Để Ta Làm Thế Thân

Chương 31





Nhuyễn kiệu tới đón Tuấn Tú rất nhanh đã đi đến trước cửa y quán, Hữu Thiên cẩn thận cõng cậu ra, vô cùng tỉ mỉ đặt vào trong kiệu.


.


"Thiên ca! Huynh đưa đơn thuốc cho ta và đưa Tuấn Tú ca về các trước đi! Ta kiếm đủ vị thuốc, sẽ lập tức quay về!" – Hữu Hoán nói với Hữu Thiên.


.


"Được!" – Hữu Thiên gật đầu, đưa đơn thuốc cho Hữu Hoán "Hay nhất là đến Nhân Hòa Đường tìm dược liệu, ở đó chất lượng là tốt nhất!"


.


"Yên tâm đi, ta biết!" – Hữu Hoán tiếp nhận toa thuốc, lập tức dẫn theo hai hạ nhân, ly khai.


.


Thấy Hữu Hoán khuất bóng, Hữu Thiên mới vào trong kiệu, vòng hai tay che chắn cho Tuấn Tú xong, sau đó mới trầm giọng nói "Khởi kiệu!"


.


Kiệu được nâng lên hết sức ổn định, hầu như không có rung động, nhưng Hữu Thiên vẫn một mực cẩn thận che chở cho Tuấn Tú, tựa hồ gã rất sợ có điều chi bất trắc xảy ra. Mãi đến khi kiệu di chuyển tương đối chắc chắn, Hữu Thiên mới thoáng an tâm, dùng một tay vén màn che lên, nói với Lương Nhi đi bên cạnh.


.


"Lương Nhi?" – Hữu Thiên khẽ gọi một tiếng.


.


"Các chủ có gì phân phó?" – Lương Nhi vội vàng đáp.


.


"Ngươi có biết Tuấn Tú xung đột với Ảnh Tùy là vì nguyên nhân gì không?" – Hữu Thiên đến giờ mới hỏi.


.


Tuy ta biết Tuấn Tù tranh chấp với Ảnh Tùy nhất định một phần là vì đố kị! Thế nhưng Tuấn Tú đâu phải người không hiểu chuyện, càng không thể tùy hứng làm bậy! Nếu như không có nguyên nhân, Tuấn Tú sẽ không động thủ với một Ảnh Tùy không hề biết võ công! Nhất định bên trong còn có ẩn tình mà ta chưa biết? (Giờ mới nghĩ ra sao? Đồ thạch đầu >'''<)


.


"Sau khi Các chủ ly khai, Lương Nhi có hỏi hạ nhân, hình như nguyên nhân là do một cây trâm!" – Lương Nhi trả lời.


.


"Cây trâm ư?" – Hữu Thiên nghi hoặc nhíu mày.


.


"Đúng ạ! Là cây trâm... Tại Trung công tử đã lưu lại!" – Lương Nhi biểu tình cẩn trọng. Từ khi Tại Trung ly khai Yên Vũ các, đã có một quy củ mới, chính là ở trước mặt Phác Hữu Thiên, bất cứ ai cũng không được tùy tiện nhắc tới tên y.


.


Hữu Thiên nghe xong không khỏi ngẩn người, lập tức buông màn, nhìn về phía Tuấn Tú vẫn hôn mê nằm sấp ở bên cạnh, thần sắc vô cùng phức tạp.


.


Nguyên lai là vì cây trâm đó sao? – Hữu Thiên càng thêm gắt gao nhíu mày, một tay dịu dàng vuốt lên gò má tái nhợt của Tuấn Tú, khe khẽ thở dài.


.


Nhớ lại năm đó, Tại Trung sau một giấc mơ, khi tỉnh lại đã tức khắc đòi quay về Minh trang, y thậm chí còn vội vã đến mức hầu như tư trang đều để lại đây. Còn Phác Hữu Thiên, bởi vì quá mức tưởng niệm mà mang cây trâm Tại Trung thường cài vào tận thư phòng, thỉnh thoảng lại lôi ra ngắm nghía, coi đó là một biện pháp để xua đi nhung nhớ. Đến một ngày, khi Tuấn Tú vào thư phòng của gã, cậu vì hiếu kỳ mà động tới cây trâm. Có lẽ do trời xui đất khiến, Tại Trung mới ly khai Yên Vũ các không lâu, tâm tình của Hữu Thiên vốn bất hảo, gã lập tức phát hỏa, không tiếc lời quở trách Tuấn Tú.


.


Chỉ là sau đó ta cảm thấy có điểm hối hận! Chắc vì lần đó ta quá mức kích động, thành ra từ đó về sau, Tuấn Tú đối với bất cứ tư trang gì do Tại Trung lưu lại đều vô cùng cẩn thận! Chỉ cần là đồ vật được Tại Trung sử dụng qua, Tuấn Tú một lần cũng không chạm tới, là sợ ta sẽ sinh khí sao?


.


Mấy ngày qua, Hữu Thiên vì muốn tận lực né tránh Tuấn Tú, cho nên gã thường đi đến Biệt Uyển tìm Ảnh Tùy. Thậm chí, trong lúc cao hứng, gã đã đem tặng toàn bộ y phục mà Tại Trung lưu lại, ngay cả cây trâm yêu quý cũng đồng ý cho người kia sử dụng. Nguyên nhân còn có thể là gì khác đây? Khi Hữu Thiên nhìn thấy Ảnh Tùy dùng thử cây trâm, bởi vì rất thuận mắt mà trong lúc thiếu suy nghĩ đã cho người kia "Ta lúc đó vốn không lưu tâm quá nhiều? Chẳng thể ngờ chuyện cỏn con này lại khiến Tuấn Tú khó chịu đến vậy?" (Ôi~~~ Ran bất lực, Ran bó tay... chịu hết xiết vì cái sự tự cho rằng của mấy người này =.=|||)


.


Khoan!!! Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi? Chẳng phải Ảnh Tùy từng nói rằng không thích bản thân bị trở thành cái bóng của người khác sao? Ngoại trừ lần đó, ta chưa từng thấy hắn dùng cây trâm thêm một lần nào nữa! Vì sao hết lần này tới lần khác, muộn không dùng, sớm không dùng mà cứ nhất định là ngày hôm nay... – Nhãn thần của Hữu Thiên dần dần ngưng kết một tầng băng mỏng, trong mắt lóe lên hàn quang.


.


Có khi nào là hắn cố ý? Chính là vì muốn kích thích Tuấn Tú sao? Thế nhưng Ảnh Tùy không giống loại người đó? Hơn nữa, hắn đâu có lý do để làm như vậy? (Dù khôn hơn nhưng ngu vẫn hoàn ngu >'''<)


.


"Các chủ, đã về đến nơi!"


.


Nhuyễn kiệu vững vàng ngừng lại, Hữu Thiên lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng cõng Tuấn Tú rời khỏi kiệu. Vừa ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt gã chính là một thân ảnh thuần một màu trắng đứng ngoài đại môn.


.


"Các chủ!" – Thanh âm ôn nhu của Ảnh Tùy vang lên.


.


"Sao ngươi lại tới đây?" – Hữu Thiên khẽ nhíu mày, nhìn cây trâm còn cài trên tóc Ảnh Tùy, trong mắt lộ ra tia chán ghét không che giấu.


.


"Ta nghe nói Tuấn Tú công tử bị thương! Trong ngực có chút bất an, sở dĩ... Nếu khiến Các chủ mất hứng, Ảnh Tùy sẽ lập tức rời đi!" – Ảnh Tùy nói xong liền chuẩn bị ly khai.


.


"Không cần! Đúng lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi, cùng vào thôi!" – Hữu Thiên khẽ gắt với Ảnh Tùy, sau đó quay sang nói với Lương Nhi "Lương Nhi, ngươi dẫn hắn đến thiên thính1, chờ ta!"


.


"Vâng!" – Lương Nhi cúi đầu tuân lệnh, trong mắt lóe lên phẫn nộ.


.


Hữu Thiên không hề để ý tới Ảnh Tùy, Hữu Thiên cõng Tuấn Tú về thẳng sương phòng tại hậu viện. Sau khi tỉ mỉ an trí thật cẩn thận, không quên phân phó hạ nhân chiếu cố cậu thực tốt, gã mới đi ra thiên thính.


.


Vừa bước qua đại môn vào thiên thính, Hữu Thiên đã trông thấy Ảnh Tùy ngồi chờ bên trong mà bộ dạng có điểm bất an.


.


"Các chủ!" – Ảnh Tùy vừa thấy Hữu Thiên tiến vào, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt gã "Tuấn Tú công tử không có việc gì chứ?" – Biểu tình của Ảnh tùy vô cùng lo âu.


.


"Vì sao?" – Hữu Thiên diện vô biểu tình nhìn Ảnh Tùy.


.


"Vì sao chuyện gì?"


.


"Vì sao không sớm không muộn, lại nhằm đúng lúc Tuấn Tú đến Biệt Uyển tìm ta, ngươi lại cài cây trâm này?!" – Hữu Thiên nói xong, vươn tay rút cây trâm khỏi tóc Ảnh Tùy, ánh mắt dị thường sắc bén.


.


"Các chủ có ý tứ gì? Các chủ đã cho Ảnh Tùy cây trâm này, lẽ nào ta không thể dùng nó sao?" – Ảnh Tùy tiếp nhận ánh mắt của Hữu Thiên, nhãn thần không có mảy may sợ hãi.


.


"Chẳng phải ngươi từ đầu đến cuối luôn không thích cây trâm này đó sao? Ngày hôm nay vì nguyên nhân gì lại muốn dùng nó?" – Hữu Thiên lạnh lùng chất vấn.


.


"Nhất thời hưng phấn cho nên muốn dùng thôi! Các chủ hỏi ta như vậy là có ý ám chỉ Ảnh Tùy là cố ý chọc giận Tuấn Tú công tử sao?" – Ảnh Tùy hỏi lại mà không hề do dự.


.


"Tại Biệt Uyển ngươi dùng, có thể do cao hứng nhất thời! Thế nhưng ngươi đã biết rõ Tuấn Tú có bao nhiêu chán ghét khi nhìn thấy ngươi cài nó trên tóc, vậy mà vẫn hưng phấn mang nó theo, chạy đến tận Yên Vũ các này! Ngươi dám nói là bản thân không hề cố ý? Chẳng biết là may mắn hay xúi quẩy cho ngươi, Tuấn Tú vẫn còn hôn mê, nếu không khẳng định là ngươi sẽ khiến đệ ấy tức chết?!" – Trong thanh âm của Hữu Thiên, tức giận tuy mơ hồ nhưng khó mà che giấu.


.


"Các chủ! Đừng quên, ngày hôm nay người phát giận với Tuấn Tú công tử là ngài! Người đả thương công tử cũng là ngài! Ta chỉ bất quá không phủ nhận chuyện đó một phần cũng do ta mà xảy ra, bởi vậy trong lòng có điểm bất an, muốn tới hỏi thăm xem người kia có sao hay không? Các chủ lại muốn đem toàn bộ trách nhiệm ra đổ lên đầu Ảnh Tùy! Nếu như ngài kiên quyết nói Ảnh Tùy cố ý, ta đây có giải thích cách mấy cũng sẽ uổng công! Tùy Các chủ muốn nghĩ thế nào cũng được!" – Ảnh Tùy một chút cũng không rụt rè, trái lại biểu tình thập phần lạnh lùng.


.


Hữu Thiên nghe xong toàn bộ, chỉ cười khổ lắc đầu, một tay nắm chặt lấy cây trâm.


.


"Đúng! Ngươi nói hoàn toàn đúng, tất cả đều là lỗi của ta! Đồ của Tại Trung, ta vốn không nên đưa cho bất cứ ai!" – Hữu Thiên nói xong, bàn tay vận một chút lực, cây trâm dễ dàng vỡ thành hai mảnh, ném xuống đất.


.


Thấy như vậy, Ảnh Tùy không khỏi kinh hãi, ngơ ngác nhìn cây trâm đã vỡ thành hai mảnh, nằm trên nền đất.


.


"Ta sẽ cho một số bất động sản cùng ruộng đất ở Hương trấn2 bên ngoài thành, cũng đưa ngân lượng cho ngươi! Từ nay trở về sau, ngươi tự tìm đường mưu sinh đi!" – Hữu Thiên nhàn nhạt nói.


.


Ảnh Tùy nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau vài giây lập tức cười nhạt "Các chủ quả nhiên là người đa tình, đối với Ảnh Tùy cũng coi như tận tình tận nghĩa! Đã như vậy, Ảnh Tùy cũng muốn nhắc nhở Các chủ một câu, có những lúc đa tình so với vô tình còn khiến người khác tổn thương sâu sắc hơn! Các chủ nên biết, ái nhân ở trong lòng chưa hẳn đã là người luôn luôn tưởng nhớ! Nếu không thể thản nhiên đối mặt, nên mới tháo gỡ tơ tình, bởi biết đâu sẽ có một ngày, dù hối tiếc cách mấy cũng không còn kịp nữa! Ảnh Tùy cáo biệt tại đây, từ nay về sau vĩnh viễn cũng không tái kiến!" – Ảnh Tùy nói xong, lập tức ly khai.


.


Không sai! Thành thực mà nói, những chuyện xảy ra ngày hôm nay, tất cả là do ta cố ý sắp đặt! Ta được Hữu Thiên cứu khỏi Ngân Nguyệt lâu, từ lâu đã đối với người kia cảm kích vô cùng! Vô luận là xét về nhân phẩm hay tướng mạo, Hữu Thiên đều là người đứng đầu, ta cũng là người, nếu không động nhân thì chắc trái tim từ lâu đã luyện thành sắt đá! Vì nguyên nhân đó, ngày hôm nay ta đã đem toàn bộ ra để đặt cược một lần song doanh3?


.


Sau sự việc phát sinh ngày hôm nay, nếu Hữu Thiên thay đổi, từ nay về sau đoạn tuyệt với Kim Tuấn Tú, Ảnh Tùy ta có thể thuận thủy thôi chu4, thủ nhi đại chi5! Người sống trên đời, liệu có mấy ai không ích kỷ? Ta cũng là con người, đâu thể ngoại lệ, ta không quan tâm trong lòng Hữu Thiên còn có một người tên Kim Tại Trung! Ảnh Tùy ta cam tâm tình nguyện sở hữu đôi mắt giống của người kia, chỉ cần ta có thể làm người duy nhất ở bên cạnh Hữu Thiên, như vậy đã quá đủ!


.


Ngược lại, nếu Hữu Thiên nhận ra ta cố ý, nhất định sẽ xua đuổi ta! Thế nhưng Hữu Thiên lại không phải kẻ vô tình, bởi vậy nhất định sẽ hảo hảo an bài cho ta, khiến ta cả đời này không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc! Nhưng thông qua chuyện đó, Hữu Thiên cũng sẽ chút ít minh bạch được tâm ý của ta, đồng thời lý giải tình cảm trong lòng, đến tột cùng là dành cho ai!


.


Được như vậy, Hữu Thiên cũng có thể được hạnh phúc, còn ta cũng không còn điều chi vướng bận, sớm ngày chặt đứt toàn bộ tơ tình dành cho người kia! Một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, để tránh bản thân càng ngày càng lún sâu! Bởi vì như thế, vô luận kết quả ra làm sao, người chiến thắng, đều là Ảnh Tùy ta!


.


Nhìn Ảnh Tùy ly khai, lại ngẫm lại những lời người kia lưu lại, Hữu Thiên thở dài một hơi.


.


Ái nhân ở trong lòng chưa hẳn đã là người luôn luôn tưởng nhớ ư? – Nghĩ đến đây, trong đầu Hữu Thiên song song hiện lên dung nhan khuynh quốc cùng khuôn mặt thanh tú của Tuấn Tú.


.


Không! Tình yêu mà ta dành cho Tại Trung tuyệt không thay đổi! Cho dù ta có tiếp nhận Tuấn Tú đi chăng nữa, thì vị trí của Tại Trung ở trong lòng ta không ai có thể thay thế được!


.


Trên đời này, người Phác Hữu Thiên ta yêu nhất vĩnh viễn là Tại Trung! Cho dù Tại Trung không chọn ta, nhưng ái tình mà ta dành cho đệ ấy bất cứ ai cũng không thể so sánh được, kể cả Trịnh Duẫn Hạo!


___________________________


1 Thiên thính: cách gọi khác của đại sảnh ^^


3 Song doanh: dường như từ này có nguồn gốc từ Tiếng Anh, có nghĩ là "Win – Win", có thể hiểu là chiến thắng cả hai khả năng. Tuy nhiên ý nghĩ sâu xa lại được thể hiện rất rõ trong chuyện ngụ ngôn: Rùa và Thỏ. Tuy nhiên truyện đó đã xưa rồi, trong nền kinh tế hiện nay, Rùa và Thỏ được ứng dụng rất nhiều. Nhưng khi tìm ý nghĩ của "Song doanh" dựa vào "từ điển" Baike trên Baidu thì Ran tìm được version là Rùa và Thỏ thi chạy 4 lần để giải thích ý nghĩ sâu xa thế nào là "Song doanh". (Trans xong xuôi, tìm lại hóa ra có tiếng Việt ở trên Google, chán!!)


Lần đầu tiên, Thỏ kiêu ngạo, chạy được nửa đường thì lăn ra ngủ, Rùa thắng. Sau lần thi đấu đó, Thỏ không phục, cho nên đã có lần thứ hai. Tại lần thứ hai này, Thỏ trải qua bài học trước, không hề ngủ mà chạy một mạch đến đích. Bởi vậy, lần thứ hai, Thỏ thắng, Rùa thua. Rùa không phục, và nói "Chúng ta hãy thi lần thứ ba! Hai lần trước đều do ngươi lựa chọn lộ tuyến, lần này do ta lựa chọn!"


Thỏ nghĩ bụng "Nói gì đi chăng nữa, tốc độ chạy của ta vốn ăn đứt ngươi, ngươi thích thì cứ chỉ định trong lần thứ ba này đi!" Lần thứ ba thi chạy, Thỏ theo lộ tuyến mà Rùa vạch ra, Thỏ chạy rất nhanh, thế nhưng gần đến đích thì phía trước lại có một con sông chắn ngang, Thỏ không thể chạy qua được. Rùa chậm rãi bò tới, sau đó bơi qua sông, lần này Rùa thắng. Liệu có nên thi đấu lần thứ tư, cả hai đều nói "Tiếp tục thi đấu theo cái cũ kỹ đó làm gì? Chúng ta bổ sung ưu thế cho nhau, cùng hợp tác!" Vì vậy, khi thi trên đất bằng, Thỏ cõng Rùa cùng chạy, khi đến đoạn có sông thì Rùa cõng Thỏ bơi qua, cả hai cùng đến đích. Đó chính là kết quả "Song doanh"!


Câu chuyện này ý nghĩ hơn nhiều đúng không? Ran là dân Tài chính, đương nhiên tâm đắc với câu truyện này a ^^


Bây giờ chúng ta phân tích sâu hơn nha *cao hứng* mà ^^


Lần thi đấu đầu tiên: ẩn ý sâu xa trong câu chuyện Rùa Thỏ thi chạy chính là cho dù bản thân có lâm vào hoàn cảnh bất lợi, cũng không nên tức giận, không nên buông xuôi. Hãy kiên trì cho đến cuối cùng, đợi đến lúc đối thủ phạm phải sai lầm. Quả nhiên Thỏ chủ quan mà phạm sai lầm, Rùa chiến thắng là lẽ đương nhiên.Lần thứ hai lại có ý nghĩa: Nếu biết bản thân có lợi thế thì bằng mọi cách, nhất định phải tận dụng, chuyển biến nó thành ưu thế thực tế khách quan. Thỏ biết mình chạy nhanh hơn Rùa, và lần này không còn phạm phải sai lầm, cho nên Thỏ chiến thắng. Như vậy, dù bản thân có ưu thế, nhưng phải biến nó thành ưu thế thực tế khách quan, có thể vận dụng được mới có thể chiến thắng.Lần thứ ba: có ý nghĩa phải thay đổi chiến lược để thích nghi với hoàn cảnh. Đến lượt Rùa hiểu rằng, với lộ trình kia, nếu Thỏ không ngủ giữa chừng, bản thân vô pháp chiến thắng. Bởi vậy phải thay đổi lộ trình, để giữa chừng xuất hiện một con sông khiến Thỏ không thể qua, còn Rùa dễ dàng vượt qua được.Lần thứ tư thi chạy: đã thể hiện phương diện bổ sung ưu thế, tương hỗ lẫn nhau, dựa trên cơ sở cả hai bên đều tín nhiệm lẫn nhau. Bởi nếu không có tín nhiệm, lúc Thỏ cõng Rùa cố ý