Đế Vương Tại Hạ

Chương 10: Thỉnh An





Dung Hoa vốn lo rằng có thêm một người bên cạnh sẽ khó ngủ, nhưng không ngờ lại ngủ ngon hơn ngày thường, dậy trễ hơn mọi khi tận một canh giờ.

Thẩm Bạch Cảnh tỉnh trước nhưng không đứng dậy, chỉ nhìn người trong lòng, sao lại xinh đẹp như thế chứ, lúc ngủ thì ít đi một phần lạnh lùng xa cách, lại thêm một chút dịu dàng ôn hòa.

Bất chợt, Thẩm Bạch Cảnh cảm nhận được cảm giác phải lòng một người.

"Vương gia." Có lẽ do ánh mắt của Thẩm Bạch Cảnh quá nóng cháy, Dung Hoa cũng chợt tỉnh dậy.


"Tỉnh rồi à, ngủ ngon không?" Thẩm Bạch Cảnh không nhúc nhích, vẫn để yên tư thế ôm Dung Hoa vào trong ngực, cười hỏi.

"Vâng." Dung Hoa khẽ nhúc nhích, có hơi ngượng ngùng, giãy giụa đứng dậy.

Thẩm Bạch Cảnh cũng không ép y, chẳng qua là thấy Dung Hoa đỏ bừng cả tai thì thấy vui vẻ vô cùng.

Ngoài cửa, Mạnh Niệm nghe thấy động tĩnh bên trong, mở miệng hỏi, "Vương gia dậy rồi ạ?"
"Ừ, vào đi." Thẩm Bạch Cảnh chỉnh trang lại áo trong, nói.

"Vương gia, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong." Mạnh Niệm vừa nói vừa giúp Thẩm Bạch Cảnh thay quần áo, "Còn có một chuyện, trắc quân thị tòng trong phủ đến thỉnh an chính quân đã tới, đang ở sảnh chính."
Đông Lưu cũng vào trong, không giấu được vui mừng, "Chính quân hôm nay mặc đồ xanh nhạt nhé."
Dung Hoa nhướng mày khó hiểu, Thẩm Bạch Cảnh cười giải vây, "Ngươi mặc đồ màu xanh nhạt rất đẹp."
Tiếp theo lại nói sâu xa, "Còn nữa, cũng không cần vội vàng mặc lúc này."
Trừ Thẩm Lâm âm thầm bảo hộ ra, Dung Hoa không muốn có người gác đêm, cho nên người trong phủ không biết, tối hôm qua hai người chỉ ôm nhau ngủ mà thôi, ngay cả Đông Lưu cũng sửa miệng, đây cũng là nguyên nhân trắc quân và thị tòng tới thỉnh an, từ tối hôm qua người trong thiên hạ đều biết, Dung Hoa đã là chính quân danh xứng với thực của vương phủ.


"Ừm." Dung Hoa cái biết cái không, đúng là y thích mặc đồ màu nhạt, đặc biệt là màu xanh, nghe thế thì cũng thấy vui vẻ.

Dung Hoa nghe Mạnh Niệm nói những người kia đều đang chờ ở sảnh, nhưng Thẩm Bạch Cảnh không nhắc tới, y cũng không giả vờ hiểu chuyện làm gì, từ tốn ăn sáng.

"Không vội, ăn thêm chút nữa." Thẩm Bạch Cảnh tự mình múc thêm cho Dung Hoa nửa chén cháo.

Dung Hoa cũng không từ chối.

Sau khi ăn xong, Thẩm Bạch Cảnh nắm tay Dung Hoa đến sảnh chính.

"Tham kiến Vương gia, tham kiến chính quân."
"Ngồi xuống hết đi." Thẩm Bạch Cảnh tùy tiện nói, đảo mắt nhìn chung quanh, đều những người quen thuộc ở đời trước, nhưng hắn đã không còn những suy nghĩ ngày trước nữa.

Kiếp này, trong mắt trong tim Thẩm Bạch Cảnh chỉ có mình Dung Hoa, không còn tí kẽ hở nào cho người khác.


"Ta vào vương phủ hai năm, hôm nay mới có cơ hội được thấy phong thái của chính quân, chính quân thật đúng là điệu thấp." Trắc quân Tiêu Vãn cười nói, rõ ràng là giọng điệu khiêm tốn, nhưng nói ra lại khiến người ta có cảm giác trào phúng.

"Chính quân luôn ở trong nhà, yên tĩnh ở Minh Nguyệt Lâu, nhưng nhắc tới thì có ai mà không biết chính quân? Chính quân có thể dạy ta không, để vương gia cũng liếc nhìn ta thêm vài cái."
"Nếu Đào thị tòng có tài như thế, không bằng đọc thêm mấy quyển sách, nghe nói chính quân chính là công tử đệ nhất thiên hạ hiểu biết sâu rộng, nếu Đào thị tòng muốn học theo, sợ là hơi nhiều học không nổi đâu." Tô Quan Phong châm biếm nói, sau đó đứng dậy chắp tay với Dung Hoa, "Tô Quan Phong bất tài, ngưỡng mộ đại danh của Dung công tử đã lâu."
"Không dám, chỉ là hư danh thôi." Dung Hoa đứng dậy đáp lễ, mỗi một cử chỉ đều lộ ra thái độ đúng mực và cao quý.

Hạ Hạ chỉ nhìn, vẻ khinh thường lóe qua trong mắt hắn, hắn có chút võ công, thế nên rất khinh thường thư sinh yếu ớt.

"Ngày sau những việc trong phủ đều do chính quân xử lý, các ngươi phải biết thân biết phận, không được lỗ mãng." Thẩm Bạch Cảnh cắt ngang trận ghen tuông này, chủ yếu là sợ Dung Hoa khó chịu.

"Vâng, nghe theo Vương gia dạy bảo.".