Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 58: Nhất thời lẫn tránh



Ánh mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, một vài tia nắng xuyên qua rèm cửa trắng toát chiếu lên cảnh vật bên trong phòng. Ánh nắng ấy hòa với âm thanh sống động của ngày mới khiến tất cả trở nhộn nhịp, có sức sống. 

Bên trong căn phòng, nơi giường ngủ chính có hai người đang ôm chặt nhau ngủ, cô gái rất tự nhiên rút vào ngực của chàng trai tay cô vòng qua ôm anh một cách đầy thân mật. Khung cảnh lãng mạn, đẹp đẽ ấy vẫn cứ duy trì cho đến khi cô gái đưa tay dụi mắt vì bị ánh mặt trời chói lóa rọi thẳng vào mắt. Cô chớp chớp mắt mấy cái rồi từ từ mở ra.

Hồng Nhung trợn tròn mắt nhìn gương mặt đàn ông nghiêm nghị đang kề sát mặt mình chỉ cách có vài centimet, cô lại chớp mắt như để xác định xem mình có nhìn rõ hay không. Đúng là gương mặt đàn ông rõ ràng, chân thực ngay trước mắt. Cô nhất thời ngây người ngay thời khắc này chỉ lặng lẽ quan sát gương mặt anh tuấn đang gần trong gang tấc kia, ngũ quan cân đối, làn da sáng dưới ánh nắng càng thêm rạng rỡ, nhất là đôi lông mày không nhíu chặt lại mà giãn ra.. Lúc này trông Duy Anh thật yên tĩnh Đang mãi ngăm say sưa Hồng Nhung quên mất phản ứng cho đến khi thấy người đối diện động đậy và có dấu hiệu tỉnh lại cô mới hoảng loạn. Cô phải làm sao đây? Nãy đến giờ cô mới để ý tại sao mình lại ở đây, cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua rồi tự cốc vào đầu mình một cái, đúng là mất mặt thật mà. Sao cô có thể làm ra cái chuyện mất hết mất mũi này chứ, giờ mà Duy Anh tỉnh dậy cô biết đối mặt với anh thế nào đây, trời ạ. Hồng Nhung lúng túng khi thấy mí mắt Duy Anh động đậy, tưng, bóng đèn sáng trưng trong đầu, cô biết phải làm sao rồi.

Duy Anh chậm rãi mở mắt, căn phòng màu trắng dần dần rõ nét nhưng gương mặt ai kia càng rõ nét hơn bao giờ hết, sau một giây sững sốt tiếng hét kinh hoàng vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh ban nãy.

- A.....

Cùng lúc đó hai người nhanh như cắt nhảy xuống giường, một người hét toáng, một người vẫn chưa hết bàng hoàng.

- Được rồi!

Anh lên tiếng can ngăn, tiếng la hét của Hồng Nhung khiến Duy Anh cảm thấy choáng váng hết cả mặt mày, cũng may quần áo cả hai vẫn chỉnh tề nếu không chắc cô giết anh chết mất. Rõ ràng đêm qua cô ngủ ở sofa mà sao sáng ra lại nằm trong lòng anh chứ, điên thật.

- Em.. anh... sao lại...

Hồng Nhung lắp ba lắp bắp nói mấy câu không đầu không đuôi nhưng Duy Anh vẫn hiểu cô đang ám chỉ điều gì, cô hỏi anh thì anh biết hỏi ai. Anh ôm đầu ngồi xuống mép giường.

- Làm sao anh biết, rõ ràng đêm qua em ngủ ở sofa mà.

Nghe thấy anh rầu rĩ nói ra mấy lời ấy, Hồng Nhung vừa xấu hổ vừa áy náy trong lòng, trong đầu cô hiện ra cảnh bản thân trèo lên giường nằm cạnh anh mà than thầm một tiếng. 

- Em... em về phòng đây

Cô không dám nghĩ nữa bỏ lại một câu cho Duy Anh rồi bay ra khỏi phòng, lúc này bảo cô đối diện với anh thật sự quá sức với cô rồi. Duy Anh nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi thở dài một tiếng “Người ta chưa kết hôn đã ngủ cùng giường với mày.. mày tính sao đây?”

Buổi họp báo vẫn tiếp tục diễn ra, sau khi nghe Hiểu Khang tuyên bố đám phóng viên lại như đàn óng bị chọc tổ vo ve tán loạn cả lên.

“ Xin hỏi cô Linh Đan chuyện chồng cô và Đường Hân Di lén lút hẹn hò cô có biết không?”

“ Hai người là vợ chồng sao đến giờ mới công khai, có phải Hiểu Khang không muốn hay không?”

“ Cô định giải quyết Đường Hân Di như thế nào?”

.....

Vô số câu hỏi vang lên, Linh Đan lần đầu tiên đối diện với óng kính phóng viên,nhà báo nên cảm thấy không quen, cứ mỗi lần đèn flash chớp lên cô lại thấy choáng váng vô cùng, phải sớm kết thúc buổi họp báo này càng nhanh càng tốt nếu không cô sẽ ngất mất. Giờ cô mới hiểu cái gì gọi là dư luận, cái gì gọi là truyền thông, thật đáng sợ. 

- Mọi người bình tĩnh, hôm nay tôi có mặt ở đây chính là để làm rõ sự việc này. Tôi xin cam đoan điều tôi sắp nói sau đây hoàn toàn là sự thật.

Linh Đan hít một ngụm khí để dễ chịu hơn, cô lại chậm rãi nói cả quá trình đều nắm chặt tay Hiểu Khang.

- Thật ra tôi chính là em gái của diễn viên Hân Di, tình cảm giữa chị em chúng tôi vô cùng tốt. Lúc chị ấy và chồng tôi quen nhau cũng là lúc tôi và chồng tôi đem lòng yêu nhau, nhờ có chị ấy mới có tôi ngày hôm nay. Còn chuyện chị ấy và chồng tôi tồn tại mối quan hệ mờ ám tôi dám khẳng định đó không phải sự thật mà chỉ là một sự hiểu lầm. Tấm hình mà các vị chụp được chỉ là cảnh chị ấy mệt mỏi ngủ gật và chồng tôi bế chị ấy lên nhà thôi, đêm đó vì tôi đột nhiên ngất xỉu làm chị ấy lo lắng. Không ngờ lại hại chị ấy và chồng tôi bị dính vào tin đồn không mấy hay ho này.

Từng câu từng chữ của Linh Đan làm mọi người có mặt ở đây không tin nổi, nhất là chuyện Hân Di và Linh Đan là chị em, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ xóa sạch mọi hiểu lầm kia. Bọn họ khó khăn lắm mới tìm được điểm yếu của Đường Hân Di, khó khăn lắm bọn họ mới tìm được một chuyện nóng bỏng thu hút sự chú ý của mọi người, chẳng lẽ bây giờ chỉ vì một câu nói của Linh Đan lại đánh bay mọi sự cố gắng của bọn họ. Nếu như vậy bọn họ thực không cam tâm, một trong số đám phóng viên bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

- Chúng tôi làm sao biết điều cô nói có phải sự thật hay không? Mà dù có là sự thật thì cô lấy gì đảm bảo chồng cô và chị cô không lén lút qua lại chứ. 

Mọi người chờ có như thế, tất cả đều đồng loạt phản bác lại, Linh Đan không ngờ mọi chuyện lại phát sinh theo chiều hướng khác. Bọn họ thật muốn bức người ta vào đường cùng mà chỉ nghĩ đến lợi ích mà không màng đến phải trái, đúng sai, cô tức chết đi được. Cố trấn tĩnh bản thân xong Linh Đan mới mở miệng, ngữ khí dứt khoát và lạnh lùng khiến mọi người câm nín.

- Vậy các người nói cho tôi biết vợ hay chồng của các người có lén lút qua lại không với anh hay chị các người không, các người lấy gì đảm bảo? Tôi tin chồng tôi, lại càng tin chị gái tôi. Các người chỉ dựa vào mấy tấm hình liền công kích người khác sao không thử đặt mình vào hoàn cảnh đó. 

Cả hội trường im bặt trước cơn giận nhất thời bùng phát của Linh Đan, mới nửa giây trước cô còn dịu dàng cười nói mà nửa giây sau đã lạnh lùng nộ khí. Thật ra Linh Đan cũng không muốn vậy nhưng đám người này thật quá đáng nếu cô còn dùng thái độ mềm mỏng thì hôm nay nhất định không thỏa hiệp nổi. 

Cô nói xong lập tức đứng lên rời khỏi, cô nghĩ bây nhiêu cũng đủ để chứng minh rồi, đôi khi nói quá nhiều lại trở nên thừa thải, phải trái đúng sai để tự trong lòng mỗi người định đoạt. 

Bóng lưng Linh Đan biến mất khỏi màn hình tivi, Hân Di lấy tay gạt vội giọt nước mắt trực trào ra trong lòng xúc động không thôi. Linh Đan vì cô mà tức giận đứng trước mọi người đòi lại công bằng cho cô, mấy lời Linh Đan nói khiến lòng cô mềm nhũn. Linh Đan tin cô, đúng tình cảm giữa cô và Linh Đan sớm đã vượt qua hai từ ruột thịt rồi. 

Đăng Nguyên sớm đã không còn chú ý đến tivi, toàn bộ sự chú ý của anh đều dồn hết lên người ngồi đối diện. Mấy lời Linh Đan nói đều lọt vào tai anh không sót chữ nào. Đáy mắt Đăng Nguyên ánh lên nhiều tia phức tạp, anh cũng không biết bây giờ cảm giác của mình là gì anh chỉ biết mọi thứ rối bời khiến anh không cách nào tiết chế.

Nếu mấy lời Linh Đan nói là thật vậy những gì mà Hân Di nói đều là nói dối sao?

Mười năm qua là anh hiểu lầm Hân Di sao?

Bao nhiêu suy nghĩ cứ vây lấy Đăng Nguyên khiến anh chẳng biết nên làm sao, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức anh cũng trở nên mơ hồ. Bao nhiêu năm qua vì cớ gì Hân Di phải nói dối anh, đêm đó vì cớ gì cô lại bỏ mặc anh cùng Hiểu Khang rời đi. Thật ra là Linh Đan nói dối hay Hân Di nói dối, đầu Đăng Nguyên sắp bị mấy ý nghĩ đó bức đến muốn nổ tung. 

Hân Di dù không ngẩng đầu vẫn có thể cảm nhận cái nhìn một khắc không rời của Đăng Nguyên, có lẽ lúc này đây anh đang vô cùng thắc mắc. Cô mím chặt môi không biết nên nói gì, cô có nên nói toàn bộ sự thật cho anh biết. Không, cô không thể nói, lúc này cô không có dũng khí để nói càng không có dũng khí để bày tỏ tình cảm đã kìm nén suốt mười năm kia.

- Hân Di...

Cuối cùng sau một hồi im lặng Đăng Nguyên cũng lên tiếng, Hân Di ừ nhẹ vẫn không nhìn anh. Sự trốn tránh của cô khiến anh càng thêm hoài nghi.

- Những gì Linh Đan nói là thật?

Tay Hân Di bấu chặt vào đùi, cô nên trả lời thế nào bây giờ? Môi Hân Di khẽ mấp máy.

- Chuyện đó... đúng là tôi và Hiểu Khang không phải tình nhân gì cả.

Nghe chính miệng cô thừa nhận lòng Đăng Nguyên không khỏi cảm thấy chấn động, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc sa sầm, anh cố gắng trấn tĩnh tâm trạng hỗn loạn của mình lại hỏi.

- Vậy mười năm trước...

Nhưng lần này anh còn chưa nói hết Hân Di đã vội vàng đứng dậy nói. 

- Xin lỗi tôi còn có việc!

Nói rồi cô nhanh chóng rời khỏi, Đăng Nguyên quay lưng nhìn bóng cô rời đi bằng ánh mắt phức tạp.

Cô đang trốn tránh anh, trốn tránh câu hỏi của anh.

Vì cớ gì cô phải trốn tránh?

Đăng Nguyên trầm mặc suy ngẫm, anh cảm giác cô đang giấu anh chuyện gì đó nếu không tại sao khi anh nhắc lại chuyện mười năm trước cô lại bỏ đi. Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải tìm hiểu cho ra lẽ. Đăng Nguyên nhấc máy bấm một dãy số gọi cho ai đó, rất nhanh đầu dây bên kia đã nối máy.

“ Đạo diễn có chuyện gì cần dặn dò?”

- Cậu giúp tôi hẹn gặp Hiểu Khang.

Tắt máy Đăng Nguyên đứng lên rời đi, người biết sự thật năm đó ngoài Hân Di chỉ có Hiểu Khang. Lúc Đăng Nguyên ngồi vào xe điện thoại của anh reo lên, một tin nhắn mới nhấp nháy ở màn hình, anh liếc mắt rồi mở lên đọc.

“ Anh có khỏe không? công việc của em gần xong rồi, tháng sau em về nước.”

Đăng Nguyên tắt điện thoại nhấn ga chạy đi.

Hân Di đóng cửa phòng gương mặt trông rất khó coi, cô đi về phía giường ngã người xuống. Cô biết chuyện này không phải trốn tránh là có thể giải quyết nhưng lúc này cô chẳng biết làm thế nào cả, cô cần thời gian, trước khi nói ra hết mọi chuyện cô cần xác định Đăng Nguyên rốt cuộc còn yêu cô hay không? Nếu anh không còn yêu thì cô nói ra cũng chẳng còn nghĩa lý gì.