Dị Giới Thú Y

Chương 50: Bệnh tình của Long Hoàng (Thượng)



Long Hoàng mặt không biểu tình cảnh cáo mấy vị cường giả, trong không khí tràn ngập sát khí ấy, lại khiến cho mọi người kinh hoàng tim đập thình thịch

Tách ~~ Một giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo cằm của Sở Thiên, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên cuối cùng cũng cảm nhận được sự khủng bố của ma thú cấp mười, không hề có bất cứ hành động gì, cũng không hề phóng thích ra bất cứ ma pháp hay đấu khí gì, chỉ là một tia sát ý trong lòng thôi, cũng tạo ra một không khí khiến mọi người phải run rẩy, cấp mười động nộ! Thiên hạ quay cuồng! Đây là câutục ngữ trên đại lục Huyễn Thú, nó đã được Long Hoàng chứng minh triệt để!

Thực lực của mọi người dưới áp lực của Long Hoàng biểu hiện ra không chút nghi ngờ, cổ họng Sở Thiên co thắt lại, không thể nói được lời nào, chỉ có thể mặc cho mồ hôi lạnh trên người chảy ra như tắm! Cáp Bột và Hách Nhĩ Hi tốt hơn một chút, nhưng hai chân của họ lại không ngừng run lên! Khắc Lâm Tư hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cũng có thể tạo một nụ cười trước mặt Long Hoàng!

Chỉ có Mai Lâm! Vẫn là bộ dạng thản nhiên như trời sập cũng không lo, vẫn là giọng nói ôn nhu nói: "Long Hoàng bệ hạ yên tâm! Chư vị ở đây sẽ tuân thủ theo danh dự của cường giả!"

Cường giả? Sở Thiên run rẩy nhìn mọi người một cái, trong lòng lại nói vơi Mai Lâm: Trước mặt Long Hoàng e rằng chỉ có mỗi nàng là xứng làm cường giả thôi!

Đích thực, dưới sát ý của Long Hoàng, trong mấy người chỉ có mỗi Mai Lâm có thể ung dung ứng phó, cũng chỉ có nàng ta giữ được nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt thanh tú cao nhã! Nhìn dung nhan mỹ lệ của Mai Lâm mới chỉ khoảng ba mươi tuổi, Sở Thiên thầm tặc lưỡi, trẻ như vậy, lại có một thực lực kinh hồn! Thật không biết nàng tu luyện kiểu gì!

Lúc này, Khắc Lâm Tư cũng đã dần hồi phục lại từ áp lực ấy, "Bệ hạ! Chuyện hôm nay nếu có người tiết lộ ra ngoài, vậy thì ta sẽ thay ngài giết hắn!" Dứt lời, hắn còn liếc mắt nhìn Sở Thiên một cái, rõ ràng là ám thị, Phất Lạp Địch Nặc mới là kẻ không đáng tin nhất!

"Ha ha, người khác thì sẽ không làm chuyện vô sỉ như vậy, nhưng mà," Cáp Bột tuy vẫn còn căng thẳng, nhưng hắn quyết không bỏ qua cơ hội để công kích người Khải Tát, "Chỉ không biết Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh có thể làm được không!"

Quan hệ của Thiên Hải quốc và Lôi Tư tuy cũng không quá mức thân thiết, nhưng đại biểu của Khải Tát -- Sở Thiên, lại khiến bọn chúng cùng đứng trên một chiến tuyến, hai người mỗi người một câu, cố gắng hãm hại Sở Thiên, chỉ hận Long Hoàng không thể ngay lập tức giết hắn!

"Đủ rồi! Chúng ta là đến chữa bệnh cho Long Hoàng!" Mai Lâm không đợi Long Hoàng phát nộ, đã đưa ra phản ứng trước, gõ mạnh vào chiếc bàn, quát: "Ta tin Phất Lạp Địch Nặc! Nếu hắn đem chuyện hôm nay nói ra ngoài! Vậy các ngươi cứ đến tìm ta tính sổ đi!"

"Pháp thần Mai Lâm, xin hãy bớt giận!" Khắc Lâm Tư có thể không sợ Sở Thiên, cũng có thể không sợ Mai Lâm, nhưng khi Sở Thiên và Mai Lâm đứng cùng một bên, thế lực mà hai người bọn họ đại diện, thì không phải là chuyện để đế quốc Lôi Tư có thể chống đỡ được, cho nên hắn lựa chọn cách nhượng bộ tạm thời, "Ta không có ý hạ thấp danh dự Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, chỉ là quan tâm hắn mà thôi."

Khắc Lâm Tư nhượng bộ rồi, còn lại Cáp Bột gượng gạo nhìn Sở Thiên, không có gì để nói. Không có sự ủng hộ của Lôi Tư, Thiên Hải quốc vẫn không dám đồng thời đắc tội với cả hai cường quốc Ai Nhĩ Sâm và Khải Tát!

Nước yếu không ngoại giao! Sở Thiên cảm thấy may mắn khi mình gia nhập vào quốc gia được xưng là "Thiết kỵ Khải Tát vô địch. Nếu như không phải ba mươi vạn thiết kỵ Khải Tát thời khắc nào cũng uy hiếp đến sự tồn vong của vương quốc Ai Nhĩ Sâm, e rằng Mai Lâm cũng không mạo hiểm đắc tội Long Hoàng để giúp mình!

Cảm kích nhìn Mai Lâm một cái, Sở Thiên bỗng phát hiện: Thái độ của Mai Lâm đối với mình vô cùng thân thiết, có một cảm giác như người mẹ hiền nhìn đứa con của mình vậy! Sở Thiên hơi lắc nhẹ đầu, đánh đuổi cái cảm giác quái dị đó ra khỏi đầu, sau đó nói với Long Hoàng: "Xin Long Hoàng bệ hạ yên tâm! Ta lấy tín ngưỡng của nữ thần Sinh Mệnh ra thề: Tuyệt đối không nói bệnh tình của ngài cho bất cứ người nào biết!"

Đối với một Tế Tự mà nói, lấy danh nghĩa của nữ thần Sinh Mệnh ra thề là trịnh trọng nhất! Có điều, đối với Sở Thiên, kẻ thần côn cả ngày biên diễn ra những lời trích dẫn của nữ thần Sinh Mệnh mà nói thì…

Tiếp sau Sở Thiên, tất cả mọi người đều thốt ra lời thề độc địa nhất để bảo đảm với Long Hoàng, sau đó Long Hoàng từ từ nói ra triệu chứng của hắn.

Long Hoàng miêu tả hết sức phức tạp, một loạt những thuật ngữ pháp thuật và danh từ chuyên môn khiến cho Sở Thiên xây xẩm đầu óc! Tỉ mỉ nghĩ kỹ cả ngày trời, Sở Thiên mới dùng thuật ngữ thú y để tổng kết ra bệnh tình của Long Hoàng: Cảm mạo, sốt, ho, còn bị sưng họng…

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Một căn bệnh nhỏ nhặt như vậy, lại khuấy động sự tĩnh lặng của toàn bộ đại lục?! Còn sát khí đằng đằng uy hiếp lão tử? Ngươi, con mẹ nó cứ như nói chuyện phiếm vậy!!! Sở Thiên tuy sắc mặt nghiêm túc nghe Long Hoàng giảng giải, nhưng trong lòng lại nhục mạ liên hồi!

Chửi suốt một hồi, Sở Thiên bỗng phát hiện tình huống có chút không đúng, theo lý mà nói, các chuyên gia ngồi đây sau khi nghe bệnh tình của Long Hoàng, cho dù không dám tức giận, nhưng ít nhất cũng phải dở khóc dở cười chứ? Nhưng họ bây giờ lại cau mày nhăn mặt, ngay cả Mai Lâm vốn trầm ổn nhất cũng lần đầu tiên lộ ra nét mặt nghiêm trọng…

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Mình ngốc quá! Nhìn bộ dạng người khác như vậy, Sở Thiên đã hiều, bản thân phạm phải một sai sót lớn: ho, họng bị viêm là những bệnh vặt trên trái đất, đối với người bình thường trên đại lục Huyễn Thú này cũng là chuyện thường, nhưng nếu là ở trên thân thể của Long Hoàng, vậy thì ý nghĩa lại khác. nguồn TruyenFull.vn

Thân thể của Long tộc vốn không phải khoa trương, nhưng ngoài việc trong chiến đấu bị kẻ địch đả thương ra, thời gian còn lại căn bản sẽ không có bất cứ bệnh tật gì! Nhưng hiện tại không những một con rồng bị bệnh, hơn nữa con rồng này lại là vua của loài rồng! Như vậy thì vấn đề lại rất nghiêm trọng rồi.

Ma thú cấp mười sinh bệnh? Đây giống như là một câu chuyện hết sức nực cười, nhưng Long Hoàng lại thực sự có bệnh, hơn nữa lại là bị cảm mạo và viêm họng! Long tộc sở dĩ cường đại, chính là vì chúng có long ngữ ma pháp có thể tung hoành trên đại lục! Long ngữ ma pháp làm sao để phát ra? Đương nhiên là dựa vào miệng và họng của chúng rồi, nhưng hiện giờ họng của Long Hoàng lại bị viêm…

Nếu như Long Hoàng chỉ là một con Cự Long bình thường thì cũng chẳng có gì, cho dù là cấp chín cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng Á Lợi Tư Thác Đức lại là vua của Long tộc! Trong vùng núi A Cổ Lạp sơn lấy thực lực vi tôn này, nếu không phóng ma pháp Long Hoàng như ngươi còn có thể làm được sao? Huống hồ những người phiêu bạt giang hồ, có ai có thể không có kẻ thù? Kẻ có tư cách làm kẻ thù của Long Hoàng, e rằng cũng chỉ có ma thú cấp mười thôi, nếu lúc này kẻ thù của Á Lợi Tư Thác Đức phát hiện, hắn đã biến thành một phế nhân hữu danh vô thực, có lẽ đến ngày thứ hai, cả A Cổ Lạp sơn này đã biến thành một cái nồi lớn để nướng rắn mối mà thôi.....

"Hơn nữa bệnh này của ta, đã được nhiều Tế Tự cao cấp và hắc ám ma pháp sư chữa trị qua," Giọng nói Long Hoàng khàn đặc vô cùng chói tai, "Nhưng không hề có bất cứ hiệu quả nào!"

Thuật Tế Tự kích thích tiềm lực sống không có tác dụng, ma pháp hắc ám chuyên về bệnh độc cũng vô dụng, e rằng bệnh của Long Hoàng không hề đơn giản! Sở Thiên đã ngầm tính toán: Cảm mạo bình thường, họng bị viêm, tùy tiện tìm một Tế Tự điều động một chút tiềm lực sống là có thể lành bệnh rồi! Cho dù Tế Tự không chữa được, nhưng Hắc Ám ma pháp sư như Ba Bác Tát cũng có thể dùng độc để giết vi khuẩn bệnh cảm mạo mà giải quyết vấn đề! Nhưng hiện tại hai cách này đều không có giá trị…

Không thể hồi phục bệnh theo như thông thường được, tiêu diệt vi khuẩn gây bệnh cũng không được, triệu chứng biểu hiện của bệnh này, trong kiến thức của Sở Thiên, chỉ có một bệnh có thể giải thích mà thôi.