Dị Năng Giáo Sư

Chương 50: Mỹ cảm chuẩn xác (2)



Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Không được một phút đồng hồ, toàn bộ học sinh đến đây vây xem đã biến mất, dưới cái nhìn của bọn họ, loại vận động đơn giản như chạy bộ thật không có gì đẹp mắt.

Nhưng đám học sinh đã rời đi sẽ không biết Hạ Chí cũng không đồng ý với suy nghĩ của bọn hắn.

"Rất nhiều người cho rằng chạy bộ chỉ là một loại vận động rất đơn giản, đối với bọn họ, chạy bộ vẻn vẹn chỉ là di chuyển hai chân bắt đầu chạy. Nhưng trên thực tế, chạy bộ cũng có thể trở thành một loại vận động rất khoa học rất chuẩn xác." Hạ Chí lấy một loại tốc độ chạy rất chậm rãi mà chạy trên đường, giọng điệu lại có chút nghiêm túc, "Mạc Ngữ, tựa như buổi trưa hôm qua ta đã nói với ngươi, đối với ngươi, tất cả đều có thể tính toán chính xác. Đối với ngươi, bất luận là chạy bộ hay là chơi bóng rổ, trên bản chất vốn không có gì khác biệt, bởi vì với ngươi, hết thảy tất cả đều là một loại biểu hiện của toán học."

"Hạ lão sư, ta phải tính toán thế nào?" Hô hấp của Mạc Ngữ có vẻ hơi gấp, mặc dù hiện tại nàng chỉ chạy chưa tới 100m, nhưng hô hấp của nàng đã có dấu hiệu gia tốc rõ ràng. Không thể không nói, năng lực vận động của nàng thực sự quá kém.

"Ta sẽ dẫn ngươi chạy một vòng, một vòng này là thời gian cho ngươi sưu tầm số liệu, ngươi phải bắt được thật nhiều số liệu, khoảng cách giữa hai bước chân, biên độ đong đưa của hai tay, độ cao khi nhấc chân, nhịp tim đập, tần suất và quy luật hô hấp, ngoài ra còn có tốc độ gió, cùng với lực ma sát giữa thân thể và không khí, lực ma sát giữa giày và đường chạy… Toàn bộ số liệu có khả năng ảnh hưởng tới việc chạy của ngươi ngươi đều phải sưu tầm, đồng thời dùng đầu óc của ngươi ghi chép lại." Giọng nói của Hạ Chí bằng phẳng mà rõ ràng, "Sau khi ngươi thu tập được đủ nhiều số liệu, ngươi phải tính toán ra dựa vào tình huống trước mặt, ngươi chạy bộ với tốc độ nào là thích hợp nhất, sau đó ngươi nhất định phải kiên trì chạy đủ 10 phút. Có thể chạy được bao xa ta không bắt buộc, nhưng ngươi phải tính toán ra tư thế chạy bộ, độ cao của hai chân và biên độ đung đưa hai tay thích hợp với ngươi nhất, những thứ này đều cần số liệu chính xác."

Mạc Ngữ không nói gì, hiển nhiên đại não của nàng đang vận chuyển với tốc độ cao, nàng lấy khả năng tính toán kinh người để tiến hành vận toán cường độ cao, vô số chữ số và công thức còn có đồ án xuất hiện trong óc nàng, đang không ngừng vận toán, nguyên một đám chữ số chính xác bắt đầu xuất hiện trong đầu Mạc Ngữ, mà trong lúc vô tình, nàng đã bắt đầu điều chỉnh bước tiến của mình, độ cao khi nhấc hai chân và khoảng cách mỗi khi bước ra, cũng bắt đầu biến thành chuẩn xác đến mức dị thường, mỗi một lần đều giống nhau như đúc, mà biên độ đung đưa của hai tay cũng đang trở nên rất chính xác.

Tia nắng ban mai chiếu rọi trên gương mặt tuyệt mỹ của Mạc Ngữ, giọt mồ hôi trong suốt chiếu lấp lánh, khiến gương mặt xinh đẹp của nàng càng lộ vẻ động lòng người, mà ánh mắt chuyên chú trên mặt nàng lại càng khiến nàng có thêm vài phần mị lực. Nhưng một màn này, mặc dù là Hạ Chí cũng không cách nào thấy được, bởi vì Hạ Chí đã cố ý rơi ở phía sau Mạc Ngữ một thân vị(1).

(1) Thân vị: khoảng cách giữa hai vai.

Hạ Chí nhìn bóng lưng Mạc Ngữ, sau khi điều chỉnh vài lần, tư thế chạy bộ của Mạc Ngữ không tiếp tục phát sinh biến hóa nữa. Mà lúc này, thoạt nhìn tư thế của nàng vô cùng nhịp nhàng, vô cùng ưu mỹ, loại tiết tấu chính xác này tạo ra một loại mỹ cảm phi phàm, thậm chí là đuôi ngựa sau đầu nàng, quỹ tích và biên độ mỗi một lần đung đưa đều nhất trí kinh người!

Trong mắt Hạ Chí lại có chút thất thần, thiên phú của Mạc Ngữ còn vượt quá dự tính của hắn, nàng càng có thể nhanh chóng phát huy tiềm lực của mình hơn cả hắn tưởng tượng, nhưng thật ra đây chỉ là bắt đầu.

Khẽ thở ra một hơi, ánh mắt Hạ Chí khôi phục thanh minh, tiếp tục chậm rãi chạy theo phía sau Mạc Ngữ. Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy phút đồng hồ sau, đột nhiên Hạ Chí có cảm giác, dừng bước lại, xoay người, sau đó hắn thấy được một bóng người quen thuộc.

Ở cửa vào đường băng xuất hiện một vị khán giả mới, vậy mà lại là Thu Đồng. Nhìn bộ trang phục nghiêm túc của Thu Đồng là biết, hiển nhiên nàng tới nơi này không phải để chạy bộ.

"Chào buổi sáng hiệu trưởng." Rất nhanh Hạ Chí đã đi tới trước mặt Thu Đồng, mỉm cười chào hỏi.

Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí, không để ý tới hắn, tên hỗn đản này thỉnh thoảng đứng đắn thỉnh thoảng đùa giỡn lưu manh khiến Thu Đồng cảm thấy rất không thích ứng, nàng cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, rất có thể nàng sẽ bị tâm thần phân liệt.

"Đồng Đồng, quả nhiên tối hôm qua ngươi ngủ không ngon, ta biết ngay mà, không ngủ cùng với ta, chắc chắn ngươi sẽ ngủ không ngon..." Đột nhiên, Hạ Chí thay đổi họa phong, bắt đầu đùa giỡn lưu manh.

"Câm miệng, ta chỉ cảm thấy phiền lòng với mấy chuyện rác rưởi ở nhà!" Thu Đồng tức giận nói, đúng là nàng ngủ không ngon thật, gần như là cả đêm không ngủ, chẳng qua hiển nhiên, nàng không muốn tiếp tục nói chuyện riêng của nàng với Hạ Chí. Một giây sau, nàng lại chuyển tới một chuyện khác: "Hạ lão sư, ngươi và Mạc Ngữ có quan hệ đặc biệt gì đó sao?"

"Quan hệ đặc biệt?" Hạ Chí nhìn Thu Đồng, suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Hiệu trưởng, quan hệ giữa lão sư và học sinh có thể tính là quan hệ đặc biệt không?"

"Đương nhiên không tính!" Thu Đồng tức giận nói.

"À, sắp tới giờ." Đột nhiên Hạ Chí nói một câu như vậy.

Hạ Chí không nói gì, chỉ nhìn Mạc Ngữ đang chậm rãi chạy về phía bên này, sau đó Hạ Chí khẽ nhíu mày, đột nhiên hắn bước nhanh chạy về phía Mạc Ngữ. Mà gần như đồng thời, Mạc Ngữ vẫn duy trì một tiết tấu chạy bộ đột nhiên không có dấu hiệu nào ngã xuống đất!