Ánh mắt Phó Duệ từ lúc Cố Lam gọi điện vẫn luôn lén lút mà nhìn cô. Và khi vô tình thấy trên cổ cô có đường máu, sắc mặt anh trở nên rất kém, toàn thân toả ra hơi thở nguy hiểm. Trong đầu đưa ra hàng loạt câu hỏi nghi vấn mà không có câu trả lời.
Đợi khi Cố Lam kết thúc cuộc gọi, anh lên tiếng: “Trên cổ cô… bị làm sao thế?”
“Hả?” Bất giác đưa tay sờ lên cổ. Lúc nãy không để ý, bây giờ chạm vào thì có chút rát.
“Chắc là quẹt vào đâu rồi bị trầy thôi.” Cố Lam mỉm cười cho qua chuyện.
Biết được Cố Lam không muốn nói nên Phó Duệ không tiện hỏi gì thêm. Chỉ có điều vết máu trên cổ cô, nhìn qua như bị dùng dao rạch vậy, nhớ lại bóng người mờ ám khi nãy, Phó Duệ như ngợ ra điều gì đó.
[Bíp… Bíp…]
Âm thanh tiếng kèn xe thu hút sự chú ý của ba người. Cố Lam trông thấy người đến là chị Diệp, vẻ vui mừng dần hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.
Cố Lam nhìn Phó Duệ và người phụ nữ, cô cúi người: “Một lần nữa cám ơn anh chị đã giúp đỡ em. Sau này hai người cần gì thì cứ liên hệ với em.” Nói rồi cô đặt vào tay người phụ nữ tấm danh thiếp của mình.
Vẫy tay chào tạm biệt khi đã ngồi trên xe, Cố Lam quay sang nhìn chị Diệp đang trợn mắt vì kinh ngạc, lắp bắp vì muốn nói gì đó thì bị Cố Lam đánh gãy.
“Chúng ta về đã rồi em kể chị nghe.” Đánh mắt ra tín hiệu cho chị Diệp. Hiểu ý chị Diệp chỉ có thể gật đầu chào giữ phép lịch sự rồi hai người rời đi.
Phó Duệ nhìn theo chiếc xe chạy cho đến khi khuất bóng mới dời mắt, chạm phải cái nhìn đầy tò mò của người phụ nữ, Phó Duệ nhướn mày.
“Em nhìn anh làm gì?”
“Hình như em vừa phát hiện ra gì đó. Mau mau nói cho em nghe đi.” Hai mắt người phụ nữ phát sáng.
“Anh nói vậy em càng nghi ngờ anh có chuyện giấu giếm. Tự khai hay để em mách mẹ.” Phó Kiều như được gắn mô tơ ngay miệng hăng hái hỏi tới, muốn moi được thông tin từ anh trai.
“Em hai mươi bảy tuổi rồi còn muốn nói với mẹ.” Phó Duệ bất mãn nói.
Tuy vậy anh vẫn phải thừa nhận một chuyện, anh và Cố Lam hình như rất có duyên, mặc dù mỗi lần anh gặp cô đều trong trạng thái bất ổn. Khoé môi nhẹ cong lên, nhớ lại gương mặt của Cố Lam vào hai lần gặp mặt trước, cô luôn bày ra vẻ mặt kiên cường trước mặt người khác.
“Anh lại còn cười mỉm. Em phải về nói với mẹ là nhà mình sắp có thêm thành viên.” Phó Kiều gian xảo nhìn Phó Duệ, nhìn dáng vẻ anh trai cô bây giờ như đang tương tư con gái người ta vậy.
Nhưng mà, Phó Kiều nhìn danh thiếp của Cố Lam, nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, cô đoán Cố Lam còn khá trẻ mà lại bị ông anh già nhà cô để ý, nghĩ tới đây lại làm Phó Kiều rùng mình.
“Mau đi về. Biết vậy anh không nên đồng ý chồng em đến đón em. Phiền phức.” Phó Duệ nói, nhanh chân đi lấy xe.
“Ồ. Còn chưa biết ai là người thiệt đâu.” Phó Kiều chọc ghẹo, vui vẻ đi theo sau Phó Duệ.
Lại nói về Cố Lam, từ khi lên xe cô luôn nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt chăm chăm nhìn bóng dáng người đàn ông nhỏ dần rồi biến mất hẳn. Ba lần vô tình gặp Phó Duệ, đều đem lại cho cô cảm giác khó tả. Cô đã không còn là cô gái không biết gì, lập tức biết mình có thiện cảm với Phó Duệ. Thứ cảm xúc khó kiểm soát làm cô buồn bực, có lẽ do hai lần gặp mặt đầu tiên quá ấn tượng nên đã khiến cô ghi nhớ Phó Duệ trong lòng.
“Bây giờ em nói chuyện với chị được chưa?” Chị Diệp bắt gặp gương mặt thẫn thờ của Cố Lam, lên tiếng kéo cô về thực tại.
“Vâng, Giang Hạ đã đến gặp em.” Cố Lam chau mày. Dạo này liên tục gặp chuyện không may làm tâm tình cô khó chịu.
“Sao? Hắn ta còn dám đến gặp em. Hắn có làm gì em không?” Chị Diệp vồn vã hỏi.
“Lúc chị gọi là hắn đang bên cạnh em. Giang Hạ bây giờ làm em có hơi sợ, khi em muốn báo cho chị thì hắn ghì dao vào em. Sau đó thì em và hắn có nói chuyện. Cũng may có khoảnh khắc hắn lơ là nên em chạy đi thì gặp hai người ban nãy…” Tới đây Cố Lam dừng lại nhìn chị Diệp.
Bỏ qua ý sau của Cố Lam, chị Diệp nghe được Giang Hạ có ý định làm hại Cố Lam thì tức giận tột độ. Chị hạ giọng, nghiêm túc nói với cô: “Em đừng lo lắng, chị sẽ tìm xem có camera lưu lại bằng chứng gì không. Hắn ta lén lút gặp em thì thôi lại còn động tay động chân.”
“Chị đừng báo cáo lại với nhà em.” Cố Lam biết chị Diệp nhận lời của gia đình cô, quan sát và báo lại tình hình của Cố Lam về mọi chuyện, ngừng một chút lại nói: “Ba mẹ em dạo này mệt mỏi và lo lắng nhiều cho chuyện của em rồi, đừng đặt thêm gánh nặng cho họ.”
Chị Diệp nhìn cô thở dài rồi thoả hiệp: “Được rồi, chị sẽ không báo lại. Nhưng từ bây giờ chị sẽ sắp xếp vệ sĩ cho em, cho đến khi tên Giang Hạ bị bắt lại. Chị không yên tâm để em hoạt động một mình nữa.”
“Như vậy có hơi khoa trương không? Dù sao em chỉ là diễn viên nhỏ, làm thế không hay đâu ạ!” Cố Lam lo lắng.
“Hừ! Cũng do tên Giang Hạ mà ra.” Chị Diệp đập tay vào vô lăng, chị nói tiếp: “Để chị tính.”