Mặt trời mọc lên đường, mặt trời lặn dừng lại. Lúc này đang hoàng hôn, quân đội của Tiền Bất Ly bắt đầu hạ trại. Vấn đề là trên sạn đạo chật hẹp, dựng lều vải gặp đôi chút khó khăn, bên ngoài lều còn phải để lại một lối đi, cho nên các binh sĩ chỉ có thể chen chúc cùng một chỗ.
Sắc trời đêm dần dần trở nên tối đen, trong doanh trại liên tiếp vang lên tiếng ngáy, Tiền Bất Ly vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Dưới tình huống yếu thế, chạy thoát khỏi vòng xoáy chính trị Cơ Chu quốc, chạy đến Phúc Châu, một nơi tương đối an toàn chính là lựa chọn sáng suốt. Nhưng có thể trở thành rồng trở về biển cả hay không thì còn phải chờ biện pháp quyết định của Tiền Bất Ly hắn!
Trên đường hành quân, Tiền Bất Ly thông qua đủ loại con đường thu hoạch tin tức có liên quan tới Phúc Châu. Đó là một nơi tương đối hỗn loạn, quan viên lớn nhỏ nhậm chức ở Phúc Châu cùng các quý tộc tìm trăm phương ngàn kế mở rộng quyền lợi của mình, mà Thổ tộc vốn ngang ngược tức thì cũng tìm trăm phương ngàn kế bảo hộ quyền lợi vốn là của mình, đây là một loại mâu thuẫn không thể điều hòa!
Chèn ép cả hai bên là chuyện không thể xảy ra. Nếu như muốn ủng hộ một phương chèn ép một phương khác, đối với Tiền Bất Ly mà nói là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Ủng hộ bên nào? Nếu như ủng hộ Thổ tộc bản địa ngang ngược, có thể trong thời gian ngắn nhất yên ổn cục diện Phúc Châu, nhưng làm như vậy sẽ để lại một tiếng xấu, sau này khi đánh ra ngoài Phúc Châu, các quý tộc các nơi tất nhiên sẽ cố hết sức bài xích mình, vậy sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn; nếu như muốn chèn ép Thổ tộc ngang ngược, độ khó tương đối lớn, chẳng lẽ lại phải tiến hành mấy trận đồ sát lớn sao? Nếu như khiến cho Thổ tộc khởi nghĩa vũ trang, ba nghìn người ở nơi này còn chưa đủ đối phương nhét kẽ răng, hơn nữa muốn giành chính quyền không thể dựa vào những người của mình mang tới đi đánh trận, còn phải tuyển chọn một lượng lớn binh lính từ địa phương. Nếu như thực sự xung đột mà trở mặt, tương lai của Tiền Bất Ly hắn có thể sẽ rất xấu!
Nếu như không chèn ép hai phe, rõ ràng không chút thực tế, một bên đã muốn lấy được lợi ích càng nhiều hơn nữa, một bên tuyệt không buông bỏ đồ đạc của mình. Phía trước đã từng nói, loại mâu thuẫn này tuyệt đối không thể điều hòa, Tiền Bất Ly khổ tư thật lâu, cũng không thể nghĩ ra phương pháp xử lý phù hợp. Được rồi, đến lúc đó rồi nói sau! Tiền Bất Ly thở dài thật sâu.
"Đại nhân." Đúng lúc này, bên ngoài soái trướng truyền đến giọng nói Đỗ Binh.
"Vào đi."
Đỗ Binh nhấc màn cửa lên, đi vào soái trướng, trước tiên hắn nhìn chung quanh một chút, dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi. Giờ phút này trấn thủ bên người Tiền Bất Ly chính là Tôn Trọng Đức, vốn là thân vệ của Đỗ Binh hắn. Tôn Trọng Đức làm sao không hiểu ý tứ của quan trên cũ của mình, Tôn Trọng Đức vội vàng mang theo ba thân vệ khác đi ra ngoài soái trướng.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiền Bất Ly kinh ngạc ngẩng đầu, bọn hắn đã ở bên trong dãy núi Nam Lĩnh, theo lý thuyết mà nói thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng lẽ còn có thổ phỉ, cường đạo nào dám khiêu chiến quân đội hay sao?
"Đại nhân." Đỗ Binh đi vào bên người Tiền Bất Ly, hạ giọng nói: "Trinh sát mà ta phái ra ngoài đã bắt được hai lính liên lạc của Úy Trì Phong Vân."
"Không có, đại nhân, các huynh đệ dựa theo mệnh lệnh của đại nhân, đã trực tiếp đánh ngất xỉu bọn họ." Sau khi tiến vào Nam Lĩnh, Tiền Bất Ly đã từng ban hành một đạo mệnh lệnh, chỉ cần nhìn thấy có một người cưỡi ngựa hoặc là mấy người cưỡi ngựa, những người đi cản hậu, hết thảy đều đánh ngất xỉu. Ban đầu Đỗ Binh còn không biết dụng ý của Tiền Bất Ly, hiện tại mới hiểu được. bản thân hắn là Đại tướng, tự nhiên biết Tiền Bất Ly đã quyết định bảo vệ công chúa, không tiếc trở mặt cùng nội các trung ương, nhưng các binh sĩ cũng không biết, nếu có lời đồn đãi truyền ra ngoài, không tránh khỏi lòng quân bối rối! Mà ngay cả những sự việc như này thống lĩnh đại nhân đều có thể dự đoán đoán được, cũng đã có đề phòng, Đỗ Binh càng ngày càng kính nể Tiền Bất Ly, quyết tâm đi theo Tiền Bất Ly cũng càng ngày càng kiên định.
"Hãy đưa người tới" Tiền Bất Ly trầm ngâm một chút rồi nói: "Đi đánh thức Vương Thụy, thông minh cơ linh một chút, không được để người khác biết."
"Tuân mệnh, đại nhân." Nói xong Đỗ Binh vài bước đi ra soái trướng.
Thời gian trôi không bao lâu, Đỗ Binh cùng Vương Thụy, trong tay mỗi người đều kéo một người bị trói gô đi vào soái trướng, Tiền Bất Ly chỉ chỉ chén trà trước mặt, Vương Thụy thò tay cầm chén trà, đổ nước trà lên trên mặt một người, tiếp theo hắn lấy miếng vải bố nhét ở trong miệng người kia ra, mà Đỗ Binh càng không khách khí, giang tay đánh mấy cái tát, cứng rắn đánh cho người kia tỉnh lại.
Người bị Đỗ Binh đánh tỉnh lắc lắc đầu, bất chợt hiểu rõ ràng hoàn cảnh trước mắt, gã không khỏi giận tím mặt: "Hỗn trướng! Bổn tướng. . . ."
Gã còn chưa nói hết lời, chuôi kiếm của Đỗ Binh đã nặng nề đâm vào dưới xương sườn gã, khiến cho gã phải nuốt lại những lời còn lại, thân thể của gã cũng mềm xuống nằm trên mặt đất, mà sau đó Đỗ Binh chế trụ cổ gã, xách gã đứng dậy.
"Trong quân trọng địa, không được lớn tiếng huyên náo! Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như là một binh sĩ, ngay cả điểm ấy cũng đều không hiểu sao?" Tiền Bất Ly mỉm cười đứng lên, chậm rãi đi đến bên người người nọ: "Ngươi biết có lớn tiếng huyên náo trong quân doanh của ta phải chịu xử phạt gì hay sao?"
Tiền Bất Ly hỏi mà như không cần câu trả lời, người nọ bị tay Đô Binh nắm cổ, một chữ đều nói không nên lời, sao có thể trả lời câu hỏi của Tiền Bất Ly.
"Thật không có lễ phép. . . ." Tiền Bất Ly lắc đầu: "Ta nói cho ngươi biết, phải . . Cắt lưỡi...!" Nói xong Tiền Bất Ly đột nhiên ra tay, tay phải nặng nề đánh vào cổ họng người này, cổ họng người này dưới tình huống bị đánh mạnh, không tự chủ được hộc đầu lưỡi ra ngoài, mà lúc này trường kiếm của Tiền Bất Ly tựa như tia chớp ra khỏi vỏ, bổ thẳng xuống.
Từ lúc Tiền Bất Ly ra tay đến lúc rút kiếm bổ xuống, động tác có thể nói là liên tục, vô cùng nhanh chóng, tốc độ nhanh, chuẩn của kiếm pháp cũng không khỏi khiến người ta khen ngợi, một kiếm này chẳng những cắt đứt đầu lưỡi của người nọ, mà còn cắt đứt mũi cùng bờ môi, mà tiếng kêu thảm của gã đã bị bàn tay cứng như sắt của Đỗ Binh ngăn cản từ trong lồng ngực, tối đa có thể phát ra vài tiếng giọng mũi quái dị mà thống khổ.
Tiền Bất Ly nhè nhẹ lau sạch vết máu trên thân kiếm, sau đó quay trở về ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn người còn lại đang bị Vương Thụy chế áp, nói: "Hiện tại ngươi đã biết quân quy của ta chưa? Hy vọng lúc ngươi nói chuyện nhất định phải nói nhỏ chút, ta có thể nghe được." Nói xong, Tiền Bất Ly phất phất tay.
Vương Thụy buông lỏng người nọ ra, trước tiên người nọ hít một hơi thật sâu khí, cố gắng ổn định tâm tình của mình, sau đó nhẹ giọng nói: "Khởi bẩm tướng quân, ngài hình như hiểu lầm chúng ta, chúng ta là truyền lệnh sứ Úy Trì tướng quân phái tới, trên người chúng ta có điều lệnh điện hạ cùng Úy Trì tướng quân ký phát!"
"Bất kể là ai, đi vào địa bàn của ta, cần phải tuân thủ quân quy quân kỷ của ta!" Nếu như Tiền Bất Ly muốn trốn tránh trách nhiệm, không có mấy người có thể bắt được nhược điểm của hắn: "Lại nói các ngươi không nói cho ta biết Úy Trì tướng quân đại nhân phái các ngươi tới, bằng không sao ta sẽ vô lễ đối với các ngươi?"