Thứ nhất: Gấu viết truyện là vì sở thích nhưng cũng tùy hứng nên ra chap không đều chỉ khi nào có hứng mới có thể viết nên một chương hay theo đúng nghĩa nên nhưng ai đã lỡ nhảy hố thì gắng sức đeo nhé!
Thứ hai: Mỗi tác phẩm đều là tâm huyết của tác giả nên làm ơn có lấy tác phẩm của người khác đi đăng thì nhớ ghi rõ tên tác giả. Truyện trước có người ăn cướp trắng trợn công sức của mình nên mình rất bức xúc.
Thứ ba: Mỗi truyện viết về đề tài tình yêu có lẽ đều khai thác giống nhau nhưng với những khía cạnh và nội dung khác nhau nên làm ơn có đọc mà không ưng thì xin dừng lại đừng cmt nào là môtip cũ mèm. Xin lỗi không đọc hết thì đừng vội phán xét yêu đương thì nó giống nhau cả thôi. Mình rất dị ứng mấy cái cmt như là tác giả bề trên rãnh rỗi ghé qua đọc thử rồi lên giọng này nọ lắm. Nói trước mình những cmt ấy mình không quan tâm và không tiếp thu nhé! Ai thích thì like cmt ủng hộ Gấu rất mừng vì biết công sức mình bỏ ra được người khác nhìn nhận.
Xin lỗi vì đã nhiều lời làm gián đoạn việc đọc truyện của các bạn... hihi đọc truyện thôi.
---------------------
Cả sân khấu hồi hộp chờ đợi MC đọc tên người sẽ nhận giải " Nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm".
- Trước khi công bố kết quả chúng ta cùng điểm mặt qua một vài cái tên xuất hiện trong bảng đề cử... nào mời mọi người hướng mắt lên màn hình!
Giọng MC oang oang vang cả khán phòng. Một tràng pháo tay không ngớt diễn ra khi cái tên đầu tiên trong bảng đề cử là " Yến Du" đảm nhiệm vai chính trong bộ phim " Trở về từ cõi chết" một bộ phim hành động của đạo diễn trẻ Kha Chấn cũng là thuộc sự quản lí của công ty giải trí K.Y Entertainment- một công ty đối đầu số 1 của Colour Entertainment. Cái tên thứ hai được điểm mặt trong bảng xếp hạng cũng làm nên một cuộc dậy sóng đó chính là Đường Hân Di vai chính trong bộ phim " Người ở hiện tại" - một bộ phim ăn khách trong thời gian qua. Phía sau cũng là hai cái tên khá nổi "Ái Châu" và " Khánh My" cùng xuất hiện trong bộ phim " Tháng 12 và nỗi nhớ".
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, bốn cái tên, bốn gương mặt đều là dàn sao nổi tiếng trong suốt thời gian qua ai sẽ là người cuối cùng nhận giải thưởng danh giá này?
- Thưa quí vị khán giả... thời khắc mong chờ đã đến... tôi xin mời đạo diễn Trương Bình lên sân khấu trao giải thưởng danh giá này cho nữ diễn viên xuất sắc nhất.. xin mời đạo diễn.
Một người đàn ông mặc áo vest đen dáng người cao gầy nhưng trong khá nghiêm nghị chạt 40 tuổi tiến lên sân khấu. Phong thái tỏa vẻ ngời sáng, cũng phải đây là một trong những người thâu tóm nền phim truyền hình trong suốt 9 năm qua, ông được gọi là "vua" của phim truyền hình khi các bộ phim do ông làm đạo diễn đều làm mưa làm gió trên bảng xếp hạng.
- Xin chào tất cả các anh em nghệ sĩ có mặt trong buổi tối trao giải ngày hôm nay. Nhân dịp họp mặt cuối năm đầm ấm như thế này cùng nhau nhìn lại một năm hoạt động cố gắng thật đáng xúc động.... có lẽ tôi nói hơi nhiều làm mọi người hồi hộp rồi.
Bên dưới mọi người chợt cười lên, ai mà không biết vị đạo diễn này là người hài hước chứ nhưng lại rất khắc khe trong công việc. Trương Bình cười tươi, tay mân mê tờ giấy màu vàng trên tay, rồi từ từ rút nhẹ chiếc nơ thắt ngang, ông lại cười khẽ cất giọng.
- Thật bất ngờ! Cái tên xuất hiện làm tôi khá hài lòng.... một cô gái... đã từng hợp tác với tôi trong một bộ phim khoảng 9 năm trước. Có lẽ thời gian đó mọi người sẽ không biết cô gái này, cô ấy chỉ xuất hiện trong một vai nhỏ thôi! Không dài dòng nữa.... nữ diễn viên xuất sắc nhất của năm nay thuộc về.... nữ diễn viên... "ĐƯỜNG HÂN DI".
Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay không ngớt. Ngay giây phút đó, một cô gái ngồi ở vị trí gần sân khấu nhất đứng lên bắt tay những người ngồi xung quanh rồi bước lên sân khấu. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu hồng phấn, tóc màu đen huyền búi cao, gương mặt trang điểm khá nhẹ nhàng, ở cô toát lên một vẻ đẹp thanh khiết, kiều diễm đầy nữ tính.
Cầm chiếc cúp danh giá trên tay, cô không giấu nổi sự vui mừng... phải khá lâu cô mới cất tiếng.
- Tôi... thật sự... tôi không dám tin những gì đang diễn ra... không dám tin mình lại được gọi tên. Mọi người biết không, tôi đã được xướng tên 3 lần trong bảng đề cử nhưng không được nhận giải đấy!
Tất cả mọi người phá lên cười, cô tiếp lời.
- Rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu mến tôi trong suốt thời gian qua. Đây sẽ là động lực để tôi vượt quá mọi khó khăn và tiếp tục cống hiến hết tất cả tài năng, sức lực của mình cho những dự án sắp tới. Tôi cũng dành lời cảm ơn sâu sắc nhất dành cho vị đạo diễn mà tôi luôn kính mến- đạo diễn Trương Bình. Anh đã cho tôi vai diễn đầu tiên khởi đầu cho sự nghiệp diễn xuất của mình. Đó là thời điểm khó khăn nhất của tôi. Một lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người và ekip của bộ phim " Người ở hiện tại".
Cô cúi đầu rồi bước xuống... trong giây phút đó lòng cô ngổn ngang những cảm xúc không tên... cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào máy quay " Anh có đang nhìn thấy em không? Anh đang ở đâu??". Khán giả xem trực tiếp qua TV được dịp chứng kiến một khắc thất thần của Đường Hân Di.
Kết thúc buổi lễ trao giải, cô trở về phòng hóa trang chờ xe của công ty đến đón. Cô chỉ vừa ngồi xuống cánh cửa phòng đã bị ai đó mở ra bằng một lực rất mạnh làm cô giật mình, người đó không ai khác chính là Yến Du, cô ta xập cửa lại rồi tiếng thẳng về phía cô hét lên.
- Sao lúc nào cũng là cô xuất hiện ngáng đường tôi vậy? Tôi có nợ nần gì cô hả?
- Chị nhỏ tiếng thôi, nhà báo còn bên ngoài đấy!
Hân Di lên tiếng nhắc nhở càng làm Yến Du nổi nóng vì nghĩ Hân Di xem thường câu hỏi của mình.
- Sao? Trả lời đi chứ!
Hân Di chầm chậm cất giọng.
- Tôi và chị đối đầu nhau cũng đã gần 10 năm rồi, đều là chị khiến tôi sống dở chết dở mà bây giờ còn nói thế à? Im cái miệng của chị lại đi, cẩn thận mang họa đấy!
Buông một lời cảnh cáo cô đứng dậy rời khỏi phòng hóa trang, phía sau vọng lại câu nói của Yến Du.
- Đồ giả tạo... rồi có ngày tôi sẽ lột mặt nạ của cô xuống!
Bước chân Hân Di ngừng lại.
- Chị bớt ảo tưởng lại đi! Người nói câu đó nên là tôi.
Cánh cửa khép lại, Yến Du nổi điên lên vứt túi xách ra phía cửa. Lần nào cũng vậy cô đã sắp đạt được thì lại bị Hân Di giành mất 9 năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy... mối thâm thù của cô và Hân Di cứ ngày một sâu thêm.
Trở về công ty mọi người đã mở tiệc ăn mừng chiến thắng, lần chiến thắng này của Hân Di khiến công ty được nâng tầm lên đứng nhất nhì làng giải trí.
- Hân Di chúc mừng em..
- Đúng rồi, chị nghe đạo diễn gọi tên em mà kiềm không được hét lên đấy!
- Lần này Hân Di đạt giải là lẽ dĩ nhiên mà, Yến Du làm sao là đối thủ của Di được...
- Nhắc đến cô ta thật không thể quên chuyện xảy ra
Tất cả đồng nghiệp trong công ty hết lời chúc mừng Hân Di, cô cảm thấy thật may mắn khi được mọi người yêu thương, ủng hộ đến vậy.
- Thôi chúng ta nhập tiệc đi, đừng nhắc lại chuyện không vui nữa!
Mọi người kéo nhau đến nhà hàng đã đặt sẵn mừng chiến thắng của Hân Di. Ai nấy đều vui vẻ hát hò say sưa, Hân Di ngồi một góc nhìn mọi người. Ít phút sau có một người đàn ông bước vào đi tới chỗ họ. Người đàn ông này trông gần 30 tuổi, nước da trắng, dáng người vừa phải, khuôn mặt khá ưa nhìn. Thấy Hân Di anh ta vẫy tay cất giọng.
- Xin lỗi để mọi người chờ lâu, tôi mới từ đài truyền hình về có tin vui muốn thông báo với mọi người.
Hân Di cũng tò mò gương mặt vẻ mong đợi người kia trả lời.
- Tuần sau có buổi liên hoan phim ở Châu Âu, công ty chúng ta giành được 4 vé tham dự.
- Woa... liên hoan phim quốc tế sao?? Vinh dự quá... tôi muốn đi. - Diễm My háo hức.
Hiểu Khang đưa mắt sang Hân Di.
- Chị đi nhé! Em để một vé cho chị rồi! Chị cũng vừa mới nhận giải nên tham dự đi biết đâu sau chuyến đi này chúng ta nhận được dự án phim mới thì sao.
Hân Di gật đầu cười, cô thấy cũng không tệ ra nước ngoài thay đổi làn gió mới cho công việc. Tháng 12... mùa đông về rồi ở đây làm cô nhớ đến những thứ xưa cũ ấy mà day dứt thêm thôi.
- Em quyết định đi. Chị thế nào cũng được.
Hiểu Khang hài lòng quay sang trò chuyện cùng mọi người. Hiểu Khang là người quản lí công ty giải trí Colour Entertainment cũng là chồng của em gái cô Đường Linh Đan. Năm ấy nhờ có cậu mà em gái cô được cứu, cô cũng được nhận vào công ty gia nhập làng giải trí, chị em cô mang ơn cậu rất nhiều. Đó là ân tình mà suốt đời cô chẳng thể quên.
Thoát khỏi hoài niệm cô nâng ly rượu trên tay uống cạn rồi xin phép rời đi.
- Chị về trước nhé! Hôm nay chị hơi mệt. Mọi người ở lại chơi vui vẻ!
Hiểu Khang thấy vậy cũng tạm biệt mọi người rồi đuổi theo Hân Di.
- Để em chở chị về tối rồi!
- Cậu không ở lại chơi đi, chị bắt taxi về cũng được mà.
Hiểu Khang nháy mắt với cô.
- Em được bà xã phó thác mệnh lệnh tối nay đưa chị sang chơi. Cô ấy nói nhớ chị!
- Thật là!
Hân Di cười lắc đầu rồi cũng lên xe. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi nhà hàng. Dừng lại tại một ngôi biệt thự màu xám tro, Hiểu Khang ấn nút cánh cổng tự mở. Vào đến khuôn viên biệt thự Hân Di bước xuống một cô gái từ trong nhà đi ra mừng rỡ chạy lại ôm cô.
- Chị hai, lâu qua không sang thăm em!
Hiểu Khang thấy cô gái ấy không mặc áo khoát mà chạy ra ngoài thì vội cởi áo khoát trên người đi tới khoát cho cô, rồi nói giọng điệu lo lắng.
- Sao em không mặc áo khoát. Trời lạnh lỡ bị cảm thì sao?
Cô gái- Linh Đan ngẩng đầu lên làm mặt biết lỗi khiến Hiểu Khang muốn giận cũng giận không nổi. Hân Di thấy Hiểu Khang cưng chiều cô em gái của mình như vậy mà không khỏi vui mừng bởi vì em gái cô không giống như những người bình thường khác. Linh Đan bị bệnh tim và từng phải phẫu thuật ghép tủy để chữa bệnh ung thư máu. Sức khỏe của Linh Đan khá yếu nên ít khi ra ngoài, cô rất thương con bé từ nhỏ đã chịu khổ cực nên mới mang nhiều bệnh trong người như thế, dù không phải chị em ruột thịt nhưng cô vẫn luôn xem Linh Đan là một phần máu mủ của mình mà yêu thương. Hiểu Khang yêu con bé như vậy cô thật không khỏi xúc động, người như cậu ra ngoài thiếu gì cô gái theo đuổi nhưng từ trước đến nay cậu đều một mực yêu Linh Đan dù nhiều lần bị Linh Đan cự tuyệt. Nhớ về câu chuyện 10 năm trước ấy lòng Hân Di chợt thắt lại, chuyện đã lâu như vậy mà cô chưa một lần quên đi, có lẽ đó là một chuỗi ngày đau khổ và khó khăn nhất trong cuộc đời cô muốn quên đi cũng khó.
- Thôi vào nhà ngoài này gió lớn lắm!
Hân Di lên tiếng rồi dắt tay Linh Đan vào trong, Hiểu Khang nhìn theo dáng vẻ mỏng manh của Linh Đan mà thấy buồn, cô gái ấy đúng là bất hạnh.
Hai chị em đã lâu mới gặp nhau nên nằm trò chuyện suốt đêm, chẳng qua điều là Hân Di kể chuyện cho Linh Đan nghe. Bất chợt Linh Đan hỏi.
- Cái anh đẹp trai, trắng trẽo hôm trước em kêu anh Khang giới thiệu cho chị chị đã gặp mặt chưa?
- Chưa. Em lúc này còn muốn mai mối cho chị sao?
Linh Đan mặt buồn hẳn đi, có lẽ Hân Di biết lí do vì sao con bé thay đổi tâm trạng nhanh như vậy.
- Em thấy chị cứ cô đơn một mình như vậy em đau lòng lắm, tất cả cũng vì em.
- Lại nữa rồi, không phải lỗi tại em, đó là quyết định của chị và chị không thấy hối hận.
- Nhưng....
Linh Đan chưa kịp nói đã bị Hân Di ngắt lời.
- Không nhắc đến nữa... ngủ thôi!
Rồi cô tắt đèn, Linh Đan cũng không nói gì ngắm mắt dần chìm vào giấc ngủ. Nghiêng người nhìn sang thấy Linh Đan đã ngủ say, Hân Di bước xuống giường tiến ra ban công ngắm nhìn cảnh đêm. Lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, Linh Đan đã vô tình chạm vào nỗi buồn đang ngủ yên trong cô rồi. Hân Di đứng im nhìn cảnh đêm cho lòng từ từ lắng đọng lại.