Edit: Dii tra nữ
______________
“Ta đã nói là đuổi hết bọn họ đi rồi, cớ gì phải giữ lại trong phủ, làm hại ngươi cứ ăn giấm mãi.” Thẩm Bạch Cảnh bất đắc dĩ cười.
“Đừng, lỡ ngày nào đó Vương gia nhớ tới ai mà không được gặp, chẳng phải là sẽ trách ta à.” Màu đỏ ửng trên mặt Dung Hoa nhạt đi hơn nửa, nhưng y vẫn không dám nhìn vào mắt Thẩm Bạch Cảnh.
Thẩm Bạch Cảnh cắn một cái lên miệng Dung Hoa, nhưng không nỡ cắn quá mạnh, “Thật muốn để ngươi thấy rõ, rốt cuộc trong lòng của bản vương muốn ai.”
“Thấy kiểu gì?” Dung Hoa cũng hứng thú, nhướng mày hỏi.
“Đương nhiên là……” Thẩm Bạch Cảnh thì thầm bên tai Dung Hoa một câu, giọng nói gợi tình còn ẩn chứa sự kìm nén.
Dung Hoa nghe xong, màu đỏ vốn đã tan đi lại ồ ạt kéo tới lần nữa, thậm chí còn đỏ hơn ban nãy.
“Vương gia, ta……” Dung Hoa hơi hoảng, y vốn không hiểu mấy chuyện tình cảm này, hơn nữa còn nghe lời đồn đãi, nên y có hơi sợ.
“Chọc ngươi thôi, ngươi còn nhỏ, dù sao ta cũng không nỡ.” Thẩm Bạch Cảnh cúi đầu dịu dàng hôn Dung Hoa, trước đây hắn chướng mắt mấy chuyện tình thú này, cảm thấy không thú vị, nhưng sau khi sống lại rồi ở bên Dung Hoa, hắn lại cảm thấy khá hứng thú.
Mười bảy tuổi cũng không phải nhỏ, nếu y không ở với Thẩm Bạch Cảnh, dù không phá lệ phong vương thì người thông phòng, thị thiếp, trắc phi đều đã có.
Những người trong vương phủ cũng vào đây từ hồi mười bốn mười lăm tuổi, nếu so với họ thì Dung Hoa không nhỏ chút nào.
Nhưng Thẩm Bạch Cảnh không nỡ, vì càng yêu nên càng biết trân trọng.
Hôm sau, Thẩm Bạch Cảnh theo thường lệ đến quân doanh, Dung Hoa định tới viện của Đào Chu, không ngờ y còn chưa kịp tới đã đụng phải Đào Chu.
“Tham kiến chính quân.”
“Miễn lễ.” Dung Hoa hơi nâng tay.
“Đang định đến thỉnh an chính quân, không ngờ lại gặp ở đây, phía trước chính là Bích Ba Viện, chính quân có vui lòng đến uống tách trà không?” Đào Chu chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra được, tuy Thẩm Bạch Cảnh ngày nào cũng ở bên Dung Hoa, nhưng hai người vẫn chưa thực sự làm chuyện vợ chồng.
“Vậy quấy rầy rồi.” Dung Hoa hơi nghi ngờ, Đào Chu hẳn là muốn đến chính viện, hắn tìm mình có chuyện gì?
“Trà không ngon, chính quân đừng để ý.” Thái độ của Đào Chu không giống lần đầu tiên thỉnh an, lúc này đây tựa như muốn lấy lòng.
“Đào thị tòng khiêm tốn quá.” Dung Hoa tùy ý nhấp một ngụm, liếc nhìn quanh đồ đạc trong phòng, phần lớn là đồ dỏm, hoàn toàn không phù hợp với chi phí ăn mặc được ghi trong sổ.
“Mấy ngày nay chính quân hầu hạ Vương gia, sợ là chịu vất vả, sao dám không lấy trà tốt nhất chứ.” Đào Chu làm như vô ý mà nói một câu.
Dug Hoa chỉ cười cười, không đáp lời.
Đào Chu đành phải tự biên tự diễn, “Chính quân xuất thân cao quý, mấy thứ bình dân chẳng thể lọt vào mắt ngài, nhưng Đào Chu có một thứ, hẳn là chính quân dùng được.”
Nói đoạn, Đào Chu đẩy một cái hộp tới trước mặt Dung Hoa.
Dung Hoa đang định mở ra, lại bị Đào Chu ngăn cản.
“Để khi nào về rồi chính quân hãy mở ra xem.” Đào Chu nói sâu xa.
“Vậy cảm ơn lòng tốt của Đào thị tòng.”
Dung Hoa ngồi một lát rồi rời đi.
“Thị tòng có ý gì ạ?” Đại nha hoàn bên cạnh Đào Chu hỏi.
“Hiện giờ y vẫn còn được sủng ái, có lẽ do chính quân vẫn chưa chịu trao, Vương gia vẫn chưa có được, ta làm kế sách lưỡng toàn mà thôi.” Đào Chu nói như buộc phải làm thế.
Nếu Dung Hoa vẫn còn được chiều chuộng mãi, vậy coi như hôm nay hắn đã giúp Dung Hoa một lần, đôi bên cùng có lợi, nếu Thẩm Bạch Cảnh có được rồi thì chán ngán, Dung Hoa lại bị lạnh nhạt lần nữa, vậy với hắn mà nói, cũng là trăm lợi mà không một hại..