“Ân cô nương, đa lễ rồi.” Thì ra âm thanh truyền đến là Thất Vương Gia, hắn đứng dậy ra hiệu với nàng, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt phượng đang cười nhìn nàng, trong đáy mắt thâm thúy dường như có gì đó. Ân Ly vội hành lễ đáp: “Thất Vương gia vạn phúc.”
“Xem những người trẻ tuổi này, thực sự làm người hâm mộ.” Tấn An công chúa hướng về phía các vị phu nhân cười nói, có ai trong phủ này là không phải tinh anh của Kinh Thành nên tất nhiên là biết ý tứ của công chúa, vội vàng gật đầu đồng ý.
Trong bữa tiệc, một vị phu nhân mặc hoa phục đứng dậy cười nói: “Công chúa, khu viện này rất đẹp, ta đợi không được muốn đi thăm thú ngay. Hôm nay, công chúa đã mời mọi người đến thưởng hoa nên không thể lãng phí cảnh sắc xuân tươi mới đúng."
“Thật là đáng trách, bổn cung lại chậm trễ chư vị, thật sự đáng trách.” Thị nữ đỡ công chúa đứng dậy. Ân Ly vốn định đi theo nhưng Tấn An công chúa lúc này quay đầu lại chỉ vào Tuân Du cười mắng: “Ân cô nương là khách quý bổn cung mời đến, nếu ngươi dám làm chậm trễ người ta, bổn cung nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Tuân Du tất nhiên nghe lời.
Điều này thật sự quá rõ ràng rồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời Ân Ly gặp phải loại chuyện này, còn đều là người mà bản thân không để đắc tội được. Nàng dù sao cũng chỉ là cô nương chưa đầy 14 tuổi, nhất thời chưa biết làm như thế nào.
Tấn An công chúa và một nhóm phu nhân cùng nhau rời đi, để lại hai người Tuân Du và Ân Ly ở lại. Đứng ở phía sau nàng, Tuân Du dù chưa lên tiếng nhưng khiến nàng có cảm giác tồn tại mãnh liệt. Lúc này, lưng Ân Ly giống như đang có kim châm, cả người không được tự nhiên.
“Ân cô nương, không cần sợ hãi.” Giọng hắn từ phía sau truyền đến, nồng hậu trầm thấp phảng phất mang ý cười như có như không.
Ân Ly xoay người, thấy hắn đã ngồi xuống, tiếp tục ăn uống như không có chuyện gì xảy ra. Nàng khẽ cắn môi dưới thầm nghĩ Vương Gia chắc hẳn cũng không muốn có quan hệ gì với nàng, có lẽ do Tấn An công chúa sốt ruột mà thôi, không bằng nàng sẽ lấy lý do từ chối qua chỗ khác, như vậy Vương Gia cũng cảm thấy vui vẻ.
Vì thế liền tiến lên nhún người hành lễ nói: “Vương gia xin đừng trách tội, tiểu nữ bỗng cảm thấy không khỏe, sợ quấy rầy Vương gia, tiểu nữ mạn phép lui trước?”
Hành lễ nửa ngày mà bên kia cũng không có động tĩnh gì, không nói gì, cũng không nói đồng ý hay không. Ân Ly lặng lẽ ngẩng đầu lén nhìn vẻ mặt của hắn, không nghĩ một chút liền chạm vào đôi mắt hắn. Tuân Du dừng đũa, vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng, đôi mắt phượng thâm thúy không biết đang suy nghĩ cái gì. Ân Ly sửng sốt, vội vàng dời tầm mắt không dám nhìn hắn.
“Ân cô nương, ngồi đi.” Thanh âm cao lãnh và mạnh mẽ không để nàng từ chối. Điều này chính là không muốn cho nàng lui ra rồi, trong lòng Ân Ly thở dài, ngẩng đầu vừa thấy, thiếu chút nữa sợ hãi kêu lên.
Tuân Du tay chỉ vào vị trí bên cạnh, ý hắn bảo nàng ngồi xuống là ngồi bên cạnh hắn, ngồi cùng bàn ăn với hắn
Ân Ly quả thực không muốn di chuyển nửa bước, cúi đầu đứng ở tại chỗ, như thể không nghe thấy.
Tuân Du cầm đũa tiếp tục ăn, cuối cùng cũng ăn no, buông đũa xuống, rót cho chính mình một tách trà thơm, nắp trà chạm khẽ vào mép cốc vài cái, miệng nhẹ nhàng thổi, nhấp vài ngụm rồi đặt lại lên bàn.
Dường như mới phát hiện trong đình còn có một người là Ân Ly nàng: “Ân cô nương sao còn đứng ở đó vậy? Nếu cô cô ta quay trở lại nhìn thấy thì sẽ trách bổn vương tiếp đãi không chu đáo đó? Ngươi mau mau ngồi xuống đi.” Hắn dứt lời dịch người sang một bên nhường chỗ cho nàng.
Ân Ly nghiến răng tức giận, vị Thất Vương Gia này chẳng phải là một kẻ lưu manh sao, trong đình nhiều bàn như vậy nhưng nhất định phải muốn nàng ngồi bên cạnh hắn.
"Nghe nói trong nhà nàng có tiểu đệ năm sau muốn vào Thái Học?" Thấy nàng không động, Tuân Du cũng không vội, nâng chén trà lên thổi, tỏ vẻ vô ý hỏi đến.
"Đa tạ Vương Gia quan tâm, huyền đệ chỉ muốn đi thử sức một chút. Kinh Thành có nhiều nhân tài như vậy, muốn vào Thái Học e rằng không phải là chuyện dễ dàng." Lời này của Ân Ly là sự thật, Thái Học là học phủ cao nhất của Quốc Tử Giám, người có thể đến Thái Học đều là trụ cột tương lai của Lương Quốc. Ngày nay, thành phần cốt cán trong triều đều xuất thân từ đây. Vì vậy, kỳ tuyển sinh hằng năm của Thái Học vô cùng nghiêm ngặt, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Tuy vậy, Ân Ly rất tin tưởng vào kiến thức của em trai mình. Ân Duyệt tuy còn nhỏ nhưng có trí nhớ siêu phàm, tiên sinh đến phủ dạy học đều khen ngợi.
"Điều này không sai, có thể làm giám sinh ở Thái Học chỉ kiến thức thôi chưa đủ, Thái Học là nơi bồi dưỡng, đào tạo thành phần cốt cán của đất nước, quan trọng nhất là phải có những hiểu biết độc đáo, đặc biệt của riêng mình về trọng sự của triều đình, có như vậy sau này mới có thể thực sự cống hiến cho quốc gia. Đây mới là giám sinh mà Thái Học muốn thu nhận.” Tuân Du nhìn Ân Ly đang đứng đối diện, một thân trang nhã, lông mi rũ xuống, mày nhăn lại, xem ra là hiểu những gì hắn vừa nói, tiểu cô nương của hắn thật thông minh.
"Bổn Vương và Tế Tửu* của Quốc Tử Giám có giao tình, Tế Tửu dù gì cũng cho ta chút mặt mũi." Tuân Du nhấp nhẹ một ngụm trà chặn lại nụ cười tràn ngập trên môi.
*Tế tửu (người đứng đầu trường Quốc học-tương đương với Hiệu trưởng)
Những lời này thật mơ hồ, đây là có ý giúp đỡ hay đe dọa nàng đây? Ân Ly ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn chỉ chăm chú thưởng thức trà nên trong lòng có chút sốt ruột: "Vương Gia lời này là có ý gì? tiểu nữ không hiểu lắm."
Tuân Du đặt tách trà lên bàn, lưng duỗi thẳng, hai tay chống đầu gối, nhướng mắt nhìn nàng chăm chú, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói không cao không thấp nói: “Lại đây ngồi đi.”
Cái này Ân Ly có thể nghe ra đây là sự uy hiếp rồi!
Lấy tiền đồ tương lai của đệ đệ uy hiếp nàng, thật là vô sỉ. Trong lòng Ân Ly oán hận nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chậm rãi đi đến bàn ăn, miễn cưỡng ngồi xuống vị trí bên cạnh.
Thấy nàng ngồi xuống một cách miễn cưỡng như vậy, Tuân Du cũng không khiến nàng khó xử nữa nói: “Nghe nói Ân Duyệt rất có tài, tuy nhiên dù có tài giỏi cỡ nào cũng cần phải bồi dưỡng thêm, như thế mới không phụ thiên phú trời ban.”
Ân Ly nghe vậy có chút không phục:“Trong nhà có mời sư phụ đến giảng dạy cho đệ đệ, hơn nữa đệ đệ cũng luôn học hành chăm chỉ, sao lại có thể nói là không có dạy bảo? ”
Tuân Du liếc mắt nhìn nàng liền thấy nàng hai má nàng phồng lên, môi đỏ hơi chu ra, dáng vẻ ủy khuất, bất giác cười nói: “Phu tử ở Biện Kinh không nhiều, nếu nàng không tin, ngày mai bổn vương đưa nàng đến Quốc Tử Giám sẽ biết, Ân nàng muốn đi cùng ta hay không?"
Ân Ly vừa nghe liền muốn từ chối: “Ngày mai tiểu nữ còn phải cùng công chúa tiếp đãi khách…” Ngẩng đầu nhìn người đối diện nhìn mình như cười như không, vẫn là không nói tiếp nữa. Đây quả thực là một cái cớ điên khùng! Đến bây giờ có ai không biết ý đồ của công chúa? Nếu có thể, công chúa hận không thể trực tiếp đem nàng đóng gói mang đến Thất Vương phủ, sao có thể muốn cùng nàng tiếp đãi khách khứa.
Nàng nghĩ lại thấy người bình thường muốn vào Quốc Tử Giám là chuyện khó như lên trời, hắn nguyện ý giúp nàng đến đó thì tại sao lại từ chối? Hơn nữa, vị Thất Vương Gia này danh tiếng không tồi, huống chi ban ngày ban mặt như vậy, hắn đường đường là một Vương Gia có thể làm gì nàng?
Nghĩ đến đây, Ân Ly hít một hơi thật sâu đứng dậy hành lễ với Tuân Du : “Vậy xin làm phiền điện hạ rồi”
Đúng là một nữ nhi biết nghe lời, “Ngày mai bổn vương sẽ phái người tới đón nàng.” Dứt lời liền đứng dậy rời đi, cũng không quay đầu lại.
Đến tối, Ân Ly báo với công chúa lịch trình ngày mai của mình, công chúa cười lớn khiến nàng đỏ mặt. Tuy nhiên, công chúa cũng không nói gì, chỉ dặn nàng trên đường phải cẩn thận, còn phái Xuân Oánh đi theo nàng hầu hạ. Còn nói hai nha đầu của Ân Ly tuổi còn nhỏ, không quen thuộc Kinh Thành, sợ là sẽ hầu hạ không tốt. Ân Ly thấy thời gian này Xuân Oánh chăm sóc mình rất chu đáo, cũng thấy nàng làm việc hiệu quả, rất ổn trọng, cảm thấy công chúa nói cũng là có lý liền cảm tạ công chúa.
Mới sáng sớm hôm sau, Xuân Oánh đã đến báo xe ngựa của phủ Thất Vương Gia đang đợi ngoài cổng, cũng may Ân Ly đã sớm chuẩn bị xong rồi.
Ra tới cổng, Ân Ly liền thấy cỗ xe ngựa với những đường nét thanh nhã, trang trọng. Bốn mặt đều được trang trí bằng tơ lụa tinh xảo quý giá, bệ cửa sổ nạm vàng bị che khuất bởi tấm rèm màu xanh nhạt. Một chiếc ghế đẩu được đặt cạnh xe, có người hầu nhỏ đứng trước vén rèm giúp Ân Ly. Xuân Oánh đỡ nàng lên xe, vừa định cúi lưng bước vào thì thấy Tuấn Du đang ngồi trong xe làm cho giật mình. Vẻ mặt không biểu cảm của hắn nhìn nàng.
“Vương gia vạn phúc.” Ân Ly lấy lại bình tĩnh, cúi người hành lễ, Tuân Du gật gật đầu không lên tiếng, vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Ân Ly lúc này xem như đã hiểu, tuy hắn không lên tiếng nhưng hành động của người hầu đã thể hiện ý tứ của hắn. Nghĩ đến cảnh tượng hắn năm lần bảy lượt bảo nàng: "Lại đây ngồi" ngày hôm qua, Ân Ly cảm thấy không cần thiết cùng hắn ngoan cố, bởi vì không có khả năng ngoan cố hơn hắn.
Nghĩ đến đây, nàng âm thầm thở dài, khom lưng bước vào trong xe, ngồi bên phải hắn. Dọc đường đi hai người cũng không nói gì, nhưng không biết vì sao Ân Ly lại cảm thấy vị Thất Vương Gia này từ sau khi nàng vào trong xe tâm tình trở nên rất tốt, nàng ngước mắt lên nhìn phát hiện miệng Tuân Du đều hiện lên đường cong đẹp mắt.
Khuôn mặt trước giờ nghiêm nghị của hắn bỗng có nụ cười như thế này thấy có chút ngốc nghếch.
Ân Ly mắng thầm có phải người này đang mắc bệnh gì không, thế ngồi không yên, xe ngựa dừng lại. Lúc nàng còn đang suy nghĩ, Tuân Du ngồi bên cạnh đã nâng lên chân dài vén rèm lên, xuống xe trước nàng.