Trương Ngọc Phân nhìn Diệp Trường Thanh, lại nhìn con gái, bà lắc đầu: "Không thể nào được, anh ta là người Tùng Giang, lần đầu tiên đến thủ đô.”
“Không thể nào quen biết người của hai nhà đó được.” “Hơn nữa, một bác sĩ làm sao có thể có năng lực lớn như vậy?”
Bà ta không tin một bác sĩ lại lợi hại hơn cả con gái bà là chủ tịch nhà họ Triệu.
Triệu Thu Yên thở dài: "Con cần gì phải lừa mẹ?”
Cái này...
Trương Ngọc Phân khó tin nhìn Diệp Trường Thanh.
Con gái đã nói vậy, chắc chăn là thật.
Hóa ra mình đã nhìn nhầm rồi.
Bây giờ bà ta hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc.
Cả đời bà ta chưa từng tổ chức tiệc sinh nhật nào long trọng như vậy.
Bà ta không muốn trong tiệc sinh nhật, đứa con gái mà bà ta tự hào bị cướp mất chức vụ.
Nhìn Diệp Trường Thanh, bà ta có chút ngượng ngùng nói: "Cái kia, ngày kia làm phiền cháu đi tiếp khách quý nhà họ Lưu và nhà họ Vương nhé."
Diệp Trường Thanh vẫn chưa nguôi giận, Triệu Thu Yên thấy vậy liền đứng ra hòa giải: "Ba mẹ, hai người ăn cơm đi.”
“Con dẫn Trường Thanh đi tắm." Nói xong kéo Diệp Trường Thanh lên tầng hai.
Trương Ngọc Phân ngồi xuống, trừng mắt nhìn chồng: "Anh không phải nói Diệp Trường Thanh chẳng ra gì sao?”
“Anh còn nói cậu ta chỉ biết ăn bám, lừa con gái chúng ta mù quáng, mới đính hôn với cậu ta sao?”
“Kết quả là cậu ta còn giỏi hơn cả con gái chúng ta.” “Vừa rồi em xấu hổ biết bao."
Triệu Minh Đào vẫn cau mày: "Anh luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhất định là con bé nói dối để bảo vệ cậu ta."
Trong phòng khách. Triệu Minh Phong và Triệu Thu Sơn ngồi đối diện nhau uống rượu.
Triệu Minh Phong đặt ly rượu xuống nói: "Con trai, trong tiệc sinh nhật ngày kia”
“Đầu tiên làm nhục Diệp Trường Thanh, sau đó vạch trần thân phận ly hôn, có con riêng, từng đi cải tạo của Diệp Trường Thanh.”
“Cuối cùng để Lưu Thụy bày tỏ sự ủng hộ.” “Vị trí chủ tịch này xem như nắm chắc mười phần!” “Nào, con trai, ba mời con, vị chủ tịch tương lai này một ly."
Triệu Thu Sơn cười nâng ly rượu lên: "Con là chủ tịch, ba chính là ba của chủ tịch.”
“Nào, cạn ly!" Ha ha ha ha ~
Triệu Minh Phong nghe con trai nói thì rất vui vẻ, cười đến nỗi không khép được miệng.
Tầng hai. Cửa phòng tắm.
Triệu Thu Yên dừng bước: "Trường Thanh, xin lỗi, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với mẹ.”
“Việc hôm nay, anh đừng giận nữa."
Mặc dù trong lòng Diệp Trường Thanh vẫn còn chút vướng mắc, nhưng thấy Triệu Thu Yên nói vậy, anh cũng không tiện truy cứu: "Được, tôi không giận họ."
Triệu Thu Yên nhìn chăm chằm vào Diệp Trường Thanh, cô ấy nhìn ra được Diệp Trường Thanh vẫn còn chút không vui, cười nói: "Anh không vui thì đi tắm đi”
“Tắm xong sẽ thả lỏng hơn đấy!”
“Tôi vào tắm trước, lát nữa anh tắm."
Nói xong cô ấy vẫy tay, đi vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, Triệu Thu Yên quấn khăn trên đầu, một chiếc khăn tắm dài quấn quanh người.
Làm tôn lên thân hình kiêu sa mỹ miều.
Trên bờ vai còn đọng lại những giọt nước, làn da trắng nõn phản chiếu ánh sáng.
Khuôn mặt xinh xắn ửng hồng.
Đầy sức sống.
Diệp Trường Thanh nhìn đến nỗi khô cả miệng, giống như một người ba ngày ba đêm đói khát trong sa mạc, nhìn thấy quả đào tiên, hận không thể cắn
một miếng.
Triệu Thu Yên nhìn thấy phản ứng của Diệp Trường Thanh, mặt đỏ bừng: "Tôi tắm xong rồi, anh vào tắm đi."
8= Diệp Trường Thanh lúc này mới thu hồi tâm mắt, đi vào phòng tắm. Vừa vào, anh lại lần nữa ngây người.
Trên mép bồn tắm treo một chiếc quần lót tam giác màu đỏ, trên giá treo. quần áo, còn có áo ngực của phụ nữ.
Người phụ nữ này lại thích mặc đồ lót màu đỏ.
Anh nhanh chóng thu hồi tâm mắt, cởi quần áo, đưa tay thử nhiệt độ nước. Ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cửa.