Đêm Nay Tỉnh Rượu

Chương 40: Trái tim muốn để chị nghe thấy (1)




Sầm Mặc Tiêu hiển nhiên cảm thấy như vậy quá mức thân mật, Lục Tử Cẩn đều có thể cảm nhận được sự đình trệ của nàng. Nguyên bản là không đành lòng nhìn nàng chịu tội, nhưng hành động nho nhỏ của Sầm Mặc Tiêu cũng nhắc nhở Lục Tử Cẩn, thật là có chút ái muội.
Bất quá sự mất tự nhiên trong lòng Lục Tử Cẩn đã sớm bị áp chế bởi hứng thú nhìn Sầm Mặc Tiêu khó xử, nàng nhìn nhìn thuốc trong tay, chứng nào tật nấy mà mở miệng trêu đùa: "Nếu em cảm thấy ngượng ngùng, chị nhờ Lưu tẩu bôi cho em?"
Lời này dĩ nhiên không có một chút thành ý, Sầm Mặc Tiêu lập tức cảm giác được bên trong ác liệt, nguyên bản còn mang theo điểm tính trẻ con, nàng lập tức dựng lên gương mặt không sao cả, cười như không cười nói: "Liền bôi thuốc phía sau lưng, có cái gì ngượng ngùng, rốt cuộc lần trước chị không cẩn thận đều bị em xem hết, cũng không có gì đáng xấu hổ."
Nàng nói lời này, ánh mắt phi thường trắng ra mà trên dưới đánh giá thân thể Lục Tử Cẩn, giống như đang tái hiện lại cảnh tượng đêm đó. Tuy rằng sự tình đã qua đi, Lục Tử Cẩn vẫn nhịn không được da mặt đỏ lên.
Quả nhiên nàng đã đánh giá thấp đối phương, hoặc là bị đối phương bày ra một mặt nhuyễn manh lừa gạt, nhất thời quên mất người kia tính cách dỗi thiên dỗi địa, còn có tiểu tâm nhãn đến trình độ này.
"Khụ, vậy là tốt rồi." Nàng ngượng ngùng trở về một câu, nhìn Sầm Mặc Tiêu dường như không có việc gì đi đến trước mặt nàng, sau đó đưa lưng về phía nàng bắt đầu cởi ra áo ngủ.
Lục Tử Cẩn không biết sao lại thế này, chỉ nhìn động tác Sầm Mặc Tiêu cởi từng viên cúc áo, liền cảm thấy không khí độ ấm bắt đầu thăng lên, nàng liếc vài lần liền cuống quít dịch khai tầm mắt, nhìn chằm chằm thuốc mỡ trong tay.
Vừa mới bắt đầu nàng còn có thể đọc hiểu chữ trên chai thuốc, nhưng rất nhanh đại não của nàng làm sao đều không thể hiểu được hàm nghĩa bên trong, thậm chí nhìn không rõ mặt chữ.
Thẳng đến Sầm Mặc Tiêu có chút buồn cười mà quay đầu sâu kín nhìn nàng, vẫn là đưa lưng về phía nàng, mở miệng nói: "Được rồi, chị nhanh lên, em thật ngứa."
Lục Tử Cẩn cảm thấy chính mình bất thình lình hảo tâm có điểm không xong, nàng nhấc chân tiến đến gần Sầm Mặc Tiêu, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn đến đôi tay Sầm Mặc Tiêu hướng phía sau lôi kéo, y phục đã lui xuống một nửa, lộ ra tấm lưng trắng nõn điểm vài vết đỏ.
Đồng thời nàng ấy nhẹ lắc đầu, đem mái tóc đen dài thu đến trước người, da thịt trắng như tuyết cùng tóc đen như mực, phối với vệt đỏ đáng thương, vô cùng rõ ràng.
Hình ảnh này đánh sâu vào quá mức mãnh liệt, Lục Tử Cẩn yết hầu trượt động, nhịn không được nuốt nuốt, sau đó trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc. Nàng dường như có chút giật mình, ánh mắt trầm xuống, không biết nghĩ đến cái gì, liền rất nhanh đem rung động cùng ảo não toàn bộ chôn vùi.
Nàng nhấp môi, dùng tăm bông đem thuốc mỡ đều đều bôi lên, trên mặt thần sắc cùng vừa rồi hoàn toàn bất đồng, tựa như thay đổi thành một người khác. Sầm Mặc Tiêu đưa lưng về phía nàng, cũng nhìn không thấy nàng giờ phút này biến hóa.

Vốn dĩ liền có chút ngứa, nơi da thịt bị nhẹ nhàng chạm vào, ngứa ý càng thêm rõ ràng. Sầm Mặc Tiêu không thoải mái động động, vặn vẹo bả vai.
"Ngứa đến lợi hại?" Lục Tử Cẩn có thể hiểu được loại này đột nhiên toát ra tới ngứa, làm người tim gan cồn cào, nhịn không được hỏi.
Sầm Mặc Tiêu thanh âm có chút buồn: "Chị vừa bôi thuốc đến nơi đó bên trái, ngứa đến khó chịu."
Lục Tử Cẩn nhìn nhìn, kia một mảnh hồng phát ban không ít, nàng vừa bôi qua. Nghĩ nghĩ, nàng duỗi tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng trên da thịt Sầm Mặc Tiêu cọ cọ: "Nơi này sao?"
Trong phòng độ ấm không thấp, nhưng Sầm Mặc Tiêu trên người lạnh lạnh, ngón tay ấm áp dừng ở nơi kia, cho dù chỉ có một ngón, cũng tinh tường truyền lại đây.
Sầm Mặc Tiêu sống lưng thả lỏng, vừa rồi Lục Tử Cẩn thay nàng cọ một chút, đích xác giảm bớt ngứa ý, nhưng lại không đủ, nàng chỉ có thể ừ một tiếng, "Còn ngứa."
Lần này thanh âm có chút thấp, giống như từ xoang mũi vọng lại.
Sầm Mặc Tiêu làn da nộn thật sự, sờ lên cảm giác tựa như chạm vào thạch rau câu. Lục Tử Cẩn khắc chế động tác, tận lực áp xuống biểu tình, ngón tay cong lại hơi dùng sức, lại cọ vài cái. Nàng cũng không để móng tay, vì vậy lực đạo lớn một chút cũng sẽ không đau, gãi đúng chỗ ngứa đem kia ngứa ý giảm bớt rất nhiều.
Cảm giác không sai biệt lắm, Lục Tử Cẩn thực mau thu hồi tay, tiếp tục đem thuốc mỡ bôi lên.
Rốt cuộc kết thúc một màn giống như đang tra tấn lẫn nhau, Lục Tử Cẩn không tự giác mà thở phào khẩu khí: "Hảo, em đem quần áo mặc tốt, đừng để cảm lạnh."
Nàng cúi đầu đem tăm bông cùng thuốc thu dọn, bên tai sột sột soạt soạt thanh âm, là Sầm Mặc Tiêu đang mặc quần áo, động tác cũng mờ mờ ảo ảo, trong tầm nhìn của nàng không ngừng hoảng động.
Lục Tử Cẩn trong lòng có điểm nôn nóng, nhịn không được tiếp tục nói: "Về sau không thể tùy hứng, dị ứng liền phải ăn kiêng, bằng không chịu tội vẫn là chính mình."
Nàng thanh âm không ôn hòa, thậm chí có điểm xa cách, Sầm Mặc Tiêu nhịn không được giương mắt liếc nàng một chút, trong mắt thần sắc ý vị không rõ.
Sau đó Sầm Mặc Tiêu cũng ổn định thanh âm, đạm thanh nói: "Em thật lâu không ăn qua, lần gần nhất đại khái là hai năm trước, hôm nay chị làm, em muốn thử một lần."
Lục Tử Cẩn nghe được trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nàng không dám lại nhiều đi cân nhắc ý tứ Sầm Mặc Tiêu. Nàng càng ngày càng khống chế không được chính mình, nhưng lý trí vẫn luôn nói cho nàng, nàng không thể để chính mình đắm chìm đi xuống.
Sầm Mặc Tiêu là cố ý, cho dù động tác thiên y vô phùng, ý định ban đầu của nàng ấy không hề đơn giản, Lục Tử Cẩn báo cho chính mình không thể ngây ngốc ngã tiến nàng ấy bẫy rập.
Huống chi cho dù Sầm Mặc Tiêu không phải cố ý, liền tương lai những chuyện kia không thể xác định, Lục Tử Cẩn cũng không dám buông lỏng chính mình.
Vì thế nàng lập tức kết thúc đề tài này, tùy ý nói: "Đúng rồi, ngày mai chính là cuối tuần, muốn đi thăm ông ngoại của em không?"
Sầm Mặc Tiêu ánh mắt ảm đạm, sửa sang lại mái tóc, thấp thấp ứng thanh: "Ân."
Các nàng hai người lẫn nhau trong lòng biết rõ ràng, khi nào đối phương lộ ra mềm mại, khi nào bắt đầu lộ ra xa cách, các nàng đều chuẩn xác nắm lấy. Hơn nữa cũng rất vi diệu mà tuân theo một nguyên tắc, khi một người lùi về trong vỏ chính mình, người kia cũng sẽ lập tức dừng bước. Hai người đều cảm thấy, chính mình so với ai khác đều sẽ bảo hộ bản thân thật tốt, nhưng Sầm Mặc Tiêu bỗng nhiên cảm thấy, nếu có thể, nàng muốn bảo hộ Lục Tử Cẩn, kỳ thật ý niệm này bất tri bất giác đã sớm sinh ra.
Nàng ấy bị người chuốc rượu, nàng ấy đi ra ngoài gặp đối tác, nàng ấy bị Lý Nguyên cố tình tiếp cận, Sầm Mặc Tiêu trong lòng đều không thoải mái. Này đó nàng vẫn luôn khắc chế, nàng dùng quyết định trước đây để thuyết phục bản thân rằng, Lục Tử Cẩn chỉ là một phần trong kế hoạch của nàng, bất quá đầu óc có thể lừa được chính mình, nhưng trái tim không thể.
Đại khái là tự làm bậy không thể sống, Lục Tử Cẩn hiển nhiên cũng không tín nhiệm nàng, ít nhất về mặt tình cảm đối phương căn bản không tin nàng.
Sầm Mặc Tiêu đột nhiên an tĩnh lại, Lục Tử Cẩn cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, hơn nữa nàng cũng không cần thiết đứng ở đây, vì thế nhẹ nhàng nói: "Chị còn có công tác phải làm, em cũng nên nghỉ trưa, chị về phòng trước. Còn có, ban đỏ trên người em không nên cào, nếu không tốt lên, liền đi bệnh viện."
Sầm Mặc Tiêu đối nàng cười cười: "Hảo, cảm ơn, chậm trễ chị công tác."
Sau khi đóng cửa, ý cười trên mặt Sầm Mặc Tiêu liền ẩn xuống, trong mắt mơ hồ có chút mệt mỏi cùng mất mát. Lục Tử Cẩn biến hóa nàng xem ở trong mắt, nàng ấy suy nghĩ cái gì, nàng đại khái rõ ràng.
Nàng cùng Lục Tử Cẩn thân cận đều là vì trong kế hoạch sao? Sầm Mặc Tiêu kỳ thật đã phân không rõ, nhưng ở bên đối phương, cho dù các nàng dỗi nhau vài câu nàng đều vui vẻ, đây cũng không phải giả vờ.
Nàng lúc này chỉ có thể tận lực bứt ra, tận lực an ủi chính mình, nàng đối xử tốt với người kia, chỉ vì nàng kế hoạch.
Chính là, nàng rất rõ ràng, nàng thật sự đối Lục Tử Cẩn có chút khác biệt.
Bất quá cũng may Lâm Mạc bên kia đưa tin tức lại đây, làm Sầm Mặc Tiêu tạm thời từ trong cảm xúc rối rắm thoát ra.
"Mặc Tiêu, kết quả thu được. Sữa bò đích xác không có thành phần khác, vấn đề là ở cái ly, miệng ly được tráng một lớp sơn rất đặc thù, chỉ cần độ ấm đạt tới trình độ nhất định thì thành phần hóa chất bên trong sẽ nhanh chóng phóng thích, hòa tan cùng sữa. Đối phương xuống tay thực kín đáo, dược vật chỉ xuất hiện khi sữa nhập miệng, chúng ta suýt chút nữa liền xem nhẹ. Nói cách khác, nếu cậu có thói quen nhấp miệng ly, thì độc tính xâm nhập càng nhiều, bởi vì độ ấm của môi cùng sữa bò sẽ kích phát chất độc kia tiết ra. Đây cũng là nguyên nhân vì sao độc tính trong sữa bò không cao, nếu ngay từ đầu cậu không uống mà lấy mẫu đi kiểm tra đo lường, căn bản là nhìn không ra tới."
Lâm Mạc thanh âm rất thấp, mặt sau cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi. Sầm Mặc Tiêu cho dù ngay từ đầu liền đoán được, nhưng nghe được cũng là lạnh cả người. Ngày đó nàng đã chuẩn bị uống lên, cuối cùng rồi lại buông xuống, một khắc kia dược vật liền tiến vào trong sữa bò.
"Con mẹ nó thật là khốn nạn! Lý Nguyên tâm tư quả thực biến thái, thủ đoạn thâm độc như vậy cũng có thể nghĩ ra!"
Thực hiển nhiên Lâm Mạc không nhịn xuống, lại ở bên kia chửi ầm lên!
Sầm Mặc Tiêu nhắm hai mắt xoa xoa thái dương: "Thôi đừng mắng, điều tra ra thì tốt rồi, kế tiếp chính là chờ Lưu tẩu lại lần nữa xuống tay, chúng ta trực tiếp lấy chứng cứ."
Lâm Mạc trầm mặc sau đó có chút nóng nảy nói: "Cậu phía trước cùng mình nói không phải Lục Tử Cẩn, nhưng sữa bò là nàng bưng cho cậu, cậu uống nhiều ít?"
Sầm Mặc Tiêu không nói chuyện, hồi tưởng gần nhất thân thể phản ứng, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Kiểm tra kết quả cũng không thành vấn đề."
Lâm Mạc có chút hoài nghi hỏi: "Khi nào kiểm tra?"
Sầm Mặc Tiêu hàm hồ đáp: "Ngày hôm qua."
Bên kia trầm mặc rất lâu, sau đó Lâm Mạc thanh âm truyền tới: "Mặc Tiêu, cậu có đổi qua bệnh viện khác chưa?"
Sầm Mặc Tiêu sắc mặt tức khắc cứng đờ, nàng ngón tay cuộn tròn, thanh âm có điểm run rẩy: "Đó là bệnh viện tư nhân của Lý gia, là ba mình an bài. Bác sĩ Trần rất thân cận với nhà mình, hơn nữa, ngày hôm qua Tử Cẩn đưa mình đi bệnh viện Nhân Dân Thành Phố, ba mình nói ...kết quả cũng không có vấn đề gì."
Sầm Mặc Tiêu ngữ khí hiển nhiên trở nên không xác định, nàng hậu tri hậu giác ý thức được, nàng chính mình được đến kết quả tất cả đều là từ bác sĩ Trần đưa đến. Cho dù ngày hôm qua phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đi bệnh viện kia nàng căn bản cũng chưa tự mình nhìn xem kết quả, đều là nghe ba nàng nói lại.
Mà Lâm Mạc đột nhiên đình trệ lời nói, cô đã nhận ra Sầm Mặc Tiêu khác thường, có chút gấp giọng: "Mặc Tiêu, cậu, cậu đi bệnh viện khác kiểm tra một chút thân thể, chính mình tự mình đi đi."
Sầm Mặc Tiêu không nói gì, Lâm Mạc trong lòng có chút lo lắng, không dám lại tiếp tục đem sự tình làm rõ. Lúc trước Sầm Mặc Tiêu nhờ cô đi điều tra vụ tai nạn xe năm đó, kết quả không vấn đề gì, Sầm Mặc Tiêu hiển nhiên buông lỏng rất nhiều.
Nhưng hiện giờ, không thể không tra xét kĩ lại một lần.
Sầm Mặc Tiêu treo điện thoại, ngơ ngác ngồi thật lâu. Nàng không phải không hoài nghi qua Lý Khải Thắng, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới chứng thực nàng hoài nghi, chẳng sợ có một điểm giải vây dấu vết nàng đều nguyện ý đi tin tưởng, kết quả ra tới nàng vô cùng nhẹ nhàng.
Chính là vòng đi vòng lại...... Không, không đạo lý, nàng là con gái của hắn, trong thân thể nàng chảy chính là máu của hắn, hắn sao có thể vì Lý Nguyên mà đi hại nàng, cho dù nhiều năm che chở yêu thương đều là giả, hắn có lý do gì lại muốn đẩy nàng vào chỗ chết?
Sầm Mặc Tiêu đột nhiên có chút đầu váng mắt hoa, nàng nỗ lực duy trì cảm xúc bình tĩnh, không căn cứ, chỉ là lớn mật suy đoán, cũng không lý do, không thể chính mình dọa mình, lần trước nghi ngờ Lục Tử Cẩn, đã là một lần sai lầm rồi.
Nàng ngón tay hung hăng bắt lấy quần áo, ngày mai đi thăm ông ngoại, nàng nhất định phải điều tra rõ ràng.
Ngày hôm sau, lúc Sầm Khang Hồng nhìn đến hai người trở về Sầm gia nhà cũ, trong mắt phá lệ vui vẻ.
Trong khoảng thời gian này, hắn tuy rằng không có cùng Sầm Mặc Tiêu gặp mặt, nhưng thường xuyên gọi qua điện thoại, Sầm Mặc Tiêu còn nhắc nhở hắn kiểm tra sức khoẻ chú ý thân thể, đây là trước kia nằm mơ cũng không dám nghĩ, Sầm Khang Hồng ngẫm lại liền vui vẻ.
Bất quá vui vẻ qua đi, lão nhân gia nhạy bén phát hiện sắc mặt Sầm Mặc Tiêu có chút tái nhợt, trong mắt nôn nóng khó nén: "Mặc Tiêu, sắc mặt con như thế nào kém như vậy, không thoải mái sao?"
Sầm Mặc Tiêu lắc lắc đầu: "Con không có việc gì, chính là có điểm mệt."
Sầm Khang Hồng nhìn lại, vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên: "Đây đều không giống mệt mỏi, Tử Cẩn, con xem nàng sắc mặt có phải hay không kém thật nhiều, môi đều trắng bệch."
Kỳ thật không cần Sầm Khang Hồng nói, Lục Tử Cẩn sáng sớm liền phát hiện. Vốn dĩ muốn mang nàng đi bệnh viện, nhưng Sầm Mặc Tiêu nhất định không chịu, muốn trước đi thăm ông.
"Buổi sáng sắc mặt liền thực khó coi, làm nàng đi bệnh viện nàng không chịu." Lục Tử Cẩn tiếp lời, nhíu mày đánh giá Sầm Mặc Tiêu, trong mắt giấu không được ảo não.
Sầm Khang Hồng lập tức đứng lên, "Không được, thân thể con không khỏe, chuyện gì đều gác lại. Toàn bá, làm lão Tống lái xe, chúng ta đi bệnh viện."
Lục Tử Cẩn nghĩ đến cái gì, vội vàng thấp giọng nói: "Ông ngoại, nàng ngồi xe người khác không được."
Sầm Khang Hồng nghe không hiểu ý nàng, nhíu mày nói: "Cái gì ngồi không được xe người khác?"
Sầm Mặc Tiêu quay đầu nhìn Sầm Khang Hồng, hé miệng muốn nói rồi lại thôi. Lục Tử Cẩn nhìn nàng, lúc này mới giải thích: "Mặc Tiêu sợ ngồi xe, chỉ có thể ngồi xe do Trần Tư Lương lái."
Không có lời nói dư thừa, nhưng Sầm Khang Hồng sắc mặt nháy mắt thay đổi, hắn tự nhiên biết nguyên do là gì. Lão nhân vừa rồi còn bởi vì nóng nảy mang ra một chút trưởng bối uy nghiêm, tức khắc chân tay luống cuống, trên mặt nếp nhăn cũng chen đầy bi ai, môi run rẩy, mới thấp thấp nói: "Thực xin lỗi."
Sầm Mặc Tiêu đôi mắt bỗng nhiên lên men, nàng không thể gặp Sầm Khang Hồng cái dạng này, cho dù oán hận ông thật nhiều, nàng cũng không nghĩ nhìn đến chính mình ông ngoại ở trước mặt nàng giống như hài tử làm sai chuyện.
"Nói cái này có ích lợi gì đâu." Sầm Mặc Tiêu ném ra một câu, làm Sầm Khang Hồng có vẻ càng thêm thống khổ. Nhưng nàng câu chuyện thực mau liền xoay, nhìn lão nhân trước mặt nói: "Ông cùng con đi bệnh viện làm kiểm tra, con đây liền đi."
Sầm Khang Hồng có chút kinh ngạc, nhìn chính mình ngoại tôn nữ, lại nhìn Lục Tử Cẩn.
Lục Tử Cẩn thấy dáng vẻ Sầm Mặc Tiêu nhấp môi không muốn nói, ngầm hiểu, vì thế nhẹ giọng nói: "A Tiêu hôm nay tới đây, kỳ thật là lo lắng sức khỏe của ông, Toàn bá nói ông gần nhất không thoải mái, đi kiểm tra sức khoẻ còn không nghe lời, không tuân lời dặn của bác sĩ nghỉ ngơi uống thuốc, cho nên nàng muốn ông cùng nàng đi. Sau đó, ông đáp ứng chúng con hảo hảo uống thuốc, nàng liền cùng ông đi bệnh viện."
Sầm Khang Hồng còn không kịp nói cái gì, vẫn luôn lặng lẽ nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn.
Sầm Mặc Tiêu liếc nàng: "Em liền một câu, chị sao có thể đọc giải ra nhiều ý tứ như vậy."
Ngữ khí lại thấp lại buồn, làm Lục Tử Cẩn có chút buồn cười lại có điểm bất đắc dĩ.
Sầm Khang Hồng vẫn luôn hiểu biết chính mình ngoại tôn nữ, chỉ là ở kia cười gật đầu: "Tử Cẩn thật sự tinh tế săn sóc, vậy làm tiểu Trần đi một chuyến, chúng ta cùng đi bệnh viện, gần nhất huyết áp không được tốt, muốn uống thuốc rồi."
Sầm gia tuy rằng là tập đoàn kiến trúc, nhưng Sầm Khang Hồng cũng đầu tư nhiều lĩnh vực khác, trong đó có y tế. Đặc biệt sau khi biết Sầm Mặc Tiêu sinh bệnh, hắn càng tăng cường đầu tư vào chữa trị tim mạch. Trong đó Sầm gia chiếm 20% cổ phần bệnh viện Thái Khang, tuy rằng là bệnh viện tư nhân, nhưng bác sĩ khoa tim mạch đều là những chuyên gia danh tiếng trong ngoài nước.
Đáng tiếc dĩ vãng Sầm Mặc Tiêu cùng hắn quan hệ căng thẳng, liên quan nàng cũng không chịu đến bên này, Lý Khải Thắng cũng nói để tránh kích thích nàng, khiến cho nàng ở bệnh viện Lý gia, để Trần giáo sư điều trị.
Trần Tất Sinh danh tiếng Sầm Khang Hồng cũng rõ ràng, cũng liền không nói thêm cái gì.
Mà lần này đi kiểm tra, để Sầm Mặc Tiêu chỉ còn một tia hy vọng cũng hoàn toàn biến mất.
----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A a a tồn cảo báo nguy.
Cốt truyện tất cả đều bắt đầu rồi, cảm tình cũng muốn rõ ràng.