Kỳ khảo thí của Đại Khương cách năm năm sẽ tổ chức một lần, mọi năm đều do đích thân Khương Linh Đế giám sát. Năm nay là năm đầu tiên Khương Linh Đế giao lại trọng trách ấy cho Khương Mặc Hiên. Dân gian vì thế đồn rằng Khương Linh Đế đã bắt đầu để thái tử làm quen với những việc mà một quân chủ tương lai nên làm.
Kỳ khảo thí phân thành năm vòng, mỗi vòng diễn ra trong ba ngày hai đêm. Bốn vòng đầu sàng lọc ba mươi khảo sinh ưu tú nhất giữa ngàn người. Đề thi do đại học sĩ Trương Tấn Dịch đề ra, nhưng ông không tham gia chấm bài trực tiếp. Kết quả giữ ai bỏ ai đều do các quan chủ khảo khác quyết định. Chỉ đến vòng cuối cùng, đề thi mới do Khương Linh Đế ngự bút, cũng chính Khương Linh Đế sẽ tuyển chọn bài thi của ai xứng đáng liệt vào hàng tam khôi. (1) Năm nay có chút khác biệt hơn, bởi vì kết quả sẽ do Khương Linh Đế và Khương Mặc Hiên cùng thống nhất ý kiến với nhau.
Tuy nói bốn vòng thi đầu Khương Mặc Hiên chẳng cần làm gì cả, nhưng y thật sự nghiêm túc muốn học hỏi với các vị đại thần, cho nên gần như ăn ngủ đều ở tại Vĩnh Minh Điện, không mấy khi quay về Trữ cung. Tô Như Bảo và Tô Như Thiện rất siêng năng sai người đem thức ăn tới cho y, mỗi ngày ba bữa đều không thiếu bữa nào, còn Trình Sở Y lại không thể hiện gì. Khương Mặc Hiên nhìn mấy đĩa thức ăn ngào ngạt hương thơm, không hiểu sao tâm tình lại không tốt, hỏi Chúc Bình bên cạnh: “Thái tử phi còn đang dưỡng thương sao?”
Chúc Bình vẫn luôn canh gác bên ngoài Vĩnh Minh Điện suốt, không rõ lắm nên nói ậm ờ: “Có lẽ vậy.”
Khương Mặc Hiên không an tâm đứng dậy khỏi bàn: “Về Trữ cung một chuyến.”
Khi Khương Mặc Hiên và Chúc Bình đến Tình Tuyết Viện, bắt gặp cảnh Trình Sở Y và Khương Hạo Giai ngồi ở bàn đá trong hoa viên bàn luận âm luật. Trình Sở Y tự nghĩ dù sao cũng đã gả cho thái tử, Khương Hạo Giai lại không đến thăm bệnh, cho nên không tiện nói chuyện trong phòng riêng như lần trước. Hai người cứ quang minh chính đại nói chuyện bên ngoài thế này sẽ tránh được thị phi thêu dệt bừa bãi.
Khương Mặc Hiên siết tay đứng bất động hồi lâu rồi quay đi. Trình Sở Y không có y ở cạnh vẫn sống thật nhàn nhã phong tình, uổng cho y nghĩ rằng hắn còn bị thương chưa khỏi.
Chúc Bình biết Khương Mặc Hiên giận rồi, không dám tự ý lên tiếng, lát sau nghe y hỏi: “Chuyện giữa hoàng thúc và tể tướng ngươi điều tra thế nào rồi?”
“Vương gia không hề mời tể tướng đến buổi tiệc hiền sĩ đó, ngược lại người muốn lôi kéo vương gia nghiêng về phía mình chính là tể tướng.”
“Không cần biết ai lôi kéo ai, bọn họ ở cạnh nhau chắc chắn không làm ra chuyện tốt gì.”
Chúc Bình gật đầu cho là phải: “Thái tử, người hãy nhắc nhở thái tử phi tránh xa vương gia. Thái tử phi vừa vào cung nên có nhiều chuyện còn chưa biết.”
“Y là người của cung nào còn phải đợi ta nhắc nhở mới biết sao?”
Khương Mặc Hiên nộ khí xung thiên, tức tối đi thẳng. Chúc Bình tự vả vào miệng, trách mình nói nhiều châm thêm dầu vào lửa.
Sấu Tử đem điểm tâm đến cho Trình Sở Y và Khương Hạo Giai thoáng thấy bóng dáng của Khương Mặc Hiên và Chúc Bình đi ngang qua, đợi Khương Hạo Giai về rồi mới bẩm báo với Trình Sở Y. Trình Sở Y cầm tách trà đặt giữa hai tay cho ấm chứ không uống: “Ta và vương gia chỉ là nói chuyện phiếm, không có gì phải sợ bị thái tử bắt gặp. Ngược lại, điều khiến ta lo lắng là kỳ khảo thí đang diễn ra.”
“Thái tử cho đến giờ vẫn bình an vô sự. Có khi nào chuyện không nghiêm trọng như người nghĩ không?” Sấu Tử hỏi.
Trình Sở Y tự trấn an: “Mong được như ngươi nói.”
Sấu Tử lại nói: “Tại sao người không bói rõ một chút, như họa từ ai đến, lại từ việc gì mà ra, có vậy chẳng phải dễ dàng tránh hơn sao?”
Trình Sở Y lắc đầu: “Ngươi chưa học bói quẻ nên chưa hiểu. Không phải việc gì muốn bói cũng đều bói ra, càng không phải bói ra liền sửa đổi được. Nếu vậy, thiên hạ đã đại loạn từ lâu. Biết trước chỉ có thể cố sức làm giảm tai họa, không thể nào ngăn tai họa xảy ra. Giống như những người theo đuổi thuật trường sinh bất lão vậy. Không biết có trường sinh bất lão thật hay chăng, nhưng nếu có thì trước khi họ tìm ra thuốc đã chết mất rồi. Dùng cả đời theo đuổi cuối cùng vẫn không được gì. Mệnh chính là thứ đáng sợ như vậy. Ở ngay trước mặt ngươi thôi, nhưng ngươi với mãi cũng không tới, sửa đổi cũng không được. Bất quá, ta không cam tâm bị vận mệnh sắp đặt như con rối. Thứ cần tranh đấu thì phải tranh đấu đến cùng vì chính mình.”
Trong lúc Trình Sở Y đang rầu rĩ không thôi, Khương Mặc Hiên lại đi đến Hàm Hương Viện của Tô Như Thiện ôm ấp mỹ nhân xả giận. Nửa đêm, y ngủ không được ngồi dậy chống một tay lên đầu gối, mái tóc tán loạn xõa một bên vai. Có gì đó rất không đúng. Cơ thể y không đúng. Đầu óc cũng không đúng. Lúc tối cùng Tô Như Thiện thân mật, chỉ làm được một lần đã chán mà ngừng lại giữa chừng. Trước giờ điều này chưa từng xảy ra.
Ban đầu Khương Mặc Hiên viện cớ mấy ngày qua mệt mỏi ảnh hưởng tới tâm trạng, nhưng giờ mệt thế nào thì mệt, lại không ngủ được. Trong lòng cứ thấy khó chịu về Trình Sở Y. Tô Như Thiện thức giấc, vươn tay ôm lấy cổ Khương Mặc Hiên từ phía sau, giọng ngái ngủ mềm yếu hỏi: “Thái tử, sao lại thức rồi?”
Khương Mặc Hiên xoay người đè nàng nằm xuống và tiến vào cơ thể nàng. Nàng tỉnh ngủ cười thỏ thẻ: “Thái tử hư thật.”
Khương Mặc Hiên tận sức ra vào nhưng cảm thấy trống rỗng cực kỳ. Y nhìn vào bờ môi hé mở rên rỉ của Tô Như Thiện liền nhớ tới bờ môi Trình Sở Y nên hung hăng cúi xuống gặm lấy và xuất ra trong lúc vô ý thức. Xuất xong thì rời giường mặc lại y phục, bỏ mặc Tô Như Thiện đang nằm thiếp đi.
Khương Mặc Hiên lảo đảo như người say rượu bước ra bên ngoài, gió lạnh thổi bần bật từng cơn, đập lên khuôn mặt y. Y ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù không thể tin được nhưng vẫn phải thừa nhận một sự thật đã khó mà chối cãi: “Ta…vậy mà lại…thích hắn!!! Thích một nam nhân!!!”
***
Nỗi lo sợ của Trình Sở Y không đến sớm, cũng chẳng đến muộn, lại đến vào ngay ngày mở đầu vòng khảo thí cuối cùng. Không ai biết lý do vì sao, hộp đề thi chưa được mở ra thì cuộc khảo thí đã bị dừng lại. Đêm đó, Càn Khôn Điện rực sáng như ban ngày.
Nghe tin khảo thí xảy ra vấn đề mà Khương Mặc Hiên đến tận canh ba vẫn chưa thấy về, Trình Sở Y lo lắng cùng Sấu Tử ra ngoài cổng Trữ cung đợi, đến gần sáng vẫn không thấy tin tức gì nên liều lĩnh chạy đến Càn Khôn Điện. Có điều, hắn vẫn chưa gan tới mức dám xông vào, chỉ đành đứng ở ngoài sân rộng đợi tiếp.
Đợi đến lúc Liên Cẩn dẫn Khương Mặc Hiên đi ra, phía sau còn có một đám thị vệ. Sắc mặt Khương Mặc Hiên tối đen tàn tạ, con ngươi không còn sức sống nào. Chỉ sau một đêm mà Khương Mặc Hiên lại thành ra bộ dạng này, Trình Sở Y ngầm biết tai họa lần này tày đình rồi.
Khương Mặc Hiên kinh ngạc khi trông thấy hắn, nói nhỏ với Liên Cẩn. Liên Cẩn nể tình cùng thị vệ lui ra một đoạn để Khương Mặc Hiên nói chuyện với Trình Sở Y. Trình Sở Y chạy tới, chưa kịp hỏi thì Khương Mặc Hiên đã nói: “Ta không có làm. Ngươi tin ta không?”
Mặc dù không biết Khương Mặc Hiên vướng phải tội gì, Trình Sở Y vẫn cứng rắn đáp: “Tin.”
Khương Mặc Hiên tháo dải huyết ngọc đeo trên thắt lưng xuống đưa cho Trình Sở Y: “Đi tìm Hàn Phỉ và Chúc Bình minh oan cho ta. Có thứ này ngươi có thể tùy ý sai khiến những thuộc hạ dưới trướng của ta.” Sau đó y cùng Liên Cẩn và thị vệ rời đi.
Trình Sở Y đứng chết trân tại chỗ, ngũ vị tạp trần. Phúc họa trên đời đúng là điều khó lường. Có ai ngờ được thái tử cao cao tại thượng của bản triều sẽ có ngày ra nông nỗi này?
Một thái giám đột nhiên từ phía sau chạy đến nói nhỏ với Trình Sở Y quốc sư muốn gặp hắn. Trình Sở Y cất vội ngọc bội vào thắt lưng, cùng Sấu Tử rời đi ngay. Khi đến một cụm hòn non bộ cao che khuất cả dáng người, Trình Sở Y một mình đi vào, để Sấu Tử và thái giám ở bên ngoài canh chừng. Hi Hoài nghe thấy tiếng bước chân thì quay lưng lại, thừa biết Trình Sở Y đang thắc mắc điều gì nên không tốn thêm thời gian nữa mà nói thẳng luôn:
“Sáng nay trước lúc công bố đề thi, Hình bộ nhận được tin tố cáo đề thi đã bị tiết lộ, mà bản sao chép vừa hay lục soát được trong biệt viện Tô Như Lân đang tá túc, kèm theo một bức thư mà thái tử gửi cho Tô Như Lân. Hình bộ dâng bản sao chép và thư lên cho hoàng thượng, hoàng thượng đọc xong đại nộ cho dừng ngay cuộc khảo thí. Trong thư nói Thái tử muốn Tô Như Lân trở thành trạng nguyên kỳ này, sau đó sẽ từ từ dàn xếp cho Tô Như Lân vào vị trí của Binh bộ thượng thư Hoàng Thời. Hoàng Thời tuổi tác đã cao, hết tháng này là cáo lão hồi hương. Binh bộ chủ quản về binh quyền, mặc dù trong thư không nói rõ Thái tử muốn thâu tóm Binh bộ làm gì nhưng chín phần mười thì ai cũng hiểu lý do rồi. Hoàng thượng hạ lệnh biệt giam Thái tử ở Hình bộ. Chuyện này giao lại cho Dự vương điều tra.”
Lý do? Tạo phản sao? Hiện giờ Khương Mặc Hiên chỉ dưới một người mà trên vạn người, Khương Linh Đế lại có mỗi mình y là con trai, vốn không cần ngu xuẩn tạo phản làm gì.
Trình Sở Y cả kinh nói: “Thái tử chắc chắn không làm vậy. Mà khoan bàn đến việc thái tử có làm hay không, một văn trạng nguyên sao có thể được tiến cử vào vị trí Binh bộ thương thư?”
“Tô Như Lân văn võ song toàn, chuyện này có lẽ không khó nếu hắn đỗ đầu kỳ khảo thí này.”
“Nghĩa phụ có biết ai là người tố cáo không?”
“Hình bộ không tiết lộ nhưng ta đã nghe ngóng thay con. Đó là một sĩ tử cũng rất có tiếng tăm tên Đổng Chính. Văn tài so với Tô Như Lân không thua kém gì.”
“Nhưng vì sao Hình bộ lại dễ dàng tin vào lời của một người mà lục soát biệt viện Tô Như Lân ở? Và còn Đổng Chính này lấy tin từ đâu ra?” Trình Sở Y thắc mắc.
“Trong lục bộ, Lễ bộ và Công bộ là người của thái tử, nhưng Hình bộ và Hộ bộ là người của Dự vương. Hai bộ còn lại vẫn chưa bên nào nắm giữ được. Hình bộ làm việc nhanh lẹ như vậy có lẽ vì nghĩ chuyện gây bất lợi cho thái tử thì sẽ có lợi cho Dự vương. Còn về Đổng Chính, tên này khai trong một lần say rượu Tô Như Lân đã khoe khoang thái tử là thân thích bên y, còn nói thái tử sẽ giúp y xem trước đề thi, vì vậy trạng nguyên lần này không ai ngoài y.”
“Nực cười! Chuyện quan trọng như vậy sao Tô Như Lân có thể tùy tiện khoe khoang ra bên ngoài?”
“Không nực cười! Sở Y, trong cung cấm này có nhiều chuyện còn vô lý hơn như thế, nhưng nếu được dàn dựng kỹ càng và nếu ai cũng tin thì sẽ trở thành sự thật rành rành.”
“Nghĩa phụ, ý của người là thái tử phải gánh nỗi oan này sao?”
Hi Hoài cười xoa đầu Trình Sở Y: “Đứa trẻ ngốc, đừng lo, thái tử sẽ không chịu oan lâu đâu. Con nên nhớ hoàng đế tương lai của Đại Khương này chỉ có một. Không ai hoặc thế lực nào có thể làm thái tử đổ nổi. Ta đến chỉ để nhắc nhở con đừng manh động. Kể cả khi con không làm gì, tự sẽ có vận mệnh bảo hộ chu toàn cho thái tử.”
Trình Sở Y không đồng ý nói: “Nghĩa phụ, nếu cái gì cũng tuân theo mệnh, con người sống liệu có ý nghĩa gì nữa? Con và thái tử bây giờ ở chung một thuyền. Con thuyền này bị lật thì con cũng khó mà an toàn được.”
Hi Hoài cụp mắt phân vân: “Sao nói mãi mà con vẫn không hiểu vậy?”
Trình Sở Y thật sự không hiểu: “Hay là nghĩa phụ còn biết gì đó mà chưa nói với con?”
“Nếu nói được thì ta đã nói rồi. Đợi thêm thời gian nữa con tự khắc sẽ hiểu ra.”
Hi Hoài xoay người đi. Trình Sở Y không phục gọi theo: “Nghĩa phụ.”
Hi Hoài thở dài: “Thôi đi, xem như ta chưa nói gì. Muốn làm gì thì tùy con.”
Khi Trình Sở Y và Sấu Tử về đến Trữ cung, Tô Như Bảo và Tô Như Thiện vẫn chưa hay biết gì. Hai canh giờ sau Liên Cẩn mới đến truyền chỉ, khiến cả Trữ cung chấn động một phen. Tô Như Bảo ngất xỉu khi còn đang quỳ nghe chỉ, Tô Như Thiện khóc thét lên như chết người thân, chỉ có Trình Sở Y vẫn giữ được bình tĩnh đón nhận chiếu chỉ trên tay. Thái tử chỉ là bị giam giữ, không phải trong cơn thập tử nhất sinh, cũng không cần hai nữ nhân kia diễn nhiều trò đến thế.
Về đến Tình Tuyết Viện, Trình Sở Y giả vờ không biết gì hỏi rõ Chúc Bình đầu đuôi mọi việc. Chúc Bình kể lại cũng không khác lắm so với những gì Hi Hoài từng nói. Trình Sở Y bèn đưa dải huyết ngọc cho Chúc Bình xem, bảo y gọi cả Hàn Phỉ tới cùng bàn bạc đối sách.
Trình Sở Y đợi mất mấy canh giờ mới thấy Chúc Bình lôi Hàn Phỉ đến, hỏi ra thì là do Hàn Phỉ say xỉn quá mức, bị Chúc Bình nhúng đầu vào thau nước lạnh mấy lượt mới có thể tỉnh, sau đó bọn họ còn tranh thủ đi tìm hiểu thêm chút tình hình. Trình Sở Y ngán ngẩm trong lòng, mưu sĩ quen thói say xỉn như Hàn Phỉ thì còn làm nên đại sự gì? Nhưng mà, Khương Mặc Hiên vừa gặp chuyện, đây đang là lúc cần dùng người, hắn không thể khó dễ ra mặt với thuộc hạ của y.
Trình Sở Y trực tiếp nhập đề: “Thái tử bị người mưu hại. Hoàng thượng giao chuyện này cho vương gia toàn quyền điều tra. Ta muốn hỏi một câu, vương gia và thái tử bình thường quan hệ thế nào?”
Chúc Bình thẳng thừng nói: “Vương gia không thể tin được. Quyền lực triều đình đang chia đôi giữa vương gia và thái tử, thậm chí vương gia còn được lòng nhiều người hơn cả thái tử. Nếu thái tử đổ, người có lợi nhất không ai ngoài vương gia.”
Trình Sở Y không phải không đoán được tình thế này, chỉ không ngờ lại nghiêm trọng đến mức ấy. Nếu Khương Hạo Giai có tư tâm trong lúc điều tra, liệu Khương Mặc Hiên sẽ thế nào? Khương Linh Đế nắm triều chính bao nhiêu năm qua, so với một người mới chân ướt chân ráo bước vào cung như hắn, lẽ nào không hiểu rõ sự căng thẳng giữa thúc điệt bọn họ? Cớ sao còn giao chuyện hệ trọng như vậy cho Khương Hạo Giai điều tra? Trong hồ lô của Khương Linh Đế đang chứa thuốc gì?
Trình Sở Y hướng Hàn Phỉ nói: “Ngươi là người trực tiếp có mặt trong buổi khảo thí, ngươi nói ta biết xem toàn bộ quá trình có gì bất thường không?”
Hàn Phỉ xấu hổ gãi đầu: “Cái này…”
Chúc Bình tức giận nói: “Thái tử phi có điều không biết. Nếu hắn thật sự đi thi thì nhiều năm qua đâu đã đến lượt người khác chiếm được chức trạng nguyên? Lần trước đã vậy, lần này cũng vậy, hắn uống say quá mức, đến trễ giờ thi, bị đuổi ra khỏi cổng.”
Hàn Phỉ chen vào: “Tuy nói là vậy nhưng thần lại biết đôi chút về cuộc khảo thí năm nay, bởi vì thần đã theo hầu thái tử khi thái tử trò chuyện cùng các vị đại thần về quy trình thi cử. Hiển nhiên chỉ là về quy trình mà thôi, những chuyện quan trọng khác thì thần không được phép có mặt. Đêm trước ngày bắt đầu vòng thi cuối, hoàng thượng đích thân ra đề, thái tử cũng có ở cạnh, sau đó đề thi được niêm phong cẩn thận tại Càn Khôn Điện. Đợi tới ngày thi, thái tử mới mang theo hộp niêm phong đến trường thi giao lại cho các chủ khảo mở ra.”
“Nói vậy, ngoài hoàng thượng thì thái tử là người duy nhất biết được đề thi?” Trình Sở Y hỏi.
Hàn Phỉ gật đầu: “Vậy nên khi đề thi bị tiết lộ, thái tử là người đáng nghi nhất. Hình bộ thượng thư Lâu Khánh Đức cho rằng thái tử ngay trong đêm chép một bản sao cùng bức thư thông đồng kia gửi cho Tô Như Lân. Nét chữ trong bản sao và thư đến hoàng thượng đọc cũng tin là do thái tử làm, vậy khẳng định bút tích phải giống như in với bút tích thật của thái tử.”
“Không có ai hoài nghi vì sao Tô Như Lân đọc xong rồi không đem hai chứng cứ quan trọng như vậy đốt bỏ à?” Trình Sở Y lại hỏi.
Chúc Bình chán nản đáp: “Tô Như Lân tuy văn võ toàn tài nhưng ngày thường nói năng ngông cuồng, sau khi đến kinh thành ứng thí đã nhiều lần cậy thế thái tử mà huênh hoang. Chỉ là, thái tử không rảnh rỗi đi chấp nhặt với y. Bất quá, y tiếng xấu đồn xa, cho nên khi nghe Đổng Chính tố cáo thì đa phần đều tin. Bởi lẽ đó, Lâu Khánh Đức nói rằng một kẻ coi trời bằng vung như Tô Như Lân chẳng thèm xóa chứng cứ vì nghĩ rằng không ai phát hiện được cũng không có gì lạ. Hoặc là do thời gian quá gấp gáp, Tô Như Lân bận đến trường thi trước nên chưa có đủ thời gian xóa. Lâu Khánh Đức là người của vương gia, dù với lý do nào thì cũng chỉ muốn đổ cái tội này lên thái tử cho bằng được.”
Trình Sở Y im lặng đánh giá. Lời tố cáo của Đổng Chính, sự huênh hoang của Tô Như Lân, những thứ này chỉ là bằng chứng gián tiếp không quan trọng gì mấy. Muốn nói có thì có, muốn nói không cũng được. Điều quan trọng là phải xác định được đề thi bằng cách nào bị tiết lộ cho người thứ ba ngoài Khương Linh Đế và Khương Mặc Hiên biết, còn có ai đã giả mạo bút tích của Khương Mặc Hiên viết những bức thư đó? Một khi hai bằng chứng sắt thép này bị đánh vỡ, tội danh Khương Mặc Hiên đang gánh tự sẽ được thanh minh.
Trình Sở Y nghĩ xong thì nói: “Chúc Bình, ngươi đi điều tra về Hình bộ thượng thư Lâu Khánh Đức, xem ngày thường ông ta hay qua lại với những ai, đặc biệt là khoảng thời gian trước kỳ khảo thí.”
Chúc Bình không hiểu hỏi: “Vì sao lại phải điều tra ông ta? Không phải chúng ta nên tìm hiểu vì sao đề thi bị tiết lộ trước sao?”
Trình Sở Y giải thích: “Các ngươi nghĩ xem, Lâu Khánh Đức không hề biết qua đề thi. Ông ta nhận được tin Đổng Chính mật báo, sau đó đưa người đến lục soát biệt viện Tô Như Lân, cho dù lục ra được gì thì có chắc đó thực sự là đề thi? Vu cáo thái tử là tội lớn đến chừng nào, có thể bị tru di tam tộc, thế mà ông ta lại không do dự gì cầm đề thi đó đến tố cáo với hoàng thượng, không lạ chút nào sao?”
Chúc Bình ngộ ra: “Thần hiểu rồi. Có người đáng tin cậy đã nói cho ông ta biết đó là đề thi thật. Ông ta chỉ làm việc theo mệnh lệnh.”
“Đúng vậy, dựa vào lời mật báo của Đổng Chính thôi thì ông ta không có cái gan đụng tới thái tử.”
“Vậy người chỉ thị ông ta khẳng định là vương gia rồi?” Chúc Bình hỏi.
Trình Sở Y lắc đầu: “Ta nghĩ chưa hẳn là vương gia. Ai cũng biết Hình bộ thuộc về vương gia, cũng biết vương gia và thái tử không thuận hòa, vương gia chẳng dại dột gì chỉ thị thuộc hạ của chính mình làm chuyện tổn hại thái tử để người người đều nhìn ra như thế.”
Hàn Phỉ đồng tình: “Vương gia là người vô cùng nhạy bén sâu sắc, nếu muốn hại thái tử cũng sẽ hại bằng cách mà không ai nghi ngờ tới ngài ấy, tuyệt đối không lộ liễu như vậy.”
Trình Sở Y dặn thêm Chúc Bình: “Cũng điều tra cả lai lịch của Đổng Chính thử.”
Đổng Chính kia đổ tội cho Tô Như Lân có thật chỉ vì giành chức trạng nguyên? Nghĩa phụ hắn nói văn tài của y so với Tô Như Lân không thua kém, vậy có lý do gì tin rằng Tô Như Lân nhất định giành được trạng nguyên mà không phải là y? Còn nữa, nếu Hàn Phỉ không say xỉn trễ giờ vào thi, lại chắc gì chức trạng nguyên không đến tay Hàn Phỉ, Đổng Chính cần gì đấu đá với Tô Như Lân?
Hàn Phỉ hỏi Trình Sở Y: “Thái tử phi, còn ta phải làm gì?”
Trình Sở Y phân phó tiếp: “Ngươi đi điều tra kẻ giả mạo bút tích của thái tử. Về chuyện đề thi bị tiết lộ, tự ta sẽ điều tra.”
Thống nhất xong, Chúc Bình và Hàn Phỉ lập tức rời đi hành sự.