Dear Darling! Tình Yêu Dành Trọn Cho Em

Chương 14: Quyết định đi đến hôn nhân



“Chuyện kết hôn này là thế nào vậy? Ba mẹ.” Phó Duệ kiên nhẫn nhìn hai vị phụ huynh nhà mình. Không lý nào mà họ lại đề xuất ra chuyện này một cách đột ngột như vậy được. Dù gì, ba mẹ cũng biết anh đã ngoài ba mươi tuổi, đã có suy nghĩ tự trách nhiệm với hành động của mình, sẽ không ép anh vào thế khó xử.

Phó Duệ bất đắc dĩ nhìn sang Cố Lam đang nổi cáu, trông cô khá khó chịu, thoáng chốc tâm anh trùng xuống.

“Mẹ, con chỉ mới hai mươi ba tuổi, sự nghiệp còn chưa ổn định nữa. Sao… con có thể kết hôn được?” Vẻ mặt tiu nghỉu của Cố Lam khiến bà Trương Nịnh không biết làm sao.

“Là do bà nội của con…” Cố Vinh Quy cắt ngang lời nói của cô, ông nhìn mọi người xung quanh một vòng.

Chuyện này cũng thật là khó nói, vốn là chuyện của thế hệ trước bây giờ lại áp đặt vào đời của con trẻ. Thời trẻ bà nội của Cố Lam sống cùng gia đình tại vùng biên giới, thời điểm đó chiến tranh liên miên, giao thoa giữa hai miền Nam – Bắc bị đứt đoạn, không thể lưu thông. Bà nội của Cố Lam vì muốn nuôi sống gia đình mà quyết định làm gián điệp dưới mác con buôn để đưa tin tức. Trong một lần hành sự bị phát hiện, bà nội cô bị thương, chật vật trốn chạy và bị truy lùng trong thời gian dài, gia đình bà không may mắn bị liên luỵ mà bỏ mạng nơi biên giới, chỉ còn bà sót lại được gia đình nhà họ Phó cưu mang cho bà ẩn náu.

Lâu dần thì bà kết thân được với bà Phó, tức là bà nội của Phó Duệ. Hai người thân thiết gắn bó với nhau như chị em ruột, ngay khi bà nội Phó Duệ sinh người con trai đầu cũng là do bà của Cố Lam đỡ sinh. Còn làm mai mối cho bà nội cô một người chồng để nương tựa. Khi bà nội cô mang thai, họ đã hứa hẹn nếu bà nội sinh con gái sẽ hứa gả cho nhà họ Phó, còn nếu là con trai thì sẽ để lại cho đời sau. Nhà họ Phó còn gửi trước phần sính lễ riêng cho con dâu của họ, phần tài sản này đã được ông bà và cha mẹ gây dựng nên cơ đồ ngày hôm nay.

Nghe đến đây, mọi người đều rơi vào trầm tư, mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng.

“Nhưng mà… chuyện đã qua lâu rồi, ba mẹ cũng không thể vì lời hứa hẹn mà quyết định để con và anh ta kết hôn được!” Cố Lam mệt mỏi thở hắt ra một hơi.

“Cố Lam à! Nếu năm đó không có nhà họ Phó đưa tay ra trợ giúp, thì bây giờ chúng ta sẽ không có mặt ở đây đâu!” Bà Trương Nịnh nhẹ nhàng khuyên bảo.

Tuy rằng bà rất thương con gái nhưng sự thật bày ra đó, ơn cứu mạng hay vì lời hứa gả thì cũng phải thực hiện. Nếu năm đó, bà nội Cố Lam không nhận phần sính lễ thì dễ nói nhưng sinh lễ đã nhận, trải qua bao nhiêu năm, bây giờ không thể nói trả là trả, chấm dứt là chấm dứt được.

“Con chưa muốn lấy chồng đâu ạ!” Cố Lam tủi thân, cô cúi đầu khẽ nói. Cô cũng hiểu nặng nhẹ bên trong câu chuyện này, nhưng cô thực sự chưa muốn lấy chồng.

Phó Nguyên đột ngột lên tiếng: “Chúng ta cũng không muốn thông báo đột xuất thế này. Nhưng mà bà nội của con…” ông nhìn Phó Duệ một lát, rồi nói: “Không thể trụ lâu hơn được nữa. Sức khoẻ của bà kéo dài được đến bây giờ đều do thuốc cả, nhưng bây giờ thuốc cũng bắt đầu lờn đi, không còn đạt hiệu qua như lúc đầu.”



Phó Duệ bên ngoài trông anh còn bình tĩnh nhưng sâu trong tâm trí anh đã loạn thành một đống. Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn người nhà mình. Cố Lam cũng nhạy bén phát hiện cảm xúc anh thay đổi, hình như anh đang tiêu cực hơn. Nhận ra hai bên gia đình ai cũng có cái khó riêng của bản thân. Dường như quyết định điều gì đó, cô lên tiếng:

“Con muốn nói chuyện với Phó Duệ một lát, rồi quyết định sau có được hay không?”

Người lớn hai bên vội vàng đồng ý, Cố Lam trao cho Phó Duệ một ánh mắt, miệng nhấp nháy nói: “Đi thôi.”

Cô dẫn Phó Duệ ra phía sau khu vườn, ánh trăng sáng soi bóng dưới mặt hồ, gió thổi mang theo hơi lạnh làm cô rùng mình.

“Có lạnh không?” Giọng nói trầm khàn của Phó Duệ cất lên, đồng thời anh đưa tay tháo áo vest ngoài ra khoác cho Cố Lam.

Ngược lại, cô không từ chối mà tiếp nhận nó.

“Cám ơn!” Cố Lam ngẩng đầu, trông anh có vẻ như đang có tâm sự, cô khẽ hỏi: “Anh không có gì muốn nói với tôi à?”

“Nói cái gì đây? Nói rằng tôi mong em suy nghĩ lại để kết hôn với tôi? Hay là tôi không có ý định kết hôn với em?” Phó Duệ tiến một bước đứng đối diện Cố Lam, cô hoảng loạn mà lùi về phía sau một bước, ánh mắt cô đảo liên tục không dám nhìn thẳng vào Phó Duệ.

“Ý tôi… không phải như vậy.” Cố Lam kéo áo vest sát vào người, mùi của gỗ tuyết tùng khiến cô thoải mái và dễ chịu.

“Tôi hiểu ý muốn của bọn họ. Nhưng việc hứa gả này gia đình tôi ở phía thụ động. Những gì gia đình tôi có được như bây giờ, cũng là nhờ có gia đình anh giúp đỡ khi trước. Vì vậy, tôi muốn nghe ý kiến của anh về cuộc hôn nhân này. Anh cảm thấy có thể không?” Cố Lam hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào Phó Duệ.

Cảm thấy ngạc nhiên trước thái độ thẳng thắn của Cố Lam, không nghĩ cô có thể thích ứng nhanh đến vậy.

“Em có biết nếu em trao quyền chủ động cho tôi, có thể em sẽ chịu thiệt thòi hay không?” Phó Duệ chậm rãi hỏi.



“Cho nên tôi đang muốn nói về chuyện này đây.” Khoé mắt Cố Lam cong cong.

“Em nói nghe xem.” Không biết nghĩ đến chuyện gì mà anh cong môi nở nụ cười vui vẻ.

“Tiền đề của hôn nhân là hạnh phúc và tự do, sau đó là chung thuỷ, trách nhiệm và chia sẻ. Tôi không biết anh sẽ có suy nghĩ thế nào. Nhưng tôi sẽ chung thuỷ và có trách nhiệm trong cuộc sống hôn nhân của mình, ngược lại tôi cũng muốn đối phương tôn trọng và có trách nhiệm giống như tôi vậy. Nếu không thì lúc đó hôn nhân sẽ đi đến một kết thúc tệ nhất.” Nghĩ đến việc xưa cũ, tâm trạng Cố Lam phút chốc đi xuống, trở nên bức bối khó nhịn, cô lơ đãng nhìn về không trung vô định.

“Cho nên là em đang chia sẻ về quan niệm trong hôn nhân của em à?” Phó Duệ nhướn mày.

“Đúng vậy. Mặc dù, tôi có thể nghe lời ba mẹ kết hôn, nếu không phải anh thì đối với người khác tôi cũng sẽ nói như thế thôi.”

“Nếu tôi có thể đáp ứng em thì thế nào?” Phó Duệ trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Em có thể suy nghĩ đến việc kết hôn với tôi không?”

Cố Lam quan sát anh một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “Đừng hứa hẹn sớm đến vậy!”

“Tôi không hứa, tôi thực hiện.”

Phó Duệ hôm nay có hơi lạ, tựa như anh bị thứ gì đó thúc giục từ sâu bên trong. Có điều, khi nói ra lời này anh lại mang theo một chút mong chờ và hồi hộp.

Có lẽ đây chính là duyên phận mà người ta vẫn thường hay nói, khoảnh khắc Phó Duệ hỏi ý, không biết lí do gì mà cô không chán ghét, thậm chí còn bất giác tin tưởng vào lời nói của anh.

“Được.” Cố Lam gật đầu.

Trăng đêm nay tròn vành tựa như chiếu tỏ trong lòng mỗi người, để họ đứng đối diện với lòng mình, phơi bày những cảm xúc tận đáy lòng mà thổ lộ rồi chiều lòng đối phương.