu dàng của cô, trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái, nhưng anh vẫn chưa hiểu rõ tình hình lắm: Ai là tổng giám đốc Lưu?”

Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thấy Lưu Hằng Dự, trong lòng đã hơi bực mình.

Triệu Thu Yên nghĩ Diệp Trường Thanh vẫn đang tức giận nên bèn nói: "Trường Thanh, tôi biết vừa nấy tôi có hơi nặng lời. Anh đừng giận, sau này tôi sẽ chú ý cách nói chuyện hơn."