Đêm Đông Hôn Đóa Hồng

Chương 47: Cầm túi



Hơi thở của Nam Tri còn chưa kịp hồi phục, cô lại bị hôn đến nỗi không thở nổi.

—— Rốt cuộc thì khi nào em mới cho anh lên chính thức?

Cô nghe thấy Cố Dữ Thâm nói một câu, nhưng lúc này oxy trong não không đủ, cô chỉ nghe thấy, không thể hiểu nổi.

Gì mà lên chính thức?

Lên chính thức cái gì chứ??

Còn chưa nghĩ ra, cô đã cảm nhận được sự cứng rắn và nhiệt độ nóng bỏng ở giữa chân cô, mang theo sự áp đảo không thể chối cãi.

Chân Nam Tri ngay lập tức mềm nhũn, cô mới nhận ra ý trong lời anh nói.

Cô đồng ý lời tỏ tình của anh khi nào.

Không, dưới hoàn cảnh thế này, câu nói này không phải có ý nghĩa đơn thuần như vậy.

Thay vào đó, nếu như cô dám gật đầu, tối nay cô sẽ phải nhìn thấy máu 

Hay cho một tên khốn không biết xấu hổ.

Nam Tri cắn môi dưới, cô muốn hung hăng chất vấn anh, nhưng sau khi bị anh hôn cô lại không nói nổi, càng giống như đang làm nũng: “Vừa rồi anh còn hung dữ với em đấy, em gọi anh mà anh không thèm để ý đến em, bây giờ còn muốn lên chính thức? Trai tồi, em thấy anh chính là yêu cơ thể của em.”


Cố Dữ Thâm bật cười, giọng nói rất trầm, anh lại hôn cô, vừa hôn lên môi cô vừa khàn giọng nói: “Anh hung dữ với em là lỗi của anh?”

“Đương nhiên là của anh rồi.”

Cố Dữ Thâm “chậc” một tiếng, anh véo chân cô, Nam Tri hít một hơi rồi đánh anh: “Anh làm gì vậy!”

Anh lại khàn giọng hỏi: “Ai sai?”

Tay anh để lên chân cô, giống như là cô mà còn không nhận sai nữa thì anh sẽ véo mạnh cô.

Nam Tri rất thức thời, lập tức xin tha: “Em em em.”

Lúc này anh mới rút tay về, lại đặt lên eo cô, hôn một cái, giọng nói vừa khàn vừa dịu dàng, nói phải trái với cô: “Trời lạnh như vậy, sau này đừng uống nước đá, dạ dày của mình không khỏe mà không biết à, cơm tối cũng ăn ít, đến lúc đau rồi em lại khó chịu.”

Lúc nói chuyện, hơi nóng cũng phả vào mặt cô, mặt Nam Tri lại nóng lên.

Câu này giống như đang dạy dỗ, nhưng không hiểu sao lại vô cùng dịu dàng, cô không nhịn được mà cong môi, nhưng vẫn lẩm bẩm: “Sao anh còn nhiều chuyện hơn cả ba em.”

Cố Dữ Thâm bật cười: “Vậy là anh đối với em, tình cha nặng như núi.”

“…”

Bệnh thần kinh!

Vừa nói xong, anh lại hôn lên.

Chóp mũi chạm vào nhau, Nam Tri bị anh hôn mà cả người ngả ra sau, lưng dựa vào tường, lưng dùng sức chống đỡ lại sức lực mà anh mang lại.

Không biết đã qua bao lâu, cô nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Anh nhắm mắt lại, hàng mi đen rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Sao vậy?

Cô nhẹ nhàng nói: “Thắt lưng.”

“Đau à?”

“Chắc do hôm nay bay lâu.”

Hơn nữa lúc trước vì chuẩn bị cho màn biểu diễn đêm chung kết, cô tập nhiều hơn một chút, đã một thời gian cô không tập vật lý trị liệu rồi.

“Ngày mai anh hẹn tập vật lý trị liệu cho em.”

Cô”ừ” một tiếng.

Cố Dữ Thâm đỡ lấy eo cô, nghiêng đầu chạm vào dái tai cô.

Nam Tri không nhịn được mà nghiêng người, cảm nhận được phản ứng trên cơ thể anh ngày càng bộc phát, cô nói: “Bác, bác sĩ vật lý trị liệu nói…”

“Ừ?”

“… Không làm chuyện phòng the.”

“Giống những gì đã nói với em.” Cố Dữ Thâm khẽ cười, “Bác sĩ vật lý trị liệu có nói, có thể dùng tư thế thoải mái cho bên nữ.”

“…”

Nam Tri mất kiểm soát: “Làm gì có tư thế nào thoải mái!”

“Có đấy.” Anh nhỏ giọng dụ dỗ, lúc nói chuyện còn thoang thoảng mùi rượu vang, “Dạy em nhé?”

Nam Tri ngồi ở trên tủ đựng giày ngài cửa, phía trước là chân Cố Dữ Thâm, phía sau là tường, có thế nào cũng không trốn được, tai cô đỏ bừng, cảm thấy mùi rượu làm cô hồ đồ rồi.

Nhưng cô cũng không qua được bước này.

Cô xin tha: “Cố Dữ Thâm…”

Người đàn ông khàn giọng cười, lại hôn lên khóe miệng cô một cái: “Thôi vậy.”

Nam Tri vừa mới thở phảo, cô lại nghe thấy tiếng cởi dây nịt da.

“?”

“??”

Tên súc sinh này định làm gì vậy!!!

Cố Dữ Thâm ôm cô từ trên tủ giày ngoài cửa xuống, ôm cô đến ghế sofa rồi mới thả xuống, sau đó cúi người chen lên chiếc sofa dành cho ba người với cô.

Chật chội, nóng nực.

Nam Tri dường như không thở nổi: “Chẳng phải anh nói thôi sao.”

“Là thôi vậy, để từ từ, đổi sang cái khác.”

Nam Tri có nhiều người đàn ông theo đuổi, nhưng từ thời cấp ba, sau khi chia tay với Cố Dữ Thâm cô cũng không có bạn trai nữa, kinh nghiệm chưa đủ, lúc này cô cũng không phản ứng kịp.

Cho đến khi Cố Dữ Thâm cầm tay cô đưa xuống.

“!!!”

Nam Tri giật mình, cô không nhịn được mà mở to mắt, nhưng cô lại không nói ra được gì cả, chỉ kêu lên một tiếng, đầu ngón tay chạm vào một thứ nóng bỏng.



Mọi chuyện sau đó đều do Cố Dữ Thâm hướng dẫn.

Ghế sofa chật chội, Nam Tri vùi mặt vào lòng anh, nghe anh khàn giọng nói những lời khiến người ta nóng mặt xấu hổ.

Tay cô nhỏ, Cố Dữ Thâm có thể bao lấy toàn bộ tay cô, cầm tay cô như thế.

Không biết đã qua bao lâu, Cố Dữ Thâm rút một tờ khăn giấy, lau tay cho cô.

Nhiệt độ tăng lên, anh thở ra một hơi, từ từ mở mắt ra, lại hôn lên khóe miệng Nam Tri một cái, vo khăn giấy lại rồi vứt vào trong thùng rác.

Anh không nói lời nào.

Nam Tri cũng không nói chuyện.

Không biết nên nói gì, lại lần nữa rơi vào trạng thái suy sụp sau khi bị Cố Dữ Thâm tùy tiện trêu chọc.

Cô lại bẩn nữa rồi.

Qua một lúc lâu, Cố Dữ Thâm cúi đầu hôn lên tóc cô, anh hỏi nhỏ: “Đi ngủ nhé?”

“…”

Hoàn! Toàn! Không! Có! Ý! Muốn! Xin! Lỗi! Một! Chút! Nào!

Ngay cả sức lực để trừng mắt nhìn anh Nam Tri cũng không có, cô mím môi lại, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Cố Dữ Thâm đứng dậy, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Từ lúc hai người vào nhà đến giờ, khoảng chừng bốn mươi phút, nhưng ngay cả đèn cũng chưa mở.

Hàng mi của cô gái nhỏ vừa dài vừa cong, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, vì chuyện vừa rồi mà đỏ ửng lên, cô hơi nhăn mặt lại, không biết đang nghĩ gì, dáng vẻ trông rất ấm ức.

Anh cười: “Bế em nhé?”

Nam Tri lập tức đứng dậy, cô vẫn còn ám ảnh chuyện được bế đến sofa: “Em tự đi được.”

Đến phòng ngủ, mở đèn lên.

Nam Tri đi đến đầu giường sạc điện thoại, cả quá trình đều im lặng, cũng không nhìn Cố Dữ Thâm lấy một cái.

Rơi vào tình trạng cô lập.

Cho đến ——

“Tư Tư.” Cố Dữ Thâm ở cửa phòng tắm gọi cô.

“…”

“Đến rửa tay.”

“…”

Nam Tri cúi đầu nhìn tay mình, những ký ức vừa rồi lại xông lên đầu cô, kèm theo nhiệt độ và tiếng thở dốc.

Cô không thể nhịn được nữa, cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: “Em thật sự sẽ giết chết anh.”

Anh cười: “Đến đây.”

“…”

Nam Tri cuối cùng vẫn qua đó rửa tay, Cố Dữ Thâm bóp hai lần nước rửa tay, rửa sạch rồi lại lau khô tay cho cô, dỗ dành cô: “Đừng nổi giận.”

“…”

Thật ra thì cũng không phải là giận.

Chỉ là cô và Cố Dữ Thâm quen biết nhau rất sớm, những ký ức trong quá khứ đều mang thêm bộ lọc của tuổi trẻ, cho đến khi làm loại chuyện này Nam Tri mới không quen.

“Anh, người này…” Nam Tri nhìn anh, muốn nói chuyện nhưng lại nói không được, cuối cùng lựa lời rồi nói, “Mới vừa rồi ở bên ngoài còn không để ý đến em, hung dữ với em, bây giờ làm chuyện này xong thì lại gọi em là ‘Tư Tư’, trước đây anh cũng không gọi em như vậy, bây giờ bỗng dưng lại vô cớ chu đáo với em như vậy?”

Anh thản nhiên thừa nhận: “Tư Tư giúp anh chuyện lớn như vậy, không phải nên chu đáo sao.”

Nam Tri: “…”

Người này có biết xấu hổ không vậy, lại còn gọi “Tư Tư”.

Sao mà càng lớn tuổi thì càng không biết xấu hổ vậy.

Lại còn, giúp anh một chuyện lớn như vậy!!!

Cố Dữ Thâm đứng sau lưng cô, hai tay ôm cô, đặt cằm lên vai cô, cười hỏi: “Thích anh gọi em là Tư Tư à?”

Lúc trước đi học, rất ít khi Cố Dữ Thâm gọi cô như vậy.

Lúc đó thật ra là anh không giỏi nói mấy lời thân thiết, anh biểu hiện thân mật bằng hành động nhiều hơn.

Tai Nam Tri lại đỏ lên, cô không lên tiếng, đẩy anh ra, đi ra ngoài.

Cố Dữ Thâm hài lòng, không hỏi nữa, anh bật cười rồi đi ra ngoài.



Sáng sớm hôm sau, trời nắng.

Mới sáng Phượng Giai đã hẹn Nam Tri cùng đi dạo phố.

Lúc trước Nam Tri vẫn luôn bận rộn chuyện nhạc kịch và quay chương trình, sau khi về nước cũng chỉ đi dạo phố một lần ở Thượng Hải, cho nên cô đồng ý ngay.

Buổi sáng tập vật lý trị liệu, buổi chiều đi dạo phố cùng Phượng Giai.

Hai người đều xinh đẹp nên lúc mua quần áo không cần phải nghĩ xem có hợp với mình hay không, mặc lên người đều đẹp, chỉ là phong cách không giống nhau.

Tốc độ mua quần áo của Phượng Giai rất nhanh, chưa được bao lâu hai người đã xách túi lớn túi bé ra khỏi trung tâm thương mại.

Phượng Giai đã gọi cho tài xế trước đó, vừa ra khỏi trung tâm thương mại thì tài xế đã đợi ở bên ngoài.

Phượng Giai: “Buổi tối cậu đi ăn cùng tớ đi, chàng nghệ sĩ cũng đến.”

“Bạn trai cậu ở đó tớ đến làm bóng đèn làm gì.”

“Dẫn cậu đi làm quen một chút.” Phượng Giai nói, “Cậu là cục cưng của tớ, sao có thể không quen bạn trai tớ được chứ?”

Nam Tri bật cười: “Lần này quyết định rồi à.”

“Tạm thời là vậy, làm gì có thể quyết định nhanh như vậy, cậu tưởng ai làm nghệ thuật cũng như cậu à, lại còn kết hôn chớp nhoáng?” Phượng Giai nhìn đồng hồ, lại hỏi, “Thế nào, đi không?”

Nam Tri gật đầu.

Ngồi lên xe, Nam Tri gửi tin nhắn cho Cố Dữ Thâm nói tối nay cô không về ăn cơm.

“Người theo đuổi: Đi đâu ăn vậy.”

“Nam Tri: Nhà Phượng Giai.”

“Người theo đuổi: Được, chú ý đế dạ dày, đừng uống đồ lạnh.”

Tin nhắn này vừa được gửi đến thì bị Phượng Giai nhìn thấy, cô chậc chậc hai tiếng: “Ôi chao.”

“?”

Phượng Giai trêu cô: “Quan tâm vậy luôn à.”

“…” Nam Tri nhìn một cái, “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Siêu thị.”

“Hả?”

“Nhà không còn gì ăn, tiện thể đi mua chút đồ uống với trái cây.”



Đến siêu thị.

Người đến người đi.

Phượng Giai lấy xe đẩy, nói với Nam Tri: “Cậu muốn ăn gì thì cứ lấy đi, đến lúc đó chia ra hai túi, cậu mang về nhà.”

Nói xong, một tay Phượng Giai đẩy xe, một tay bấm điện thoại trò chuyện với bạn trai, vừa nói chuyện vừa cười, quả thật là dáng vẻ của người đang yêu đương nồng nhiệt.

Bình thường Nam Tri rất ít ăn đồ ăn vặt, đi dạo một vòng cô cũng chỉ mua được một hộp bánh quy với ít trái cây.

“Bạn trai cậu bây giờ đang ở đâu vậy?” Nam Tri hỏi.

Phượng Giai: “Vừa mới biểu diễn xong, bây giờ đến chỗ tớ, đang trên đường đi, chắc là anh ấy đến trước.”

Nam Tri cười nói: “Lúc tớ vừa mới về nước, cậu bị thất tình tớ còn đi uống rượu với cậu đấy, bây giờ thì cậu có bạn trai mới rồi.”

“Này, dừng, lúc đó tớ cũng không nói là thất tình, chia tay hòa bình mà thôi.” Phượng Giai nói, “Cậu tưởng ai cũng giống cậu à, cả đời này chỉ dây dưa không rõ với một người đàn ông.”

Phượng Giai bỏ mấy hộp chocolate vào trong xe đẩy, cô còn nói, “Lát nữa cậu lấy một ít về ăn đi, chẳng phải lúc trước cậu thích ăn sao.”

“Bây giờ tớ ít ăn rồi.”

“Cục cưng, dáng người của cậu đủ đẹp rồi, nên ăn thì ăn, hay là Cố Dữ Thâm quản cậu? Từ lúc còn đi học cậu ta đã thích quản cậu rồi.”

Nam Tri nhắc nhở: “Lúc trước là cậu méc anh ấy, bảo anh ấy đến quản tớ.”

Bị cô nói như vậy, Phượng Giai cũng nhớ ra, cô bật cười: “Lúc trước thì đúng là như vậy, cũng chỉ có Cố Dữ Thâm có thể quản lý được cậu, hồi đó chẳng phải cậu ăn đến nỗi đau răng sao.”

“Ừ, sau đó ra nước ngoài bị đau răng, tớ cũng không thích ăn ngọt nữa.”

Cô thản nhiên nói, Phượng Giai dừng lại, lặng lẽ vỗ lên vai cô.

Phượng Giai: “Nhưng mà nhắc mới nhớ, cậu đã kết hôn với Cố Dữ Thâm rồi, có hối hận không?”

“Không.” Nam Tri nói, “Vẫn rất tốt.”

“Người ta thường nói sau khi kết hôn sẽ có hàng ngàn lúc muốn mua dao để chém người.”

Nam Tri không hiểu sao lại nhớ đến tối hôm qua, cô bị các cảm xúc phức tạp tấn công, cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa tức giận, nói câu “Em thật sự sẽ giết chết anh” với Cố Dữ Thâm.

Còn người đàn ông mỉm cười xấu xa, lười biếng nói: “Đến đây.”

Nghe thế nào cũng thấy không nghiêm chỉnh.

Phượng Giai nghĩ một lúc, lại tự nhủ: “Có thể do các cậu kết hôn chưa được bao lâu, vẫn chưa đến giai đoạn muốn chém người.”

“…”

Đi dạo siêu thị một vòng, Phượng Giai mua một đống đồ ăn vặt, lấp đây hơn nửa xe đẩy, đi đến quầy tính tiền.

Tất cả máy tính tiền tự động không hoạt động, chỉ có thể xếp hàng dài đợi.

Đến bên cạnh quầy tính tiền, Phượng Giai nhìn thấy bao cao su đang bày ở bên cạnh.

Cô giơ tay lên, vẻ mặt vẫn bình thường cầm lấy ba hộp, ném vào trong xe.

Sau đó nghiêng đầu hỏi Nam Tri: “Cậu có cần không?”

Nam Tri hơi ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Phượng Giai chỉ bao cao su trên kệ.

“…”

“Ở nhà cậu còn nhiều không?”

Phượng Giai coi đó là điều hiển nhiên, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đã kết hôn lâu như vậy rồi, đương nhiên là những chuyện đáng lẽ phải xảy ra và những chuyện nên xảy ra đều đã xảy ra.

Lúc trước có mua một lần, nhưng mà mua ở Thượng Hải.

Sau khi kết thúc ghi hình cho đêm chung kết chương trình, lúc Nam Tri dọn dẹp đồ có nhìn thấy, nhưng quả thực cô không thể không biết xấu hổ mà nhét chúng vào vali được, vậy nên để ở Thượng Hải rồi.

Chẳng qua là bây giờ…

Lỡ như… Lỡ như lúc nào đó đột nhiên phải dùng, có thể sẽ hơi phiền.

Nam Tri nhớ đến tình huống tối qua, cô cảm thấy nên mua trước để bảo vệ, còn có cần đến hay không thì lại là chuyện khác.

Huống chi bây giờ thấy Cố Dữ Thâm như vậy, đoán là cũng không nhịn được bao lâu nữa.

Phòng tuyến trong lòng Nam Tri bị hai lần trêu đùa của anh phá vỡ, bây giờ cô cảm đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.

Cô nuốt nước bọt, trả lời: “Mua một hộp đi.”

Phượng Giai vẫn bình tĩnh, cô hào phóng ném hai hộp vào.



Thanh toán xong, bọn họ đến nhà Phượng Giai.

Lúc đến thì bạn trai Phượng Giai đã đến, anh ra mở cửa, lịch sự đưa tay ra với Nam Tri: “Chào cô, tôi tên Châu Nguyên Quân, tôi thường xuyên nghe Phượng Giai nhắc tới cô.”

Nam Tri nhìn anh mỉm cười: “Nam Tri.”

Phượng Giai: “Được rồi, hai ngươi đừng khách sáo nữa, Nguyên Quân, tối nay chúng ta ăn gì?”

“Lẩu đi, làm khá nhanh, anh lấy nguyên liệu ra chuẩn bị một chút là được rồi.”

“Được.”

Nam Tri và Phượng Giai ngồi xuống ghế sofa, Châu Nguyên Quân lại đi vào bếp bận rộn, Nam Tri nhìn bóng lưng của anh, cô hỏi: “Hai cậu sống chung bao lâu rồi?”

“Ở bên nhau một tháng thì ở chung.”

Nam Tri giơ ngón cái ra với cô.

Châu Nguyên Quân chơi đàn violon từ nhỏ, sinh ra trong một gia đình có truyền thống về âm nhạc, chịu ảnh hưởng của gia đình, anh một người đàn ông dịu dàng, lịch thiệp, lại hài hước, am hiểu mối quan hệ giữa người với người.

Một bữa cơm, vừa ăn vừa nói chuyện, dù đó là lần gặp gỡ chính thức đầu tiên giữa Nam Tri và Châu Nguyên Quân, nhưng cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng hay nhàm chán.

Phượng Giai hỏi anh: “Lần biểu diễn sau là khi nào?”

“Tuần tới.”

“Ở Bắc Kinh à?”

“Không, ở Pháp.”

“Xa như vậy sao, cần em đi cùng anh không?” Phượng Giai hỏi.

Châu Nguyên Quân cười nói: “Nếu em cảm thấy chán thì cũng không cần đi, hoặc là em có thể đến Pháp xem thời trang, anh nhớ là có trùng lịch với một buổi biểu diễn thời trang.”

Nam Tri ở bên cạnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, nhớ đến lúc trước Phượng Giai còn than thở với cô là nghe hòa nhạc rất chán.

Phượng Giai cũng cười: “Vậy em cũng đi, đúng rồi Tư Tư, cậu có rảnh không, có muốn cùng đi với tới không?”

“Tuần tới khi nào?”

Châu Nguyên Quân: “Thứ bảy, ngày 17 tháng 3.”

Phượng Giai cau mày, đột nhiên nói: “Chờ đã, sao tớ lại nhớ là ngày giỗ của ba Cố Dữ Thâm cũng là vào cuối tháng 3?”

Nam Tri hơi ngạc nhiên.

Ba của Cố Dữ Thâm cũng xem như là người sáng lập tập đoàn Cố thị, còn mất sớm, lúc đó tin này làm xôn xao cả nước.

Mà lúc đó Nam Tri ở nước ngoài, cô nghe ba mình nói mới biết được.

Nếu cô nhớ không lầm, là ngày 18 tháng 3.

Cũng chính là tuần tới.

Nam Tri hơi cau mày lại: “Vậy tớ không đi cùng cậu được rồi, sau khi tớ kết hôn cùng anh ấy thì chưa đến cúng bái lần nào, cũng nên đi một chuyến.”

Phượng Giai cũng hiểu, cô gật đầu, không nói nhiều.

Ăn cơm xong, Phượng Giai bỏ đồ ăn vặt và trái cây vào túi riêng đưa cho Nam Tri, lật tới lật lui, cũng lấy hai hộp bao cao su ném vào trong.

Phượng Giai đưa túi cho cô: “Cậu về thế nào?”

“Cố Dữ Thâm đến đón rồi, đang ở dưới lầu.”

Phượng Giai cười trêu cô: “Hai người các cậu là giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt sau khi cưới à?”

Phượng Giai đưa Nam Tri tới cửa, căn hộ này có thang máy riêng, Nam Tri nói: “Đừng tiễn nữa, tớ xuống là tới rồi.”

Phượng Giai cũng không khách sao với cô: “Được, chú ý an toàn.”



Sau khi ra khỏi thang máy, cô đi ra ngoài khu nhà, gió đêm thổi phồng túi nilon trong tay cô.

Nhớ đến đồ ở bên trong, không hiểu sao Nam Tri lại thấy chột dạ, cô cột túi lại, ôm vào trong lòng rồi đi ra ngoài.

Cố Dữ Thâm đứng dựa vào cửa xe, anh đang hút thuốc, khói thuốc lượn lờ xung quanh.

Nhìn thấy Nam Tri, anh bước đến, giúp cô xách túi đồ trong tay: “Đây là gì vậy?”

Nam Tri không ngăn lại kịp, ánh mắt cô nhìn theo cái túi trong tay anh: “… Đồ ăn vặt.”

Cũng may Cố Dữ Thâm cũng chỉ nhìn sơ qua, rồi bỏ túi vào trong xe.

Lên xe, xe lái về Cẩm Tú Sơn Trang.

Nam Tri nhớ đến chủ đề vừa nói cùng Phượng Giai, cô nghiêng đầu hỏi: “Cuối tuần tới anh có việc gì không?”

Giọng anh vẫn bình thường: “Chắc là không, sao vậy?”

Nam Tri dừng lại một chút, cuối cùng cô nói thẳng: “Em không có việc gì, có thể cùng anh đi thăm mộ cúng bái.”

Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên.

Một lát sau, anh mới khẽ cười, giọng điệu vẫn bình tĩnh như vậy: “Hóa ra sắp đến ngày 18 rồi.”

Nam Tri cảm thấy giọng điệu và thái độ của anh hơi là lạ, cô nghiêng đầu nhìn anh, nhưng không nhìn ra được gì.

Chẳng qua là cô luôn cảm thấy Cố Dữ Thâm quá thờ ơ với chuyện này.

Đây chẳng phải là ngày giỗ của ba anh sao?

Ba anh bất ngờ qua đời lúc còn trẻ, chẳng phải mỗi lần nhớ đến anh nên khó chịu sao?

Sau đó hai người cũng không nói gì, lái xe đến Cẩm Tú Sơn Trang, Nam Tri nhớ đến túi đồ ở phía sau.

Vừa xuống xe, cô đã giành trước, lấy được cái túi.

Nếu như bị Cố Dữ Thâm nhìn thấy cô chủ động mua cái này, tối nay chắc chắn là không cần ngủ.

Nam Tri định giấu nó đi.

Vừa vào cửa, cô đi lên lầu, vào trong phòng ngủ.

Nam Tri nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng ngủ không chỗ nào để giấu, mà bây giờ nếu cô đi qua phòng khác thì trông rất cố ý.

Cuối cùng, Nam Tri quyết định, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Cô nhìn cái tủ cạnh chỗ Cố Dữ Thâm ở đầu giường.

Theo như cô quan sát mấy ngày nay, cái tủ ở đầu giường này hoàn toàn dùng để trang trí, Cố Dữ Thâm chưa từng mở nó ra.

Nam Tri lấy hai hộp bao cao su ra, kéo ngăn kéo ra.

Dưới ánh trăng mờ ảo, cô phát hiện trong ngăn kéo có một túi đựng đồ, cô mở túi ra, ngây người.

“?”

Cũng là bao cao su…?

Cô thật sự không có đem nó từ Thượng Hải về???

Vậy mấy cái này mua lúc nào???

Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ mở ra.

Cố Dữ Thâm lười biếng dựa vào khung cửa, nhướng mày ——

“Tư Tư.”

“…”

“Làm gì vậy?”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Cố: Đã nhận được ám hiệu của vợ.