Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 49: Chân tướng



"Đừng uống nữa, ngươi đã uống không ít!" Nhiệm Soái hơi đè cổ tay Đỗ Binh xuống, hai người bọn họ đang trong duy nhất quán rượu buôn bán trong mọi thời tiết trong cửa ải Liên Thành, Công Tôn Tửu, buồn bực uống rượu.

"Không cần lo cho ta!" Đỗ Binh khẽ thở dài một tiếng, giơ tay phải ra bắt lấy tay Nhiệm Soái, sau đó chậm rãi đẩy ra, nói: "Ngoại trừ uống rượu, bây giờ ta còn có thể làm cái gì?"

"Chuyện chúng ta muốn làm còn có rất nhiều!" Nhiệm Soái thành khẩn an ủi: "Ít nhất chúng ta còn phải bảo vệ điện hạ, đảm bảo điện hạ bình an. . . ."

"Bảo hộ điện hạ? !" Đỗ Binh cười to vài tiếng, sau đó vỗ vỗ vào bả vai Nhiệm Soái: "Trên có thống lĩnh đại nhân phí sức, dưới có Vương Thụy tướng quân hao tâm tốn sức, tiểu nhân vật như Đỗ Binh ta cần gì phải nhúng tay vào? Đừng nói những lời ong tiếng ve. Nào, uống rượu, uống rượu!" Nói xong, Đỗ Binh ngửa cổ lên, lại rót hết một ly.

"Ta không thể uống nữa, buổi tối hôm nay ta còn phải trực đêm." Nhiệm Soái lắc đầu, nói: "Đỗ Binh, uống xong chén này chúng ta cùng nhau trở về, bằng không. . . . Ngươi một mình rời khỏi doanh để cho thống lĩnh biết được, trách tội, ngươi cũng gánh không nổi!"

"Ta sớm muộn sẽ bị thống lĩnh đại nhân trách tội, sớm một ngày, chậm một ngày thì có khác biệt gì?" Đỗ Binh lại rót một chén rượu, nói tiếp: "Nào, hôm nay không ai nói chuyện ngày mai, uống rượu, uống rượu!"

Nhiệm Soái đưa mắt nhìn Đỗ Binh một lát rồi hắn cười gượng, đứng lên nói: "Ngươi uống trước, ta đi tới chỗ điện hạ xin phép nghỉ thay ngươi, vạn nhất thống lĩnh đại nhân trách tội ngươi, còn có lý do."

Đỗ Binh cười cười, nói: "Cám ơn." Hắn vừa nói vừa rót rượu vào trong chén rượu của mình.

Nhiệm Soái mắt thấy Đỗ Binh căn bản cũng không nghe theo lời khuyên giải của mình, hắn không biết làm gì, đành phải rời khỏi quán rượu.

Ngay khi Đỗ Binh một lần nữa nâng chén, uống một hơi cạn sạch, phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện: "Đỗ tướng quân ở chỗ này uống thả cửa, chỉ là vì mua say sao?"

Đỗ Binh chậm rãi quay đầu lại, chứng kiến một người trẻ tuổi mặc trường bào màu trắng đang mỉm cười nhìn mình, sắc mặt Đỗ Binh lạnh lẽo, hắn nói: "Liên quan đéo gì đến ngươi? "

Hạ Tử Thành giống như không nghe thấy câu nói của Đỗ Binh, gã mỉm cười đi đến bên cạnh Đỗ Binh, ngồi xuống đúng vị trí mà Nhiệm Soái vừa ngồi, sau đó nhẹ nhàng gõ vào chén rượu của Đỗ Binh, nói: "Ta thừa nhận, rượu là đồ tốt! Thế nhưng, cần phải xem uống như thế nào, cũng cần phải xem là người nào uống! Tráng sĩ uống rượu, uống đến cao hứng tự nhiên là ý chí kịch liệt, mà người nhu nhược uống rượu ngoại trừ có thể làm hao mòn ý chí của mình, giống như không có tác dụng nào khác"

Đỗ Binh lạnh lùng nhìn Hạ Tử Thành, nói: "Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là con trai Hạ Quýnh Danh."

Hạ Tử Thành cũng cầm lấy một ly uống rượu, rót rượu, nói: "Không ngờ Đỗ tướng quân còn có thể chú ý tới ta, điều này có coi là chúng ta có duyên hay không?"

"Ngươi uống rượu của ngươi, ta uống rượu của ta! Đỗ Binh ta là tráng sĩ cũng được, là người nhu nhược cũng được, không quan hệ tới ngươi!" Quyền phẫn nộ không đánh vào gương mặt tươi cười, Hạ Tử Thành, từ đầu tới cuối vẫn mỉm cười, sắc mặt Đỗ Binh tuy còn rất lạnh, nhưng ngữ điệu chậm lại rất nhiều, không hề còn ý tứ đả thương người.

"Đỗ tướng quân, ngài dường như có chút thành kiến đối với ta! Hà tất phải cự tuyệt người ngoài xa ngàn dặm? Đôi khi có cuộc nói chuyện sẽ cải biến cuộc đời của một con người. Đương nhiên, không chỉ là ngài, còn có ta." Hạ Tử Thành vừa vuốt vuốt chén rượu vừa chậm rãi nói.

Khóe miệng Đỗ Binh lộ ra một nụ vui vẻ, nghiền ngẫm, hắn hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Đỗ tướng quân hiện tại giống như cuộc sống không được tốt lắm, vậy Tiền Bất Ly. . . ." Hạ Tử Thành đang nói bất chợt dừng lại, bởi vì tay Đỗ Binh đã sờ lên chuôi kiếm.

"Ngươi nhớ kỹ, thống lĩnh đại nhân đối với Đỗ Binh ta ân trọng như núi! Dù thế nào không nên ở trước mặt ta nói đại nhân nói bậy." sát ý hiện lên trên gương mặt Đỗ Binh, hắn nói gằn từng chữ từng câu một: "Nếu không. . . ."

"Được rồi, được rồi, ta thừa nhận Tiền Thống lĩnh đối với Đỗ tướng quân ân trọng như núi!" Hạ Tử Thành nhấn rất mạnh vào từ 'Núi': "Thế nhưng hình như ngọn núi này vô cùng trầm trọng đối với Đỗ tướng quân, thế cho nên đêm khuya Đỗ tướng quân không quay về quân doanh, một mình mua say ở quán rượu!"

Sắc mặt Đỗ Binh trì trệ, hắn giận dữ đứng lên, hừ lạnh một tiếng, nhưng sau đó xoay người đi ra ngoài tiệm rượu.

"Lời của ta xúc phạm tới Đỗ tướng quân sao? Ta có thể xin lỗi, thế nhưng ta thật sự không hiểu, vì sao Đỗ tướng quân không thể nói chuyện nghiêm chỉnh một chút với ta?" Hạ Tử Thành không vội vã ngăn cản Đỗ Binh, gã vẫn vuốt vuốt chén rượu trong tay.

Bước chân Đỗ Binh dừng lại, hắn cúi người tiến đến, ghé vào bên tai Hạ Tử Thành, lạnh lùng nói: "Ta có thể đàm phán cùng bất luận kẻ nào, nhưng ta không thể nói chuyện với những kẻ chỉ vì lợi ích cá nhân mà kết cấu với kẻ thù bên ngoài. Ta là một người lính, trong mắt ta những kẻ chỉ biết lợi ích của mình, không để ý tới đại cục quốc gia chính là súc sinh!"

Sắc mặt Hạ Tử Thành rốt cục thay đổi, nhưng chợt lại hồi phục bình tĩnh: "Đỗ tướng quân xin dừng bước! !" Nói xong, Hạ Tử Thành phất phất tay, bảy, tám người khác trốn ở nơi hẻo lánh uống rượu đột nhiên đứng lên, không chút khách khí đuổi những người còn lại ra khỏi quán rượu, cuối cùng ngay cả tửu bảo cùng nữ tiếp viên cũng đều bị đuổi đi, mà bọn hắn tức thì chia làm hai đội, một đội canh giữ ở cửa ra vào, một đội giữ cửa sau.

Tay Đỗ Binh để ở trên chuôi kiếm, sát ý bốc lên, hắn hỏi: "Thế nào? Ngươi muốn dựa vào bọn hắn lưu ta lại?"

"Không, ta muốn dùng lòng chân thành của ta để lưu Đỗ tướng quân lại!" Hạ Tử Thành bình tĩnh nhìn Đỗ Binh, nói: "Ta không có ác ý, huống chi ta hiện tại đang ngồi ở chỗ này, nếu có điều gì xảy ra ngoài ý muốn, ngài đại khái có thể giết ta trước." Vốn lần này Hạ Tử Thành chỉ muốn thăm dò một chút, thế nhưng trong khi đang quan sát cùng nói chuyện, gã sâu sắc cảm nhận được nỗi khổ sở cùng áp lực Đỗ Binh đanh gánh chịu, hơn nữa gã rất thưởng thức khí khái kinh người trên người Đỗ Binh, nhân tài như vậy sao có thể không bỏ qua mà không thu lấy? Cho nên Hạ Tử Thành quyết định nói ra sự việc.

"Chân thành?" Đỗ Binh cười to vài tiếng: "Được rồi, như vậy xin ngài hãy bày lòng chân thành của ngài ra để cho Đỗ Binh ta mở mang kiến thức một chút!"

"Nếu như lời nói đã nói đến đây, ta cũng không thể tiếp tục che giấu." Hạ Tử Thành nhìn chung quanh một chút, sắc mặt trở nên vô cùng trịnh trọng: "Có một số việc chúng ta biết rõ, ngài cũng biết, ta sẽ không lập lại, thế nhưng. . . ." Hạ Tử Thành dùng ngón tay chấm vào rượu, vẻ ở trên mặt bàn: "Đây là cửa ải Liên Thành, đây là Giáp Tích quan, người thiên hạ đều cho rằng Thượng tướng Úy Trì dẫn đầu quân đoàn Phong Vân đang trú đóng ở Hồng châu, kỳ thật không phải vậy, hiện tại quân đoàn Phong Vân đang trú đóng ở nơi đây!" Nói xong, Hạ Tử Thành dùng ngón tay vẽ một đạo, sau đó điểm lên đó.

Đỗ Binh hít một hơi lạnh, nhìn ra một chút khoảng cách, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nói: "Thanh Long lĩnh? !"

"Không sai." Hạ Tử Thành nhẹ gật đầu: "Người nào không biết Trát Mộc Hợp là hổ lang một đời? Ngài nghĩ rằng chúng ta sẽ chân tâm thật ý hợp tác với bọn chúng sao? Bêu danh quân bán nước lại không phải là điều mà chúng ta có thể chịu đựng được."