Những ngày sau đó, Lục Thanh Huyền không đến cung Trường Thu nữa. Nghe nói một số thành ở phía bắc đã xảy ra thiên tai do tuyết gây ra, chàng cho gọi các đại thần đến giải quyết việc này.
Hành cung Tây Sơn nằm ở vùng ngoại ô kinh thành, có rất nhiều viên quan sống ở kinh thành dành nhiều thời gian đến đây hội hợp.
Quà tặng từ cung Chương Đài vẫn được mang đến, nhưng lần này bọn họ không còn nói những câu linh ta linh tinh như “Bệ hạ nhớ nương nương, sau khi ăn cảm thấy rất ngon nên đặc biệt thưởng cho người” nữa.
Bọn họ chỉ mang quà tặng và điểm tâm đến, còn nói: “Mong Nhàn phi nương nương sẽ thích.”
Hạ Trầm Yên vẫn chia những món điểm tâm này cho những người khác, còn quà tặng thì để Hàm Tinh cất hết vào rương.
Thỉnh thoảng Hàm Tinh dọn dẹp đồ vật trong rương, sẽ tấm tắc nói: “Không biết từ lúc nào những món quà mà Bệ hạ ban thưởng đã tích góp được nhiều đến như thế.”
Hạ Trầm Yên: “……”
Nàng cũng không xem kỹ những món quà này.
Đại phu nhân Hạ gia vẫn luôn dâng thiệp lên cung Trường Thu, hình như bà ta rất nóng lòng muốn gặp được nàng, mỗi ngày chờ đợi bên ngoài cung điện Tây Sơn.
Sau khi Hạ Trầm Yên nhận được thiệp của bà ta đến lần thứ tư, nàng hỏi: “Hôm nay Bệ hạ đang làm gì vậy?”
Hàm Tinh đáp: “Nghe nói Bệ hạ vẫn đang giải quyết chuyện thiên tai cùng với các viên quan. Hôm nay có vài nơi ẩn trú cho bá tánh bị sập, hình như là có viên quan tham ô bạc cứu tế.”
Nghe có vẻ rất rắc rối, e là trong một thời gian ngắn có thể không thể giải quyết được.
Hạ Trầm Yên nói: “Để đại phu nhân vào đi, bổn cung nói với bà ta vài câu.”
Các cung nhân lập tức ra ngoài truyền lời.
Tuyết vẫn không ngừng rơi xuống, đại phu nhân Hạ gia được dẫn đường đi đến cung Trường Thu.
Bà ta là một phụ nhân rất xinh đẹp, trông khoảng ngoài 40 tuổi với khuôn mặt đầy mãn nguyện trong bộ quần áo gấm.
Các cung nữ che ô cho bà ta, không có bông tuyết nào rơi xuống thái dương nhưng bà ta vẫn rùng mình vì lạnh.
Kiềm chế sự run rẩy của mình, bà ta đi qua đoạn hành lang rất dài, dọc đường bắt gặp các cung nữ rất quy củ, mấy cột trụ trong hành lang được chạm khắc rất tinh xảo, cùng với cây san hô trong sân bị tuyết bao phủ.
Có lời đồn rằng, cung Trường Thu này là do Tiên đế xây cho một vị ái phi của ngài, mượn ý nghĩa của cung điện nhà Hán, nghĩa là nơi ở của Hoàng Hậu.
Hạ Trầm Yên được sắp xếp sống ở tòa cung điện này là do trùng hợp hay do cố ý, đại phu nhân Hạ gia không dám nghĩ sâu.
Bước vào chính điện của cung Trường Thu, nghênh đón là một luồng nhiệt.
Trong điện được đốt địa long làm cho nơi này ấm áp như đầu xuân.
Đại phu nhân được dẫn đến trước mặt Hạ Trầm Yên.
Hạ Trầm Yên đang dựa vào ghế mỹ nhân, mái tóc đen được búi lên đơn giản, trông có vẻ hơi lười biếng.
Đại phu nhân lấy lại bình tĩnh, hành lễ với Hạ Trầm Yên.
Đây là lần đầu tiên bà ta hành lễ với Hạ Trầm Yên.
Hạ Trầm Yên đợi bà ta hành lễ xong mới ban ngồi. Tiếp đó, Hạ Trầm Yên vẫy tay bảo các cung nữ lui ra ngoài.
Đại phu nhân nở một nụ cười thân thiết, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Trầm Yên sống ở trong cung có tốt không?”
“Cũng tạm.”
Đại phu nhân hàn huyên với Hạ Trầm Yên một lát, trước khi Hạ Trầm Yên tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bà ta cười nói: “Bá phụ con bảo ta tới hỏi thăm một chút, về mê hương mỹ nhân tán đó con đã dùng chưa?”
Hạ Trầm Yên cúi đầu, cầm lò sưởi trong tay áo, không để ý nói: “Đã bị bổn cung tùy tay ném [1] đi rồi.”
[1] Ở chương 6 tớ có edit nhầm chỗ này thành “mang theo”. Nếu ai có thắc mắc thì giờ tớ đã sửa lại rồi nhé.
Sắc mặt đại phu nhân đột nhiên thay đổi.
Mặc dù bà ta và chồng mình đã sớm có suy đoán ít nhiều, nhưng bỗng nghe thấy tin này vẫn khiến bà ta như bị sét đánh ngang tai.
Bà ta nói: “Khi ở trong phủ, con luôn nghe lời……”
“Người cũng biết là lúc ở trong phủ.”
Đại phu nhân nhất thời không biết phải nói gì, đương lúc bà ta suy nghĩ rối bời thì một cung nữ ở ngoài rèm bẩm báo: “Bệ hạ tới.”
Bệ hạ tới ư?
Đại phu nhân thầm nghĩ trong một ngày lạnh thế này mà Bệ hạ còn tự mình đến cung Trường Thu sao?
Hạ Trầm Yên nói: “Mau mời Bệ hạ vào.”
Tấm rèm khẽ rung, một bóng người cao thẳng dần xuất hiện.
Đại phu nhân đứng dậy hành lễ, nói: “Thần phụ Tiền thị, bái kiến Bệ hạ.”
Đã sớm nghe nói tướng mạo của Bệ hạ rất hiếm gặp, không ai sánh bằng, ấy vậy mà bà ta vẫn chưa từng có cơ hội nhìn cận cảnh thánh nhan.
Khi góc áo của Lục Thanh Huyền dừng lại trước mặt bà ta, bà ta không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy trên đó dày đặc hoa văn Cửu Long đen kịt.
Tinh tế, trang nghiêm, hùng vĩ.
Người uy nghiêm nhất mà bà ta từng thấy chính là phu quân của mình, nhưng giờ đây bà ta bỗng nhận thức được phu quân của bà ta sẽ không bao giờ có được khí chất khó bề như Bệ hạ.
Lục Thanh Huyền khẽ hỏi: “Ngươi có phải là thê thất của Đại Tư Không không?”
“Hồi bẩm Bệ hạ, đúng là như vậy.”
Lục Thanh Huyền không hỏi thêm nữa, chàng đi đến bên cạnh Hạ Trầm Yên và ngồi xuống.
Đại phu nhân tinh ý nhận ra rằng không biết vì nguyên nhân gì mà Hạ Trầm Yên không hướng Bệ hạ hành lễ.
Nỗi bàng hoàng chấn động trong lòng nhưng bà ta vẫn cố kiềm chế cảm xúc.
Bà ta cúi đầu ngồi một lúc, nghe thấy Bệ hạ và Hạ Trầm Yên bắt đầu đánh cờ.
Trời lạnh như vậy, ngài đến đây chỉ vì đánh cờ thôi sao?
Lục Thanh Huyền nhìn đại phu nhân một cái.
Bà ta vẫn cúi đầu ngồi một bên như cũ.
Lục Thanh Huyền không biết tại sao Hạ Trầm Yên không lệnh bà ta lui xuống, nhưng nếu nàng không nói, chàng cũng sẽ không nhiều lời.
Chàng dịu dàng hỏi: “Mấy ngày qua nàng đã làm gì?”
Hạ Trầm Yên nói: “Ăn cơm, đi ngủ, đánh cờ, xem bản đồ.”
Nàng trả lời cực kỳ ngắn gọn, Lục Thanh Huyền im lặng vài giây, sau đó mới nói vài chuyện chính chàng thường làm.
Chàng tránh chuyện cơ mật, chỉ nói một số chuyện mà mọi người có thể biết cho nàng.
Hạ Trầm Yên “Ừm” vài tiếng, rồi nói với đại phu nhân: “Người hãy lui xuống trước đi, bổn cung còn có việc phải làm.”
Đại phu nhân đáp vâng, sau đó được cung nữ dẫn ra chính điện.
Từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào mặt, nhưng đại phu nhân dường như đã không còn cảm nhận được.
Bởi trong lòng bà ta còn lạnh hơn.
Bà ta ra tới cửa cung, bước lên xe ngựa của Hạ gia, được nha hoàn nhét lò sưởi vào tay chân, lúc này mới cảm thấy đầu óc hơi xoay chuyển.
“Phu nhân, người có sao không?” Nha hoàn hỏi.
Nha hoàn này là người mà đại phu nhân thân thiết và tin tưởng nhất, rất quan tâm quan sát bà ta.
Đại phu nhân nói: “Ta không ngờ rằng Trầm Yên không hề thay đổi. Mấy năm nay nó quá nghe lời khiến ta và Đại Tư Không đều bị nó lừa gạt.”
“Nghe lời ạ?” Nha hoàn ngạc nhiên, “Tam cô nương ở nhà cũng có lúc nghe lời sao?”
Tam cô nương Hạ Trầm Yên, nhìn như thế nào cũng không thấy dính dáng đến hai chữ “Nghe lời” mà?
Đại phu nhân cười khổ, “So với trước đây nó ngoan ngoãn quá. Trước đây, Đại Tư Không có nói tính nó kiêu ngạo ngang ngược.”
Nha hoàn nghĩ về tin đồn lúc trước nàng ta nghe được.
Sắc mặt nàng ta thay đổi, nhỏ giọng hỏi: “Mười hai năm trước, Tam cô nương đã xảy ra chuyện đó là thật ạ?”
Đại phu nhân nhìn nàng ta một cái, rồi thở dài, “Tất nhiên là thật.”
Nha hoàn không nói nên lời.
Đại phu nhân than ngắn thở dài một hồi, lẩm bẩm nói: “Sớm biết vậy đã không đưa nó vào cung, không bằng đưa nó đi nơi khác thì đã tốt.”
“Bệ hạ trông rất yêu thích nó.”
“Cô ấy sẽ không thật sự có được chân tình của Bệ hạ chứ?”