Dĩ Mệnh Trấn Mệnh

Chương 40: Xuất Cung đến Dịch Cẩm



Quảng công công nói rằng mỗi hồ rượu trong Miên Sơn Cung cất giữ một loại rượu khác nhau. Trình Sở Y cảm thấy cũng khá thú vị, cho nên đi cùng ông đến từng hồ, ở mỗi hồ nếm thử một chút. Đang nếm nửa chừng thì Toàn Tử chạy tới báo tin có một nhóm phi tần đến Thái Thuần Cung xin thỉnh an hắn.

Trình Sở Y từ chối: “Cứ nói ta bận việc rồi, không thể tiếp bọn họ.”

Toàn Tử khổ sở nói: “Các vị nương nương cũng không phải lần đầu đến thỉnh an người. Nô tài đã dùng cái cớ này giúp người tiễn họ đi nhiều lần lắm rồi. Lần này người thật sự nên đi xem một chút.”

Trình Sở Y nghe vậy bất đắc dĩ quay về Thái Thuần Cung một chuyến.

Đám phi tử đến lần này dẫn đầu bởi Tào quý phi, bên cạnh còn có thêm bốn người khác. Trình Sở Y chẳng biết ai với ai, nhìn sang Toàn Tử ngầm hỏi trong lúc họ đang bận hành lễ. Toàn Tử nhanh miệng nói ra danh phận từng người: “Cài trâm khổng tước lục chính là Tào quý phi. Hoàng thượng chỉ lập hai vị quý phi. Sau khi Mạnh quý phi chết thì Tào quý phi xem như có vai vế thứ nhì trong cung chỉ sau người. Cài trâm mẫu đơn hồng ngọc là Diêm tần, cài trâm mai hoa bạch ngọc là Tằng tiệp dư, cài trâm lưu ly là Bối mỹ nhân, cài trâm ngũ sắc là Đỗ mỹ nhân.”

Trình Sở Y hít sâu. Bên ngoài đồn đại Khương Mặc Hiên hoang dâm, tin đồn này thật không có cách nào bênh vực được. Nhiều nữ nhân như vậy, đến cả mặt mũi họ Trình Sở Y còn chẳng nhớ hết, vậy mà Khương Mặc Hiên có thể sủng hạnh hết hay sao? Nghĩ thôi đã thấy khó khăn rồi.

Trình Sở Y gạt qua gạt lại nắp tách trà hỏi: “Các vị muội muội hôm nay đến vì chuyện gì?”

Những người khác đồng loạt nhìn sang Tào quý phi. Tào quý phi mỉm cười lên tiếng: “Bọn muội nghe nói sức khỏe của hoàng hậu không tốt nên mới đến thăm hỏi, sẵn tiện mang tặng người túi hương thảo dược do đích tay các muội làm, mong là người sẽ thích.”

Trình Sở Y nhìn Toàn Tử. Toàn Tử miễn cưỡng gật đầu như muốn nói ngay cả cái cớ bệnh thì y cũng xài luôn rồi. Trình Sở Y ra vẻ cảm thông sâu sắc, quả nhiên là tội cho y.

Tào quý phi sai cung nữ bên cạnh dâng khay túi hương lên. Toàn Tử được Trình Sở Y cho phép liền đứng ra nhận thay hắn.

“Đa tạ các muội có lòng, nếu không còn gì nữa thì…”

Đỗ mỹ nhân sợ hắn đuổi khách, vội chen vào gọi: “Hoàng hậu, muội muội nghe nói người rất giỏi về huyền môn thuật số, có thực là vậy chăng?”

Trình Sở Y mỉm cười: “Nếu là thực thì thế nào?”

Đỗ mỹ nhân ngậm miệng không dám hỏi tiếp.

Tào quý phi giải vây cho nàng ta: “Người vừa trở về cung chưa lâu, bọn muội chỉ muốn tìm hiểu thêm về người, tránh cho sau này có chỗ hành xử không thỏa đáng.”

“Các vị muội muội đã lặn lội đường xa đến đây thì cũng không cần vòng vo nữa. Có chuyện gì cứ thẳng thắn nói ra.” Trình Sở Y đặt tách trà sang bàn nhỏ nói. Những nữ nhân này không chịu cho hắn đi, kéo hắn ở lại chỉ toàn nói mấy lời vô bổ làm mất thời gian của nhau.

Diêm tần ngạo mạn lên tiếng: “Hoàng hậu đã mở lời thì bọn muội cũng không tiện đi đường vòng nữa. Từ khi hoàng hậu trở về đến nay, hoàng thượng rất ít khi lật thẻ bài. Kính sự phòng nói do hoàng hậu chưa có sắp xếp nên bọn họ không dám tự ý làm càn. Bọn muội không mong gì hơn, chỉ mong hoàng hậu xem xét lại chuyện này. Trăm hoa đều nở rộ mới là hồng phúc của hoàng gia.”

Trình Sở Y chưa biết điều nàng ta nói là đúng hay sai, nhưng trước mắt đã nghe không thuận tai giọng điệu đó nên bắt lỗi: “Muội muội còn định dạy dỗ ta cách quản lý hậu cung này sao? Chi bằng muội muội đến ngồi thay ta vị trí này đi.”

Diêm tần thấy không lên mặt được với hắn bèn xìu xuống: “Muội muội không dám có ý này.”

Tằng tiệp dư nhát sợ xen vào: “Hoàng hậu bớt giận. Hôm nay trời đẹp, chi bằng người hãy cùng bọn muội ra ngoài ngắm cảnh.”

Bối mỹ nhân không biết nói gì, cũng ráng chen vào một câu phụ họa khô khan: “Phải đấy hoàng hậu.”

Trình Sở Y cao giọng đuổi khách: “Ta còn có việc. Các muội cứ tự nhiên.”

Sau khi tiễn những nữ nhân này đi, Toàn Tử vừa quay lại thì nghe Trình Sở Y nói: “Ngươi đến Kính sự phòng hỏi thử. Trước ta đã bảo bọn họ làm quen thế nào thì cứ tiếp tục thế nấy. Sao nay còn để chuyện phiền phức này đổ lên người ta?”

Toàn Tử bày ra bộ mặt khó xử: “Hoàng hậu, việc này bên Kính sự phòng cũng có chỗ khó của họ. Lời của các vị nương nương không hẳn là sai hoàn toàn.”

“Ý ngươi là sao?”

Toàn Tử đành nói thật: “Các vị nương nương cứ hay đến tìm người, trong lòng ta cũng tự hiểu có việc gì rồi nên đã sớm nghe ngóng thay người. Kính sự phòng vẫn đều đặn mang thẻ bài tới chỗ hoàng thượng nhưng hoàng thượng lại không lật. Khi bị các vị nương nương hạch hỏi, bọn họ không dám nhận tội này, cũng không thể đổ lên hoàng thượng, cho nên mới nói thác sang phía người để tạm hòa hoãn tình hình.”

Trình Sở Y day day quanh thái dương nghĩ nghĩ: “Vậy là ta trở thành kẻ đứng mũi chịu sào thay hoàng thượng sao?”

Toàn Tử không dám gật cũng chẳng dám lắc, chỉ nói: “Bên ngoài còn có tin đồn bất lợi về người.”

Trình Sở Y nhớ lại thái độ kỳ lạ của Đỗ mỹ nhân, tự có suy đoán: “Liên quan đến chuyện ta biết thuật số sao?”

Toàn Tử chậm rãi gật đầu.

Trình Sở Y cười khổ: “Chắc bọn họ không nói ta dùng bùa chú khiến hoàng thượng mê mẩn đến mức không lật thẻ bài thị tẩm của người khác chứ?”

Toàn Tử nghiêm túc gật thêm cái nữa: “Hoàng hậu quả nhiên thông minh.”



“Thú vị thật. Miệng lưỡi là của người ta, muốn nói sao cũng được.”

Trình Sở Y không thèm đếm xỉa tới, đứng lên khỏi ghế quay trở lại Niệm Cư.

Tại Niệm Cư, Triệu tổng quản và Quảng công công đang đứng bên ngoài nói chuyện vui vẻ, thấy hắn về liền báo rằng Khương Mặc Hiên ở trong phòng sách. Trình Sở Y gật nhẹ đi thẳng đến phòng sách. Khương Mặc Hiên đứng trên cầu thang gỗ lục tìm vài cuốn sách ở tầng cao nhất, dáng vẻ chú tâm, nhất thời không hay biết hắn vào. Cho tới khi hắn tiến gần cầu thang, y mới phát giác và nhìn xuống hỏi: “Bên Thái Thuần Cung xảy ra chuyện gì?”

“Tào quý phi dẫn theo vài người khác đến hỏi về chuyện sổ sách của Kính sự phòng.” Trình Sở Y cố tình nói né đi hai chữ thị tẩm nhưng Khương Mặc Hiên nghe vẫn hiểu.

“Vậy vì sao không hỏi thẳng Kính sự phòng mà lại sang chỗ ngươi hỏi?”

“Bên Kính sự phòng đùn đẩy sang phía ta.”

Khương Mặc Hiên mỉm cười ôm sách xuống thang từ từ và hỏi: “Thế ngươi nói sao?”

“Không nói gì cả. Ta không có quyền hành gì trong chuyện này.”

Khương Mặc Hiên vừa tiếp đất đã vươn tay ngắt má hắn một cái: “Vậy đêm nay trẫm sẽ gọi Tào quý phi đến.”

Trình Sở Y hơi ngây ra. Khương Mặc Hiên không hỏi người đến gồm những ai, chưa gì đã chọn Tào quý phi, rõ ràng là thiên vị ra mặt. Nhưng mà, so với sự thiên vị này, chuyện y sẽ qua đêm cùng ai đó càng khiến hắn khó chịu hơn.

Khương Mặc Hiên đem sách lại bàn đặt xuống vẫn không nghe Trình Sở Y nói gì tiếp, khóe miệng đắc ý cong lên: “Sao vậy?”

“Ta nghe nói…chỉ là nghe nói…về chuyện ấy, Tào quý phi rất giỏi?”

“Còn phải xem là so với ai. Nếu là so với ngươi thì đúng thực nàng ta giỏi hơn rất nhiều.”

Trình Sở Y đen mặt như than: “Hoàng thượng khéo thẳng thắn.”

Quảng công công chợt bước vào bẩm báo đã chuẩn bị xong mọi thứ. Trình Sở Y còn chưa hiểu ông chuẩn bị gì thì đã bị Khương Mặc Hiên kéo đến suối nước nóng Ngọc Tuyền Châu. Sau khi hoa quả và rượu được bày đủ trên chiếc bàn giữa suối, y cho toàn bộ người hầu lui ra ngoài canh giữ.

Khương Mặc Hiên đứng yên giang hai tay sang ngang. Trình Sở Y hiểu ra, không còn người hầu nữa thì hắn có nghĩa vụ phải đích thân hầu hạ cho y. Hắn tiến đến nới rộng đai lưng của Khương Mặc Hiên ra, sau đó tỉ mỉ cởi xuống từng lớp áo, bất quá cởi xong lại không dám nhìn thân thể trần của y mà dịch ánh mắt sang nơi khác. Khương Mặc Hiên bước xuống suối trước, quay đầu lại thấy hắn vẫn đứng như trời chồng ngó quanh ngó quẩn thì cười thành tiếng: “Hoàng hậu, chắc là ngươi không đợi trẫm cởi giúp ngươi đó chứ?”

“Ta không tắm.”

Trình Sở Y còn đang nghĩ lý do thoái thác thì đã nghe Khương Mặc Hiên gằn giọng: “Xuống đây!”

Trình Sở Y nhắm mắt rít nhẹ, sau đó mở mắt tự cởi y phục của chính mình và bước xuống. Không thể không công nhận dòng nước ở đây ấm áp vừa đủ, thật khiến cơ thể người ta khoan khoái lạ thường. Khương Mặc Hiên ôm lấy eo hắn từ phía sau, thổi khí dịu dàng vào tai hắn: “Ngại cái gì? Trẫm còn không rõ cơ thể ngươi thế nào sao?”

Trình Sở Y không né tránh nhưng thật sự rất ngại. Chuyện kia làm vào ban đêm dù sao vẫn dễ dàng chấp nhận hơn là giữa lúc dương quang cao chiếu thế này. May mà trong suối còn có khói nóng bốc lên che bớt phần nào tầm nhìn, nếu không chắc hắn phải suy nghĩ nghiêm túc về việc tìm cái hố chui xuống.

“Hoàng thượng, đây là tuyên dâm giữa ban ngày.”

“Vậy thì làm từ đây đến đêm là được.”

Trình Sở Y rụng rời gọi: “Hoàng thượng…” Lời này không phải là thật chứ?

“Đùa ngươi thôi.” Khương Mặc Hiên thả người hắn ra và nắm tay hắn kéo lại bàn rượu: “Ngày mai theo trẫm xuất cung sớm, hôm nay tạm tha cho ngươi. Cái này là Thanh Lương vừa ủ nóng, nếm thử xem thế nào?”

Trình Sở Y yên lòng rót rượu ra ly nếm thử. Hoàng đế bệ hạ thật biết cách dọa người, nhưng cũng rất biết cách cưng chiều hắn.

Trình Sở Y uống cạn ly rượu rồi cười nói: “Ưm…rất tuyệt, nhưng sao người biết ta thích rượu Thanh Lương nóng?”

“Sấu Tử nói. Nếu thích thì uống nhiều vào. Rượu này nồng độ nhẹ, dù gì cũng không say được.”

Trình Sở Y rót ra ly còn lại mời Khương Mặc Hiên: “Hoàng thượng uống cùng với ta.”

Khương Mặc Hiên nâng ly, không nếm ra gì đặc biệt, nhưng được nhìn thấy Trình Sở Y cười, hai má đỏ ửng vì rượu cay thì cảm thấy thứ này cũng không tệ, trong lòng thầm nghĩ phải tích thật nhiều Thanh Lương lại.

Khương Mặc Hiên mỉm cười ôn nhu nhìn xuống ly rượu. Nụ cười giản đơn này nhanh chóng bị Trình Sở Y bắt được. Hắn liền hỏi: “Vậy khi nãy hoàng thượng nói sẽ gọi Tào quý phi đến là gạt ta phải không?”

Nếu sớm mai phải xuất cung, đêm nay đương nhiên Khương Mặc Hiên sẽ không gọi người thị tẩm. Nếu muốn thị tẩm thì y đã chẳng dễ dàng tha cho hắn như vậy.

“Vậy ngươi muốn trẫm gọi hay không gọi?”



“Không gọi.”

Khương Mặc Hiên hơi sững người, dùng chính câu hắn từng nói đáp trả lại hắn: “Hoàng hậu cũng khéo thẳng thắn. Lại đây!”

Khương Mặc Hiên một lần nữa kéo Trình Sở Y vào lòng, hôn lên đóa Tịnh Đế Liên trên vai hắn: “Ngươi có biết vì sao khi gả vào hoàng tộc Đại Khương lại phải xăm Tịnh Đế Liên không?”

“Lúc đầu không biết nhưng sau này ta có tìm hiểu. Tương truyền lúc mới lập quốc, hoàng hậu thời đó Cảnh Nghi là người Diệc Châu. Sau này hoàng đế mất sớm, Cảnh Nghi thành thái hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy là thân nữ nhi nhưng bà học rộng hiểu nhiều, trị quốc anh minh, đã giúp Đại Khương mở rộng lãnh thổ sang phía Tây Nam. Cảnh Nghi dùng Tịnh Đế Liên là loài hoa phổ biến ở Diệc Châu làm thành biểu tượng trên phượng bào, từ đó mà hoàng tộc Đại Khương cũng dần có thói quen dùng biểu tượng này.”

“Sau nữa thì thế nào?”

Trình Sở Y lắc đầu: “Ta chỉ biết nhiêu đó thôi.”

“Sau đó có một vị hoàng hậu gọi là Nê Anh. Hình xăm Tịnh Đế Liên trên vai bà ấy đột nhiên chảy máu. Ban đầu không ai hiểu lý do vì sao, nhưng sau đó bà ta bị phát hiện tư thông với trưởng đội thị vệ. Trước khi bị xử phạt thì bà ta đã chảy máu đến chết. Mọi người liền cảm thấy Tịnh Đế Liên không đơn thuần là một biểu tượng nữa, mà minh chứng cho sự chung thủy cao quý trong hoàng tộc, thậm chí cũng có thể xem là một lời nguyền gìn giữ huyết thống hoàng tộc trong sạch.”

Trình Sở Y buột miệng nói: “Thế này cũng quá ấu trĩ rồi. Ngươi nghĩ mà xem, vị hoàng hậu đó tư thông với thị vệ bị phát hiện thì đã vội cho rằng Tịnh Đế Liên bảo vệ huyết thống hoàng tộc. Lỡ như bà ta tư thông với người của hoàng tộc thì sao? Vậy Tịnh Đế Liên kia liệu có chảy máu không?”

Khương Mặc Hiên trầm mặt lại, bỗng bóp mạnh vào bả vai hắn cảnh cáo: “Lời này không sai, nhưng hoàng hậu à…ngươi nghĩ cũng đừng nên nghĩ tới. Trẫm không phải kể câu chuyện này cho ngươi nghe để làm trò vui.”

Trình Sở Y buông ly rượu trong tay. Hắn bị bóp đến đau nhưng không kêu ca tiếng nào, ráng nhịn nói: “Hoàng thượng, ta lỡ lời rồi.”

Khương Mặc Hiên từ từ thả lỏng vai hắn ra: “Hãy nhớ cho kỹ. Trẫm thà giết chết ngươi còn hơn trao ngươi cho kẻ khác.” Y dựa đầu lên vai hắn, vươn tay ra trước nâng cao cằm hắn, vuốt nhẹ xuống yết hầu, ánh mắt lạnh hơn cả đao kiếm nói tiếp:

“Cả đời này dù sống dù chết, thậm chí là lúc đã tan rã thành tro bụi, ngươi cũng chỉ có thể là tro bụi trong tay trẫm. Hiểu chưa?”

Trình Sở Y nuốt nước bọt kinh sợ, có cảm tưởng nếu hắn dám nói không, Khương Mặc Hiên sẽ không ngần ngại bóp nát yết hầu của hắn. Hắn chỉ có thể thỏa hiệp: “Đã hiểu!”

Sáng hôm sau, ngự xa rềnh rang rời khỏi Nam môn. Lộ trình chỉ vỏn vẹn mất có nửa ngày là đến được Dịch Cẩm doanh. Trình Sở Y tới tận lúc xuống xe mới biết bản thân lại bị đưa đến quân doanh, thật sự cảm khái khó nói nên lời. May thay, nơi này không giống lắm với Thục Trung. Nó không phải là cụm quân doanh tụ tập mà trải dài theo địa hình của sông Dịch Cẩm, xung quanh còn có hành cung, khu chợ và nhiều nhà dân nằm rải rác. Công tâm mà nói, lần đi đến quân doanh này Trình Sở Y cảm thấy giống như du ngoạn sông nước hơn.

Khương Mặc Hiên bảo Triệu tổng quản đưa Trình Sở Y đến hành cung nghỉ ngơi trước. Y cùng với Chúc Bình và Sài Hồ đi dạo quanh một vòng sông Dịch Cẩm rồi mới về thư phòng trong hành cung bàn bạc.

Sài Hồ bẩm báo: “Đinh Giang đưa tin về nói thiếu trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang cãi lời lão trang chủ lén lút đến đây. Sau khi y vào một tiệm cầm đồ trong chợ có tên Hồ Dương thì mượn mật đạo của nơi này đi đến nhà hoang trên núi gặp mặt vương gia. Có điều, vương gia rất cẩn thận, sau đó liền cố tình đi sâu vào trong núi khiến Đinh Giang mất dấu.”

“Bảo Đinh Giang tiếp tục lùng sục nhưng đừng lộ liễu quá.” Khương Mặc Hiên nói rồi nhìn đến Chúc Bình: “Ngươi dẫn theo hai toán quân. Một toán giả làm dân thường mai phục trong chợ thám thính động tĩnh, toán còn lại mai phục trên các sườn dốc của hành cung, đề phòng bị tập kích bất ngờ.”

Chúc Bình ngỡ ngàng: “Vậy còn kho quân lương có cần cho thêm người canh giữ?”

“Trẫm đã xuất thành rồi, hoàng thúc sẽ không cần đốt quân lương nữa, mà y cũng không còn lý do gì nhập thành cho nên sẽ đến đây sớm thôi.”

Khương Mặc Hiên dặn dò thêm vài câu thì cho Chúc Bình và Sài Hồ lui đi, sau đó đi đến phòng ngủ. Trình Sở Y đang dùng chút bánh ngọt do Triệu tổng quản mang đến, thấy Khương Mặc Hiên liền nói: “Hoàng thượng, mau lại thử bánh cam lộ đặc sản của nơi này xem, vừa mát vừa thanh.”

Khương Mặc Hiên ngồi xuống cạnh hắn nói: “Tối rồi, ngươi ăn ít thôi, ăn nhiều sẽ khó ngủ.”

“Vậy người thử một chút đi.” Trình Sở Y gắp mẩu bánh đưa đến tận miệng Khương Mặc Hiên. Khương Mặc Hiên miễn cưỡng nuốt lấy cho hắn vui.

“Thế nào?”

“Không tệ. Ở đây còn trồng rất nhiều sơn trà, sáng mai trẫm bảo người đi hái cho ngươi.”

Trình Sở Y vui vẻ nói: “Không ngờ gần kinh thành còn có nơi tốt thế này.”

Khương Mặc Hiên cho Triệu tổng quản lui ra ngoài mới nói: “Hành cung có tốt mấy cũng không phải hoàng cung. Từ mai, ngươi phải theo sát trẫm, cấm không được chạy loạn.”

Trình Sở Y nhăn mặt: “Hoàng thượng, ta thế này còn chưa đủ sát bên người hay sao?” Hắn cảm thấy mỗi ngày đều dính chặt vào nhau thế này đủ ngại rồi. Khương Mặc Hiên còn muốn hắn phải dính tới mức nào nữa?

“Chưa đủ. Nếu có thể thu nhỏ ngươi bỏ vào ngực áo của trẫm thì càng hay hơn.”

Đem hắn giấu đi, giấu đến một nơi cả đời chỉ có mình y biết.

Trình Sở Y thụ sủng nhược kinh, sờ mũi cười ngượng: “Hoàng thượng, thế này cũng…” Biến thái quá rồi nhỉ?

“Không cho ý kiến. Ăn nhanh rồi đi ngủ. Trẫm ngủ trước.”

Khương Mặc Hiên đứng lên đi lại giường cởi hài và nằm xuống. Trình Sở Y mím môi cười tiếp. Thôi bỏ đi. Hắn cũng không thực sự ghét thói bá đạo này của y.