- Cậu có tin chuyện một người biết trước được tương lai không?
Vừa dứt câu Hân Di đã nghe thấy tiếng cười, Hồng Nhung cứ cười mãi được một lúc quay sang cốc vào đầu Hân Di một cái.
- Bao nhiêu tuổi rồi còn mê đoremon hả? Cậu nghĩ có người như thế ư?
- Mình nói nghiêm túc đấy!
- Thì mình có đùa đâu. Làm gì có người biết trước được tương lai, cậu ngốc thật hay giả vờ thế?
Hồng Nhung lại cười nhưng lại không khiến Hân Di cảm thấy vui vẻ ngược lại còn uất ức thêm. Có đấy người đó là cô bé đây này, Hân Di chỉ muốn hét lớn vào mặt Hồng Nhung như thế mà không thể.
- Thôi mình ngủ cậu cứ ở đó mơ mộng đi.
Yên lặng một lúc đã nghe tiếng thở đều đều của Hồng Nhung, Hân Di lắc đầu cô nhóc ấy dễ ngủ thật đấy nói ngủ nằm xuống đếm 1 2 3 là có thể vào giấc mộng đẹp rồi. Còn cô bé cứ lăn qua lăn lại cũng chẳng tài nào ngủ được, lại một đêm dài với bộn bề suy nghĩ.
Sáng hôm sau Hân Di quyết định sẽ hỏi Đăng Nguyên, có lẽ cậu nhóc sẽ không cười vào mặt cô bé như Hồng Nhung đâu, nhất định là thế chỉ có mỗi Hồng Nhung là xấu tính thôi.
Giờ ra chơi khi mọi người đã ra ngoài hết Hân Di nhanh chóng kéo Đăng Nguyên lại chỗ mình ngồi, cậu nhóc nhìn cô bé khó hiểu.
- Có chuyện gì sao? - Đăng Nguyên hỏi.
- Di có chuyện này muốn hỏi.
- Ừ, Di hỏi đi!
- Nhưng Nguyên hứa không được cười Di.
Nhìn cái vẻ nghiêm túc hiếm có của cô bé Đăng Nguyên liền gật đầu.
- Nguyên tin có người biết trước được tương lai không?
Vẻ mặt của cậu nhóc trông rất buồn cười, mắt cứ nhìn chằm chằm Hân Di đôi lúc chớp chớp, các cơ mặt nhăn lại, môi mím chặt để không bật cười. Hân Di biết hết cậu nhóc không hề tin nhưng vẫn cố đợi câu trả lời.
- Thật ra cũng khó nói...
Rồi Đăng Nguyên lấy lại vẻ mặt trấn tĩnh từ từ trả lời, dừng một lúc cậu nhóc nói tiếp.
- Chuyện đó chưa có nhà khoa học nào chứng minh được cả nên Nguyên không biết có thể có cũng có thể không. Người nhìn thấy được tương lai thì là người có năng lực siêu nhiên, cực hiếm.
Đăng Nguyên nói cũng có lí vậy là cậu nhóc cũng tin những người như thế tồn tại, Hân Di tươi cười trở lại.
- Mà sao Di hỏi thế?
- À, thắc mắc thôi! Chúng ta ra ngoài chơi đi.
Không để Đăng Nguyên trả lời Hân Di đã lôi tuột cậu nhóc ra sân.
Hôm nay là cuối tuần nên có tiết sinh hoạt lớp. Sơ kết tuần học vừa qua cuối cùng thầy vẫn chốt lại bốn chữ " Cần phát huy thêm!".
- Tuần sau sẽ có cuộc thi tìm hiểu về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Lớp ta sẽ cử đại diện 2 bạn tham gia một nam một nữ. Các em nghĩ nên chọn ai?
Cả lớp tụm năm tụm bảy lại thảo luận bàn tán, thầy không nói gì ngoài việc ngồi chờ bọn nhỏ thảo luận xong. Hơn năm phút làm việc các tổ trưởng đại diện trả lời.
- Nam em nghĩ nên để Đăng Nguyên đi, còn nữ thì Đinh Lan ạ! - tổ trưởng tổ 1.
Nghe nhắc đến tên mình Đinh Lan cười tủm tỉm, lần này cô nhóc được chọn là chắc rồi.
- Thưa thầy, tổ em cử bạn Đăng Nguyên và Mai Anh. - tổ trưởng tổ 2.
Đến lượt tổ 3, Hân Di đứng lên phát biểu.
- Tổ em cũng chọn Đăng Nguyên và Mai Anh.
Hân Di ngồi xuống không để ý rằng Đinh Lan đã dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô bé, môi mím chặt trông rất bức bối trong lòng. Tổ cuối cùng cũng chọn Mai Anh và Đăng Nguyên nên thầy chủ nhiệm quyết định cử hai người họ tham gia cuộc thi sẽ diễn ra vào tuần tới. Ai cũng hài lòng với quyết định ấy duy chỉ có một người là không hài lòng. Đinh Lan rất tức giận theo lí thì cô nhóc là lớp trưởng cô nhóc mới là người tham gia cuộc thi cùng Đăng Nguyên chứ không phải Mai Anh, càng nghĩ cô nhóc càng không thể chấp nhận được. Tiếng chuông vừa điểm cô nhóc đã đùng đùng bỏ về, ai nấy cũng nhìn theo lắc đầu. Dù Đinh Lan là lớp trưởng nhưng trong lớp chắc ai hài lòng với tính cách của cô nhóc suốt ngày chỉ biết chạy theo điểm số và thành tích của bản thân không quan tâm bất kì hoạt động nào của tập thể, sống không hòa đồng, chỉ cần ai giỏi hơn là cô nhóc xem như cái gai trong mắt ngoại trừ Đăng Nguyên ra ai cô nhóc cũng không bận tâm...
- Chúc mừng hai cậu nhé! Nhớ đem giải thưởng về đấy!
Ra khỏi lớp Hồng Nhung đã nhanh miệng chúc mừng, Hân Di còn đang suy nghĩ chắc Đinh Lan rất tức giận ánh mắt cô nhóc nhìn cô bé kinh khủng thế cơ mà haizzz, cô bé thở dài một cái.
- Chiều nay có tiết thể dục đúng không? - chợt Mai Anh hỏi.
- Cậu không nhắc mình cũng quên mất. - Hân Di còn định về ngủ một giấc rồi rủ hai người kia đi thả diều ai ngờ.
- Thôi bọn mình về nhé chiều gặp lại. - Hồng Nhung nói, ba người vẫy tay tạm biệt Mai Anh.
- Tạm biệt!
Sau khi Mai Anh quay đầu đi về hướng ngược lại Hân Di quay sang nói với Hồng Nhung.
- Nhung về trước đi mình với Nguyên ra đây mua ít đồ.
- Ừ, nhanh rồi về nhé kẻo sơ trông.
- Biết rồi.
Hồng Nhung vẫy tay đạp xe về cô nhi viện. Hai người ghé vào một tiệm bán đồ gần đó mua ít đồ dùng rồi quay xe về. Chạy xe được một đoạn Đăng Nguyên lên tiếng.
- Di lên cân rồi phải không?
- Sao Nguyên biết?
- Nặng hơn mọi hôm.
Hân Di nhăn mặt đúng là hôm qua lên cân cô bé đã tăng 0.5kg đúng là chẳng có gì mà Đăng Nguyên không biết chỉ là cậu nhóc có bận tâm hay không thôi. Cô bé nhéo mạnh vào eo Đăng Nguyên.
- Vớ vẩn, Nguyên dám chê Di nặng hả?
- Thì đúng là Di nặng hơn mà.
- Nguyên... hừ...
Cô bé á khẩu không biết trả lời như thế nào bèn im lặng, cô bé không biết ở phía trước Đăng Nguyên cố nén một tiếng cười mắt cậu nhóc ánh lên sáng ngời.
Tới ngã tư cậu nhóc đột ngột thắng lại khiến cô bé mất đà chúi người về phía trước đầu đập vào lưng cậu nhóc.
- Nguyên có biết lái xe không đau chết đi được.
Hân Di xoa xoa đầu phàn nàn nhưng chẳng nghe Đăng Nguyên nói câu gì, cô bé thấy lạ ló mặt ra xem phía trước có chuyện gì. Rời khỏi tấm lưng che chắn của Đăng Nguyên, Hân Di như chết lặng nhìn cảnh tượng phía trước....
- Tai... tai nạn. - Đăng Nguyên cất giọng, tiếng nói lắp bắp dường như cậu nhóc rất sợ hãi.
Từng giọt nước mắt long lanh từ khóe mắt Hân Di rơi xuống, cảnh tượng phía trước thật đáng sợ. Một người phụ nữ mang thai đang nằm trong vũng máu, chân trái của người phụ nữ ấy bị bánh xe nghiền nát có lẽ chiếc xe ấy đã cán qua nên đã dừng ở phía trước bỏ lại người phụ nữ nằm hấp hối phía sau.
- Sao... sao lại đáng sợ như vậy?
Hân Di nghẹn ngào trong nước mắt, cô bé chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như thế, người phụ nữ đó đang mang thai cơ mà, đứa con chưa chào đời lại chết trong bụng mẹ như thế sao. Cô bé bước xuống xe tiến lên phía trước một bước tay nắm chặt bả vai Đăng Nguyên để đứng vững hơn. cả hai nghe thấy những tiếng bàn tán xung quanh.
- Có chuyện gì thế bà? sao lại thế này? - một người phụ nữ lớn tuổi che miệng hỏi người bên cạnh.
- Cô ấy mới bị tai nạn cách đây năm phút.
- Tội nghiệp quá!
- Đang mang thai sao lại chết thảm thế này!
- tên tài xế đó đâu? Hắn ta trốn ở đâu rồi?
Hân Di nhìn sang chiếc xe to lớn đậu ở bên đấy, cánh cửa mở ra nhưng đã không còn thấy người, có lẽ hắn ta sợ quá bỏ trốn rồi.
- Lúc nãy tôi đi ngang thấy cô ta còn đứng đợi taxi mà, chớp mắt lại bị tai nạn thương tâm.
- Chỉ tội đứa bé không kịp nhìn thấy thế gian.
- Chồng cô ta đâu? để vợ mình ra đường một mình như thế thật vô tâm hết sức.
Lại những tiếng bàn tán xôn xao, ít phút sau cảnh sát giao thông đến. Cả hai đứng nhìn cảnh tượng đang diễn ra, một cảnh sát đi tới bên người phụ nữ ấy xác nhận cô ta đã chết hay còn sống... Hân Di thầm cầu nguyện cho người phụ nữ ấy vẫn còn sống nhưng vị cảnh sát ấy đã lắc đầu một cái gương mặt lộ rõ vẻ xót thương. Một tấm vải trắng phủ lên người cô ta xác nhận cô ta đã chết.
Những việc tiếp theo Hân Di đã không còn nhớ rõ, cô bé không biết mình về đến cô nhi viện bằng cách nào, trong đầu chỉ còn cảnh tượng thương tâm ấy cùng tiếng khóc nức nở của người thân và đứa con gái năm tuổi của người phụ nữ ấy. Tiếng khóc kêu mẹ nghẹn ngào luôn ám ảnh tâm trí Hân Di...
- Ăn một miếng cháo đi con!
Mễ ngồi xuống bên cạnh giường, thổi tô cháo lên tiếng gọi Hân Di. Mễ nhớ lại chú út thấy Hồng Nhung về nhà đã lâu mà hai đứa kia chưa về bèn chạy đi tìm, không ngờ đến ngã tư nơi đã xảy ra vụ tai nạn thì thấy hai đứa nhóc đứng thất thần, mặt mày trắng bệt bèn dắt về. Từ lúc về đến giờ Hân Di cứ nằm mê man lên cơn sốt, đôi lúc lại nói mớ vài câu, mồ hôi cứ túa ra đầm đìa. Đăng Nguyên không bị sốt nhưng cũng không chịu ăn uống gì cứ nằm lì một chỗ. Sơ đành để Hồng Nhung đến lớp một mình và cho hai đứa kia nghỉ. Đã hai ngày trôi qua cuối cùng Hân Di cũng tỉnh nhưng không nói năng gì cũng giống như Đăng Nguyên gương mặt lúc nào cũng bần thần, lúc lại hoảng hốt sợ hãi. Sơ trông thấy rất đau lòng, qua lời chú út kể sơ đoán có lẽ hai đứa ấy đã nhìn thấy vụ tai nạn ấy nên bị ảnh hưởng tâm lí, cũng phải mới mười tuổi đã nhìn thấy vụ tai nạn thảm khốc như thế làm sao không hoảng sợ.
Sau một tuần chữa trị cuối cùng cả hai đã chịu rời khỏi giường ra ngoài chơi nhưng không còn hoạt bát như trước, Hồng Nhung cố gắng làm đủ mọi trò để chọc cười nhưng cũng vô tác dụng. Đêm nào Hân Di cũng nằm mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó rồi giật mình tỉnh giấc khóc nấc lên, sơ bèn để Hân Di nằm cạnh sơ nhằm trấn an tâm lí cho cô bé.
Cuối cùng sự sợ hãi trong lòng cả hai cũng bị xua đi phần nào, Hân Di và Đăng Nguyên đã chịu đến trường. Cuộc thi mà Đăng Nguyên tham gia đã đổi sang cho Nhật Minh, nghe Hồng Nhung kể cả hai đều giành được giải nhì. Trông thấy Hân Di và Đăng Nguyên đi học trở lại cả lớp đều vui mừng, thầy giáo chủ nhiệm biết tình hình nên dặn dò Mai Anh, Đinh Lan và Nhật Minh cố gắng giúp đỡ để cả hai bắt kịp được kiến thức đã nghỉ trong suốt mười ngày qua. Đăng Nguyên vốn dĩ rất thông minh nên chỉ hai ngày đã có thể hiểu hết. Còn Hân Di dưới sự chỉ bảo tận tình của Mai Anh, Nhật Minh và cả Đăng Nguyên nữa nên sau một tuần cũng đã bắt kịp được chương trình học.
- Tay cậu sao lại bị bầm tím thế?
Khi Mai Anh rửa tay có xăng tay áo lên nên Hân Di đã vô tình nhìn thấy, cô bé lo lắng hỏi Mai Anh.
- Hôm cậu nghỉ tiết thể dục mình bị té tay cũng bị bầm từ hôm đó chưa hết.
- Sao lại té? Cậu có bất cẩn thế đâu.
Hân Di thấy lạ, Mai Anh là người rất cẩn thận hiếm khi xảy ra sơ sót gì sao lại té đến bầm tay như thế.
- Mình không biết nữa. Hình như lúc chạy có ai gạt chân mình nhưng mình không thấy cũng không chắc nên tự nhận là bất cẩn thôi.
Lúc đấy Mai Anh cảm nhận được mình bị gạt chân chỉ là khi té quay lưng lại đã thấy cả lớp vây quanh nên cô nhóc không biết chắc là ai cũng không dám nói bậy.
- Thật sao? Vậy sau này cậu nhớ cẩn thận hơn đấy!
- Ừ.
Về chỗ ngồi Hân Di lại miên man cuốn theo suy nghĩ nếu hôm đó Hân Di đến hiện trường tai nạn sớm hơn sáu phút thôi thì đã ngăn không cho xảy ra tai nạn thương tâm ấy, nếu hôm ấy Hân Di có mặt ở tiết thể dục Hân Di đã biết ai là người gạt chân Mai Anh rồi. Nhưng vị tiên nữ đã dặn cô bé không được thay đổi tương lai của bất kì ai vậy không lẽ bắt cô bé nhìn họ xảy ra chuyện hay sao. Thà rằng không biết gì cả chứ biết mà vẫn trơ mắt nhìn cô bé làm không được.
Kể từ cú sốc tâm lí của vụ tai nạn đó Hân Di đã nói với mình rằng cô bé sẽ ngăn lại những việc tồi tệ xảy ra, sẽ không để bất kì ai chịu sự tổn thương nào dù cho hậu quả gì có xảy đến với mình cô bé cũng chấp nhận. Chính sự lương thiện và cố chấp ấy đã khiến cuộc sống của Đường Hân Di càng đi càng khó, càng khiến bản thân khổ sở không nguôi.
" Tôi thật sự không còn quan tâm tương lai mình sẽ như thế nào, bởi biết trước được kết cục của bản thân là một điều bất hạnh. Bởi thế tôi luôn cố gắng thay đổi để tương lai của những người xung quanh mình được tốt hơn.."