Dị Giới Thú Y

Chương 232: Hoàng Kim Thiết Vệ (Hạ)



Trên trời, Tạ Ngũ Đức và Hoàng Kim Thiết Vệ không chạy trốn được mà cũng không thể tấn công, mà chỉ có thể tạo thế trận phòng thủ. Bên ngoài Lĩnh Vực, Kim Cương tay vác đại pháo lo lắng nhìn lên trên trời. Pháo của hắn không bắn được xa như thế, mà hắn lại không biết bay.

Vèo vèo!!

Boeing được Sở Thiên đưa ra bên ngoài Lĩnh Vực, đem theo Khải Văn bay đến bên Kim Cương. Mặt đất đầy những máu.

"Boeing, ngươi sao vậy?" Kim Cương lo lắng hỏi.

"Ta không sao. Vừa rồi bị mấy cái kích đâm phải." Nói rồi, Boeing nằm vật xuống đất, yếu ớt nói: "Xin lỗi, giờ ta không đưa ngươi đi giúp ông chủ được."

Khải Văn ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi nói với Kim Cương: "Đại pháo của ngươi có bắn được lên trên đó không?"

"Xa quá!" Kim Cương lắc đầu, "Dù có bắn được cũng vô dụng. Mấy tên đó đều ở bên trong Lĩnh Vực của ông chủ, pháo bắn vào cũng bị làm đông cứng, không thể đả thương bọn chúng được!"

"Thế Phất Lạp Địch Nặc huynh đệ cũng không thể nào để sức lực hao phí như thế! Một khi cạn Thần Lực thì rắc rối to đấy!" Khải Văn đi đi lại lại, rồi bỗng chạy về phía thành Hoàng Kim, "Các ngươi ở đây trông chừng, ta đi tìm Thú Hoàng. Giờ chỉ có hắn mới có thể ra lệnh cho đám Thiết Vệ này thôi!"

Trận chiến trên không vẫn tiếp tực. Tạ Ngũ Đức không nói gì, chỉ trân trân nhìn Sở Thiên. Còn Sở Thiên thì bắt đầu sợ rồi. Hắn cảm thấy Thần Lực của mình đang dần mất đi. "Khốn kiếp, không thể đợi được nữa!"

Sở Thiên nghiến răng xông lên lần nữa. Hoàng Kim Thiết Vệ vẫn không hề cử động, vẫn đứng sát với nhau, mặc kệ cho trường đao của Sở Thiên đập vào người.

Keng keng!!

Vẫn chỉ bắn ra mấy tia lửa. Đám Thiết Vệ này cứ như làm từ sắt thép vậy, đao kiếm đánh chẳng có tác dụng gì. Đánh tiếp được mấy đao nữa, Sở Thiên đành phải rút lui.

"Thân thể các người là thứ gì vậy? Thần Khí của lão tử cũng vô dụng?!"

"Đây là bí mật của Hoàng Kim Thiết Vệ!" Tạ Ngũ Đức lầm bầm, "Ta khuyên ngươi đừng có thử nữa, giữ Thần Lực mà duy trì Lĩnh Vực đi, nếu không giờ chết của ngươi càng gần đấy!"

Sở Thiên nheo mắt cười, "Hắc hắc, lúc nãy ta đã nói rồi, mọi chuyện hôm nay chỉ là hiểu nhầm. Đều là do Bối Khắc giả truyền Hổ phù! Nhưng Thú Hoàng bệ hạ đâu có muốn giết ta, cũng không muốn thấy các ngươi chết dưới tay ta… Hay là chúng ta bàn chuyện làm ăn nhé?"

Tạ Ngũ Đức nhìn Sở Thiên với ánh mắt không một chút biểu cảm, không cho Sở Thiên một lời đáp lại nào.

Sở Thiên cười, nói tiếp: "Giờ chúng ta không thể đánh bại đối phương, nếu cứ thế này thì chỉ làm cho Thú Hoàng bệ hạ tức giận thôi. Hay là chúng ta mỗi người nhường một bước, coi như hòa!"

"Hoàng Kim Thiết Vệ không được để cho người sống biết đến!" Tạ Ngũ Đức gằn giọng, thần thái vô cùng kiên định, "Hơn nữa chỉ cần bọn ta kiên trì đến lúc Thần Lực của ngươi cạn là nhiệm vụ đã được hoàn thành!"

Nhìn ra chỗ đại pháo vừa lướt qua, Tạ Ngũ Đức nói: "Từ sau chiến dịch Bố Lôi Trạch nghìn năm trước, ngươi là người đầu tiên khiến Hoàng Kim Thiết Vệ chúng ta bị tử trận!"

"Chiến dịch Bố Lôi Trạch? Ha ha… nơi đó đã là lãnh địa của ta rồi!" Đã đánh không thắng được thì Sở Thiên quay về bản tính cũ, ra vẻ Thần Côn lừa người.

"Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!! Giờ trên đảo Bố Lôi Trạch vẫn còn dấu tích chiến đấu mà năm đó Thú Hoàng bệ hạ để lại. Có cơ hội, mời ngươi đến xem sao."

"Không cần!" Tạ Ngũ Đức lạnh lùng: "Chiến dịch Bố Lôi Trạch bọn ta đã tham gia rồi!"

"Ồ, thì ra là dũng sĩ của liên quân ma thú chiến dịch Bố Lôi Trạch năm đó!" Sở Thiên cảm thán, "Nhiều năm như vậy rồi mà sao ta chưa được nghe truyền thuyết về các ngươi nhỉ? Thật là không phải. Đúng rồi, trong nhà ta có người tên Bối Lợi chuyên hát rong. Đợi khi về ta sẽ bảo hắn tuyên truyền câu chuyện của các ngươi đi khắp đại lục!"

Vẫn lạnh lùng như thế, Tạ Ngũ Đức nói: "Ngươi không về được đâu!"

Một lũ biến thái không tính người! Sở Thiên thầm chửi, rồi lại cười: "Nếu các ngươi đã từng tham gia chiến dịch Bố Lôi Trạch thì chắc là đã gặp hàng xóm của ta rồi nhỉ?"

"Ta không quen hàng xóm của ngươi!" Tạ Ngũ Đức nói, "Người từng gặp ta đều chết cả rồi!"

"Không, không, không!" Sở Thiên xua tay liên hồi, "Ít nhất có một người vẫn sống!"

Gương mặt lạnh tanh của Tạ Ngũ Đức cuối cùng cũng biến đổi.

"Đích thị là có một người, đó là Hải Vương của Biển Cấm, Bào Uy Nhĩ!"

Thế trận phòng ngự hơi lỏng một chút rồi lập tức phục hồi.

"Ha ha ha, đúng thế, Bào Uy Nhĩ là hàng xóm của ta!" Sở Thiên tìm bên trong chiếc nhẫn không gian món quà cưới mà Bào Uy Nhĩ tặng, cười: "Mấy ngày trước ta còn cùng uốn rượu với Bào Uy Nhĩ bệ hạ. Không tin ngươi nhìn xem, cái này là Bào Uy Nhĩ bệ hạ tặng ta đó!"

Sắc mặt Tạ Ngũ Đức trở nên nặng nề, hắn cúi đầu xuống.

Một lúc sau, Sở Thiên không thấy Tạ Ngũ Đức phản ứng gì hơi tức giận, "Ngoài việc giết người ra các ngươi còn biết cái gì khác không vậy? Lão tử nói nhiều như vậy các ngươi có hiểu không?" Nhổ một bãi nước bọt, Sở Thiên tiếp: "Ta đang nói với các ngươi rằng lão tử có quan hệ rất thân thiết với Hải Vương của Biển Cấm, nếu các ngươi giết ta, Bào Uy Nhĩ bệ hạ nhất định sẽ tìm Thú Hoàng Ngũ Tư báo thù cho ta! Hiểu chưa hả?"

"Hừ!" Tạ Ngũ Đức hừ một tiếng, "Sau khi giết ngươi, bọn ta sẽ tới Biển Cấm, tự sát trước mặt Bào Uy Nhĩ bệ hạ để tạ tội! Nhưng ngươi nhất định phải chết!"

Nói rồi, Tạ Ngũ Đức từ từ giơ cây trường kích lên, lệnh cho thủ hạ: "Độ mạnh của Lĩnh Vực của Phất Lạp Địch Nặc đã giảm, đội một tấn công, đội hai yểm trợ, chú ý phòng thủ! Không được khinh địch, chỉ cần nhanh chóng làm tiêu hao Thần Lực của Phất Lạp Địch Nặc!"

Hoàng Kim Thiết Vệ lại xông về phía Sở Thiên. Tuy kẻ địch rất chậm nhưng số lượng lại rất đông, hơn nữa chúng cũng chỉ dùng cách đánh phòng ngự, càng làm cho Sở Thiên không triển khai được. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Dần dần, Sở Thiên cảm thấy Lưỡi đao Phán quyết trong tay mình nặng quá, còn tốc độ của Hoàng Kim Thiết Vệ thì lại nhanh hơn. Trên mặt đất, Kim Cương thấy Lĩnh Vực của Sở Thiên giờ đã co lại còn một nửa. Kim Cương biết ông chủ sắp không giữ được lâu nữa, liền kéo Boeing, "Không cần biết ngươi còn bay được không, giờ nhất định phải đưa ta lên đó!"

"Được, chúng ta đi!" Boeing cắn môi, khó khăn cất cánh bay lên, máu chảy lã chã nhưng cuối cùng Boeing cũng đưa được Kim Cương lên trời.

"Ông chủ, mở Lĩnh Vực ra một chút, ta sắp bắn pháo!" Kim Cương hét to.

Đau lòng nhìn Boeing một cái, Sở Thiên vừa khó nhọc đối phó với sự tấn công của Thiết Vệ, vừa hét lại: "Khốn kiếp, ngươi cút ra mau! Tề Bách Lâm nói gì ngươi quên rồi à? Lực phản hồi lại của đại pháo, dù có là ngươi thì một ngày cũng chỉ chịu được một lần thôi!"

Phát pháo vừa nãy đã khiến bàn tay và vai của Kim Cương nát hết cả, nhưng hắn vẫn nhấc pháo lên "Ta không sao, ông chủ mau mở Lĩnh Vực ra!"

Lĩnh Vực của Sở Thiên biến mất, có điều không phải hắn cố tình làm mà là do Thần Lực của hắn đã cạn. Mắt Tạ Ngũ Đức sáng rực, "Đội hai chuẩn bị cản pháo, đội một theo ta giết Phất Lạp Địch Nặc!"

Uỳnh!!!

Đại pháo Cấm Chú nổ, các Thiết Vệ vẫn xếp thành một hàng để ngăn chặn, còn Kim Cương và Boeing thì bị rơi xuống do lực phản hồi của đại pháo. Hai phát pháo liên tiếp làm cho đội Hoàng Kim Thiết Vệ tổn thất hơn một nữa, có điều một nửa còn lại vẫn đối phó được với Sở Thiên đã cạn Thần Lực.

Trên đỉnh của một ngọn núi phía xa, Thú Hoàng Ngũ Tư đang quan sát mọi việc với ánh mắt lạnh tanh.

Khải Văn ở bên cạnh thì đang lo lắng khôn cùng, "Bệ hạ, sao ngài còn chưa ra tay? Còn đánh nữa thì Thiết Vệ của ngài và Phất Lạp Địch Nặc đều tiêu mất!"

Ngữ Tư cười khẽ, không thèm để ý đến Khải Văn. Tổn thất đám Hoàng Kim Thiết Vệ bình thường để đổi lấy việc không còn ai trên đại lục có thể chế tạo ra ma thú cấp mười, cái được cái mất của vụ làm ăn này hắn đã tính xong cả rồi!

Một luồng sáng màu vàng nhạt phát ra ở chiến trường. Ngũ Tư biến sắc, "Thần Lực tầng thứ hai? Không thể nào, Phất Lạp Địch Nặc không thể tiến bộ nhanh như thế được!"

.......

Vào lúc mấy cây kích đâm vào người, Sở Thiên cảm thấy như mình sắp chết rồi. Nhưng đúng lúc đấy, một thứ sức mạnh kỳ lạ lại phát ra từ Lưỡi đao Phán quyết!

"Lĩnh Vực --- Sinh Mệnh Hấp Thủ!"

Ngay Sở Thiên cũng không thể khống chế được, tên một loại Lĩnh Vực lạ lẫm phát ra từ miệng hắn! Ngay sau đó, tầng Thần Lực thứ hai nhanh chóng mở rộng, Lĩnh Vực màu vàng che lấp cả bầu trời, giống như đại lục xuất hiện một mặt trời nữa vậy!

Thoải mái! Sở Thiên bỗng chốc cảm thấy như có hàng trăm dòng suối nước nóng đang chảy khắp cơ thể đến từng tế bào, khiến hắn thoải mái kỳ lạ!

"A!" một tiếng rên rỉ thức tỉnh Sở Thiên, "Ca ngợi Nữ thần Sinh mệnh!!" Sở Thiên kinh hãi. Đội Hoàng Kim Thiết Vệ thần dũng đang giãy giụa trong đau đớn, những người thực lực đã yếu thì đã trở thành cái xác khô!

"Đức… Đức Khố Lạp! Phất Lạp Địch Nặc sao lại có được sức mạnh của Đức Khố Lạp?!" Ngũ Tư thất kinh.

Khải Văn nghe không hiểu là sức mạnh gì, nhưng hắn biết cái tên Đức Khố Lạp, bèn thừa cơ: "Bệ hạ, Phu nhân Chu Lệ Á của Phất Lạp Địch Nặc là cháu gái của Đức Khố Lạp!"

"Sao ngươi không nói sớm?!!" Ngũ Tư hét lên, rồi nhún ngươi xông về phía chiến trường.

"Tất cả dừng tay lại cho ta!!!"

Khi Ngũ Tư đến nơi thì tất cả đã kết thúc rồi.

Tuy Thần Lực tầng thứ hai đã biến mất nhưng Sở Thiên vẫn vuốt vuốt mái tóc đã đen trở lại cảm nhận sức sống tràn trề, tít mắt cười.

Lưỡi đao Phán quyết có lẽ thật sự là một cây Yêu Đao. Năm đó, nói hút cạn ba phần công lực, dày vò Đức Khố Lạp đến sống không bằng chết, rồi khiến Sở Thiên phát điên trên chiến trường. Nhưng hôm nay Sở Thiên lại yêu nó quá thể! Nhờ chỉ dẫn của Đức Khố Lạp, Sở Thiên biết tầng Thần Lực thứ hai vừa rồi không thuộc về mình, Sinh Mệnh Hấp Thủ cũng không phải bản lĩnh của hắn. Những cái đó đều là của Đức Khố Lạp, là sức mạnh mà năm đó Lưỡi đao Phán quyết đã hút mất! Hoặc có thể nói, Lưỡi đao Phán quyết đã cho Sở Thiên mượn sức mạnh khống chế tiềm lực sinh mệnh của Đức Khố Lạp!

Thấy Ngũ Tư xuất hiện, Sở Thiên cười nhạt: "Bệ hạ, ngài như vậy là có ý gì? Đám Hoàng Kim Thiết Vệ này…"

"Hiểu nhầm! Đều là hiểu nhầm thôi!" Ngũ Tư có chút hồn xiêu phách lạc, sức mạnh của Đức Khố Lạp tạo cho hắn áp lực lớn quá!

"Bệ hạ…" trong đám Hoàng Kim Thiết Vệ vẫn còn vài chục người sống sót, Tạ Ngũ Đức quỳ xuống, "Thiết Vệ… Thiết Vệ chỉ còn lại chúng thần!"

"Điện hạ, ta sẽ dạy bảo đám Thiết Vệ này!" Ngũ Tư dùng Thần Lực nhấc hết bọn thủ hạ lên rồi vội vàng đi mất.

"Khốn kiếp, cuối cùng cũng sợ chạy mất!" Sở Thiên thở phào, rồi trở về mặt đất