Sau khi dọn dẹp bãi chiến trường với tốc độ ánh sáng, chỉ trong 15’ đã xong, ai nấy đều quyết định giữ im lặng là vàng để tập trung cao độ cho những tiết học sắp tới. Quả nhiên, bảng án phạt đầy đe dọa của Ms.Nhi vô cùng hiệu nghiệm với lớp Nhiều Chuyện, ai nấy cũng chỉ chuyên tâm vào học thôi, không lo “tám” nữa. Ấy vậy mà thời gian trôi qua nhanh, trong tíc tắc đã đến giờ giãi lao. Mọi người như thở phào nhẹ nhõm khi nghe tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ vang lên. Cũng khá là xuất sắc đó chớ, những tiết học hầu như là A đó nhé, chỉ trừ có tiết của cô Hốt Tất Liệt do Thiện Mỹ trả lời nhầm “trong CTTG thứ nhất nước Nhật đã tham gia vào phe phát xít” nên lớp chỉ đạt A thôi ( mém chết chứ chẳng chơi).
Những ngày trước, mỗi lần đến giờ giải lao Nó đều phải tìm cách chạy thật nhanh ra khỏi lớp để trốn tránh hết người này đến người khác. Nhưng hôm nay khác rồi nhé, ta đây đã có bạn ăn trưa cùng mà lại là bạn trai nữa ấy chứ. Nó mỉm cười đắc chí liếc nhìn chiếc túi trong học bàn mà Nó đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi nhìn sang Tiến Thanh chờ đợi, anh chàng vẫn còn đang mãi lo dọn dẹp sách vở ở trên bàn. Rồi Nó lại nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh, không biết tên Bảo Nam kia đã đi đâu mất rồi.
Tiến Thanh và Nó tay trong tay bước vào căn tin của trường trong ánh mắt thích thú của bao người.Từ nãy đến giờ, Tiến Thanh cứ nhìn chằm chằm vào túi đồ trong tay Nó,mặc dù rất là thắc mắc không biết bên trong chứa cái gì nhưng anh chàng vẫn ngại không dám hỏi. Khi hai người đã yên vị ở một chiếc bàn gần cửa sổ, Tiến Thanh quyết định mở lời hỏi Nó:
-Đó là túi gì vậy? Anh có thể biết được không? Anh thấy em mang Nó lúc sáng rồi, là gì thế? ( á à bắt đầu xưng hô bằng anh – em rồi hở).
Tự dưng Nó bỗng đỏ mặt, ngượng ngùng, ấp úng trả lời:
- À thì... là cơm hộp đó anh,... em tự làm đó, không biết...có vừa miệng anh không?
Tiến Thanh mừng ra mặt,sướng chết được, không ngờ cô ấy lại tự tay làm cơm hộp ình. Mặt anh chàng hí hửng như người vừa trúng số độc đắc không bằng. Nó lúng túng, tay vội vã mở nắp chiếc hộp xinh xắn ra, mùi thức ăn thơm nức mũi nhanh chóng lan tỏa trong không khí đánh vào những cái bao tử đang kêu réo đòi ăn. Bên trong chiếc hộp, ngoài cơm còn có chả giò chiên,tôm lăn bột, xúc xích, trứng cuộn, trứng cút sốt me,...và một đôi thiên ngay được tỉa gọt bằng củ cải trắng. Cách bài trí cũng rất là bắt mắt , mới nhìn đã thấy thèm rồi. ( ực ực, nuốt nước bọt vào mọi người ơi, nước chảy ra ướt hết cả sàn nhà rùi kìa )
Giờ hoạt động của lớp Nhiều Chuyện, tào lao lại bắt đầu:
-Woa~, nhìn ngon quá à! Cho tao xí con tôm nhá!
-Cho thử miếng coi, nhìn đẹp vậy nhưng có chắc là ăn được không vậy?
-Tao tình nguyện thử độc nè!
-...
Tiến Thanh thô bạo đẩy lũ bạn tham ăn qua một bên, nghiêm nghị:
-Cấm các cậu không được đụng vào, đây là cơm hộp do Quỳnh Như làm riêng ình tôi thôi, ai dám đụng vào tôi sẽ xử đẹp hết.
-Ồ...! Cà phê mạnh dữ!~
-Anh chàng Tiến Thanh hiền lành , nhút nhát thường ngày đâu rồi ta?! Bữa nay uống nhầm thuốc hở?!
-Xì...! bọn này thèm vào. Cứ ăn một mình hết đi rồi có bị mắc vịt mắc gió gì thì cũng đừng có trách sao bọn này không báo trước...!!!
-Phì...hi hi...!!!
Không hiểu sao Nó bỗng phì cười như con ngốc. Mọi người cũng có chút ngỡ ngàng với nụ cười của kẻ được xem là “tảng băng di động”.
Nhiều đứa bạn còn mè nheo than thở:
-Haiz...Chắc phen này tao cũng phải tìm một em để được nàng làm cơm hộp cho ăn quá!!!
Chàng Tiến Thanh đỏ mặt, tía tai vì xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào Nó,mắt cứ dán vào mặt bàn như nó là bạn tri kỉ của anh ta vậy.
Quỳnh Như nhà ta cũng không kém phần ngượng nghịu, cuối cùng cô cũng quyết định giải vây cho bạn trai của mình.:
- Tôi kệ họ đi. Anh ăn thử cái này xem. A há miệng ra nào. Nó gấp một con tôm bự, rồi bảo Tiến Thanh ăn.
Anh chàng xấu hổ muốn chết được nhưng vì vui nhiều hơn nên cũng không ngại há miệng cho Nó đút.
Xung quanh bắt đầu nổi lên những lời bình luận không mấy tốt đẹp:
-Ua…ụa …gớm quá đi!
-Ọe…sến chết được... Sến như con hến!
-Cũng may là tao chưa ăn gì, nếu không chắc ói ra hết quá!
-Hu hu! Sao tự dưng ta thấy cô đơn và lạnh lẽo quá! Có ai muốn làm bạn gái của tôi không?!
-Há há! Mẹ đút cơm cho con ăn kìa! Há há!!!
-…
-Rồi thời gian như dừng lại trong một giây, tất cả mọi người như bị đứng hình bời tiếng “Rầm…!”
Ai muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì đừng bỏ lỡ chương tiếp nhé. Hẹn gặp lại các bạn ở chương tiếp theo.
Mà hình như số lượng người đọc truyện ngày càng giảm hay sao í, hic hic bùn wá à :( ,hông chịu đâu huwa ..aaaaaaaaaa…oa oa…t/g không mún đăng nữa …nản wá à, chẳng ai đọc mà đăng làm chi ,t/g sẽ tạm thời ngưng truyện trong một thời gian đợi khi nào cơn bùn wa t/g sẽ post tiếp và sẽ post với số lượng khủng,nhưng bây giờ thì chưa có lịch. Chân thành xin lỗi những ai luôn theo dõi truyện của t/g.
c