Dị Năng Giáo Sư

Chương 21: Còn phải dựa vào gương mặt để kiếm cơm đây (1)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Hiệu trưởng, dường như ngươi rất để ý tới chuyện đuổi học Cao Tuấn?" Hạ Chí cũng không tiếp tục thân mật gọi Đồng Đồng, chỉ là thoạt nhìn, hắn có hơi ngạc nhiên.

"Đây là lần đầu tiên trường trung học phổ thông Minh Nhật quyết định đuổi học sinh trong suốt hai mươi năm từ khi xây dựng trường tới nay, ta có thể không coi trọng sao?" Thu Đồng tức giận nói: "Hiện tại tất cả sư sinh đều đang quan tâm chuyện này!"

Dừng một chút, Thu Đồng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Hạ lão sư, chẳng lẽ ngươi tới phòng làm việc của ta không phải vì báo cáo chuyện này sao?"

"Cái này… Hiệu trưởng, ta đến không phải vì báo cáo việc kia." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, "Ta chỉ đến để nghỉ ngơi một chút thôi."

Đến nghỉ ngơi?

Thu Đồng lại muốn nổi điên, tên hỗn đản này muốn nghỉ ngơi cũng không phải vấn đề lớn gì, nhưng dựa vào cái gì mà hắn lại chạy đến phòng làm việc của nàng để nghỉ ngơi?

"Hạ lão sư, ta nói cho ngươi một lần nữa, giữa ta và ngươi chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới, không nên tùy ý ra vào phòng làm việc của ta, lại càng không nên cố ý nói một vài lời trước mặt người khác, khiến người ta hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai chúng ta!" Thu Đồng dùng đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Hạ Chí, giọng điệu càng thêm lạnh lẽo, nàng cảm thấy mình nhất định phải phân rõ giới tuyến với tên khốn nạn này!

"À, ta hiểu được." Hạ Chí thuận miệng trả lời một câu, sau đó duỗi lưng, "Ta nghỉ ngơi một chút, trước khi tan học nhớ gọi ta dậy."

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng có một chiếc ghế sofa dài, hiển nhiên Hạ Chí đã nhìn chằm chằm chiếc ghế sofa này từ lâu, sau khi nói xong, hắn đã nằm dài lên chiếc ghế.

"Ngươi đứng lên cho ta!" Thu Đồng lập tức bị chọc giận, đây là hạng người gì vậy!

Hạ Chí không ngồi dậy, chỉ nhắm mắt lại, một bộ ta đã ngủ.

"Hạ Chí, ngươi lập tức đứng lên cho ta!" Thu Đồng lại rống lên, "Có tin ta gọi bảo vệ ném ngươi ra ngoài không?"

Hạ Chí thở đều đều, không có bất kỳ đáp lại gì, thoạt nhìn, dường như hắn đã ngủ say thật.

Ngực Thu Đồng phập phồng không ngừng, lúc này, đường cong trên cơ thể nàng càng thêm kinh người, chẳng qua Hạ Chí đang nhắm mắt ngược lại không cách nào hưởng thụ loại diễm phúc này, mà dường như hắn cũng không cách nào cảm giác được khí tức phẫn nộ phát ra từ trên người Thu Đồng, hắn cứ lẳng lặng nằm trên ghế sofa như vậy, hệt như một đứa trẻ sơ sinh đã ngủ say.

Thu Đồng bỗng cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc, đang chuẩn bị thông qua đường dây nội bộ gọi bảo vệ trường học tới, nhưng ngón tay nàng mới vừa ấn vào một con số, bỗng nhiên nàng lại cúp điện thoại, bởi vì nàng ý thức được một việc, nếu bảo vệ đến phòng làm việc của nàng thấy Hạ Chí ngủ trên sofa, sợ rằng quan hệ giữa nàng và Hạ Chí lại càng thêm khó có thể nói rõ ràng.

Giờ khắc này, trong đầu Thu Đồng lại xuất hiện ý niệm không thuê Hạ Chí nữa, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận một việc, tên gia hỏa này tuy chán ghét, hơn nữa còn thích đùa giỡn lưu manh với nàng, nhưng quả thật hắn rất có năng lực, không được hai tiết học, hắn đã lấy được tiến triển không các nào tưởng tượng nổi ở cả lớp một khối mười hai và lớp sáu khối mười hai, nếu thật sự đánh đuổi tên gia hỏa này đi, sợ rằng nàng sẽ không cách nào tìm được người có thể thay thế hắn.

Mà điều càng khiến Thu Đồng căm tức là, cho dù nàng thật sự đuổi Hạ Chí đi, tin đồn giữa nàng và tên hỗn đản này vẫn còn đó, chỉ sợ nó sẽ không biến mất theo hắn. Nếu muốn chứng minh nàng không phải bạn gái hắn, sợ rằng nàng chỉ có thể lưu hắn lại.

Thu Đồng dần dần tỉnh táo lại, thật ra Hạ Chí tới trường trung học phổ thông Minh Nhật chưa tới hai giờ, nhưng trên thực tế, trong thời gian thật ngắn này hắn đã làm ra rất nhiều chuyện. Hắn không chỉ kéo lại Lý Phương muốn nhảy lầu, cứu vớt trường học tràn đầy nguy cơ này, hắn còn khiến Thu Đồng nhìn thấy hy vọng.

Sau khi tiếp nhận trường học này, Thu Đồng vẫn luôn cảm thấy trừ phi bản thân đuổi hơn một nửa học sinh trong trường, nếu không trường học này vốn không có hy vọng. Vấn đề nằm ở chỗ, nếu nàng đuổi hơn phân nửa học sinh trong trường đi, trường học lại càng không cách nào tiếp tục vận hành. Nhưng nàng lại muốn trường học có thể tiếp tục tồn tại, không vì cái gì khác, chỉ vì gia gia đã ra đi của nàng.

Trong khoảng thời gian này, Thu Đồng vẫn luôn muốn tìm được phương pháp khiến trường học có thể phát triển tốt, nhưng nàng vắt hết óc vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì tốt. Ngược lại cuối cùng nàng phát hiện, thí nghiệm nhìn như đã thất bại của gia gia, có lẽ thật sự là phương pháp sinh tồn duy nhất của trường trung học phổ thông Minh Nhật, thật ra điểm đặc sắc của lớp thiên tài và lớp củi mục là một phương pháp sinh tồn tốt.

Lớp thiên tài có thể bồi dưỡng ra học sinh xuất sắc, mà lớp củi mục lại có phí tài trợ kếch xù, có thể bù đắp lỗ hổng kinh phí từ phía những học sinh nghèo khó. Năm đó gia gia nàng Thu Minh đã tính toán như vậy. Đáng tiếc, hai năm qua, bất luận là lớp thiên tài hay là lớp củi mục đều không đạt được thành tích tốt chân chính, cho nên Thu Minh không tiếp tục thiết lập lớp như vậy. Chỉ có điều, dưới cái nhìn của Thu Đồng, muốn khiến trường trung học phổ thông Minh Nhật khởi tử hồi sinh, sợ rằng chỉ còn cách bắt đầu từ hai lớp học này.

Nếu trường trung học phổ thông Minh Nhật thật có thể khiến đám thiên tài bất lương thành công, nếu trường trung học phổ thông Minh Nhật có thể khiến đám phú nhị đại củi mục nhận được nền giáo dục chân chính, chỉ bằng đặc sắc này, đã đủ để trường trung học phổ thông Minh Nhật đặt vững bước chân ở thành phố Thanh Cảng.

Thậm chí Thu Đồng đã lập nên được một số kế hoạch giáo dục nhằm vào học sinh hai lớp này, nhưng vấn đề là cho tới nay, không có bất kỳ lão sư nào có thể trấn được đám học sinh trong lớp thiên tài và lớp củi mục. Trong hai năm qua, trên cơ bản học sinh lớp thiên tài và lớp củi mục đều tự sinh tự diệt, cho dù Thu Đồng có kế hoạch khá hơn nữa, hiển nhiên cũng không cách nào áp dụng cho hai lớp học này.