Lưu Hằng Dự không nhìn nổi nữa bèn nói: "Ngu dốt, bệnh này hơn năm mươi tuổi mới xuất hiện, bây giờ anh còn chưa nhiễm bệnh, bảo thần y Diệp cứu kiểu gì?"
Ấy.
Lưu Thụy sửng sốt, muốn đứng lên nhưng cảm thấy tự đứng lên thì không hay lắm.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Diệp Trường Thanh, hi vọng anh có thể cho mình một bậc thang đi xuống.
Diệp Trường Thanh nói với vẻ khó chịu: "Nếu không có ba anh thì anh có quỳ nữa quỳ mãi, tôi cũng không thèm quan tâm."
Lưu Thụy lúng túng đứng lên: "Cảm ơn cậu, tôi... tôi thực sự có mắt như mù, không nhìn thấy núi Thái Sơn, sau này xin rút kinh nghiệm."
Lưu Hằng Dự thấy mọi việc đã kết thúc mới mời Diệp Trường Thanh vào nhà họ Lưu lần nữa.
Đến phòng khách, Lưu Thụy đuổi giúp việc đi, anh ta tự bưng trà, hầu hạ bên cạnh, nhìn Lưu Hằng Dự nói chuyện phiếm với Diệp Trường Thanh.
Hai người hàn huyên vài câu, chủ đề quay về vấn đề hiện tại: "Thần y Diệp, lúc ở ngoài cổng, thằng con bất hiếu của tôi nói cậu có việc cần tìm, chẳng hay đó là chuyện gì? Lưu Hằng Dự tôi nói rõ quan điểm trước, chỉ cần cậu muốn thì nhà họ Lưu tôi có lên núi đao xuống biển lửa cũng phải làm cho cậu."
Diệp Trường Thanh cười nói: "Không đến mức lên núi đao xuống biển lửa. Bạn gái của tôi tên Triệu Thu Yên. Bây giờ cô ấy là chủ hiện tại của nhà họ Ti nhưng có một số người nhà họ Triệu không phục. Tôi chỉ muốn ông ủng hộ một chút, thể hiện lập trường mà thôi."
Lưu Hằng Dự lập tức đứng dậy: "Lão già này đã lâu không xuất hiện trong giới kinh doanh. Đi thôi, tôi đích thân đến nhà họ Triệu một chuyến."
Với địa vị của nhà họ Lưu, chỉ cần một câu nói cũng là sự ủng hộ lớn nhất đối với Triệu Thu Yên.
Sự xuất hiện của Lưu Hằng Dự chính là vinh hạnh ngàn đời của nhà họ Triệu. Diệp Trường Thanh thấy vậy bèn bước lên chắp tay: "Cảm ơn sự ủng hộ của ông, nhưng chưa cần gấp gáp như vậy. Ngày mai là sinh nhật của mẹ bạn gái tôi, ngày mai đi chưa muộn."
Lưu Hãng Dự gật đầu: "Vậy để ngày mai đi, tiện đây chuẩn bị một phần quà. †Thần y Diệp, với thân phận của cậu mà cưới cô nhóc nhà họ Triệu kia, nhà họ Triệu không khác nào được tổ tiên hiển linh."
Diệp Trường Thanh bật cười, anh trò chuyện một lát nữa rồi đứng dậy chào. tạm biệt.
Lưu Hằng Dự thấy thế bèn đứng lên đề nghị: "Để Tiểu Thụy lái xe đưa cậu đi. Mấy hôm nay nó rảnh rỗi, chắc chắn cậu đi lại ở Bắc Kinh phải cần xe, cứ để nó làm tài xế cho cậu."
Diệp Trường Thanh muốn từ chối nhưng Lưu Thụy vội tỏ thái độ: "Thần y Diệp, khó khăn lắm cậu mới đến Bắc Kinh một chuyến, tôi nhất định phải chăm sóc tận
tình, chu đáo."
Sự nhiệt tình của anh ta thực sự khác nhau một trời một vực so với lúc mới gặp Diệp Trường Thanh.
Diệp Trường Thanh gật đầu đáp: "Cũng được, đúng là tôi cần dùng xe, trước. tiên đưa tôi tới nhà họ Vương đi."
Lưu Hằng Dự hiểu mục đích của Diệp Trường Thanh: "Nhà họ Vương hơi khó nhẫn, nhà bọn họ có thế lực bên quân đội, cực kỳ kiêu ngạo, không nể mặt ai bao giờ”
Diệp Trường Thanh đi tới cửa, chợt dừng bước: "Quân đội?"
Anh không biết gì về nhà họ Vương, phải nghe ngóng thêm mới được.
Lưu Hằng Dự lấy một tấm danh thiếp ra: "Đây là danh thiếp của tôi, cậu cứ cầm thử xem, tôi cũng không chắc lắm."
Diệp Trường Thanh nhận lấy danh thiếp, nó được làm bằng ngọc thạch, mỏng như cánh ve, trên đó viết “Lưu đòn gánh”.
Anh tiện tay cất vào túi: "Tôi đi thử xem sao."
Lưu Thụy lấy làm sợ hãi, nhà họ Lưu chỉ có năm tấm danh thiếp ngọc thạch. Cái này không chỉ là đại diện cho nhà họ Lưu mà còn là lời hứa của nhà họ Lưu, không phải thứ có thể mua được bằng tiền. Xem ra vì giúp Diệp Trường Thanh mà ba không tiếc thứ gì.
Một chiếc xe hơi đi ra từ nhà họ Lưu.
Lưu Thụy lái xe rất chậm, cũng rất chắc tay.
Diệp Trường Thanh ngồi ở ghế sau gọi điện cho Triệu Thu Yên: 'Alô, gặp được Vương Trung Nhạc chưa?"
Ở cổng nhà họ Vương, Triệu Thu Yên đang đứng ngồi không yên: "Chưa, tôi vẫn đang chờ tin ở cổng đây."
Không chỉ Triệu Thu Yên mà Triệu Minh phong và Triệu Thu Sơn cũng đang chờ.
Bảo vệ canh cửa nói Vương Trung Nhạc đang tiếp khách ăn cơm, trong thời gian ngắn chưa thể xong được.
Diệp Trường Thanh vuốt v e danh thiếp ngọc thạch trong tay, khẳng định chắc nịch: "Cô cứ chờ đi, tôi đến ngay đây, tôi có cách để nhìn thấy ông ta."
Triệu Thu Yên nghe Diệp Trường Thanh nói có cách thì lập tức nhíu mày, cô ấy đã chịu thiệt một lần ở nhà họ Lưu. Diệp Trường Thanh nói có cách để tổng giám đốc Lưu ra tiếp đón, sau đó Lưu Thụy cũng ra, nhưng mà là ra đuổi người.
Lần này cô ấy phải ngăn không cho Diệp Trường Thanh tham dự bằng mọi cách: "Anh đừng tới đây, tuyệt đối không được tới, anh về nhà chờ tin tức của tôi bi
Nói xong, cô ấy lập tức ngắt máy.
Diệp Trường Thanh bỏ di động vào túi, nói với Lưu Thụy: "Đến nhà họ Vương, tăng tốc đi!"