Thanh nhi, nếu như em khổ sở liền có thể ôm anh, thật tốt biết bao. - Phùng Kiến Vũ. Bảy năm trước, đêm trước sinh nhật Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh rốt cuộc dùng lòng thành của mình cảm động cha mẹ Phùng Kiến Vũ, bọn họ cuối cùng đồng ý chuyện Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ ở bên nhau. Để ăn mừng chuyện này, cũng vì có thể cùng Phùng Kiến Vũ trước thời hạn trải qua một buổi sinh nhật chỉ có hai người, Vương Thanh tự mình lái xe dự định mang Phùng Kiến Vũ đến Bắc Đới Hà, sau đó ngày hôm sau cùng nhau ngắm mặt trời mọc
Không ngờ, lúc xe Vương Thanh đang chạy vững vàng trên xa lộ thì một chiếc xe tải liền từ lối rẽ phía trước lao ra."Oanh " một tiếng, xe của Vương Thanh cùng chiếc xe kia đụng vào nhau. Tại thời điểm hai chiếc xe sắp đụng vào nhau, Vương Thanh muốn đánh nhanh tay lái tránh thoát đi, phòng ngừa bi kịch phát sinh, nhưng mà chuyện xảy ra quá nhanh, Vương Thanh vốn không có thời gian làm như vậy.
Nhìn xe sắp đâm đầu vào xe tải, Vương Thanh chấp nhận buông lỏng tay lái, nhào tới trên người Phùng Kiến Vũ, dùng toàn bộ thân thể mình che chở Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy trước mắt chỉ có hình ảnh Vương Thanh mặt đầy máu nói với cậu: "Đại Vũ, anh yêu em."