Thế là rốt cuộc tôi vẫn ra vườn, lại ra giữa đêm khuya, điều không ai có thể ngờ tới.
Tôi có tật hay mắc tiểu ban đêm. Lúc chứng đái dầm chưa rời bỏ tôi, tôi tè ngay trên giường, trong khi ngủ. Bây giờ hễ nghe bụng tưng tức là tôi tỉnh dậy ngay.
Ðêm đó, như thường lệ, tôi thức giấc lúc nửa khuya. Trong khi tôi đang lồm cồm ngồi dậy, một tiếng cọt kẹt thình lình phát ra đằng góc nhà khiến tôi rợn gai ốc khắp người. Nghĩ đến con ma tóc dài, máu trong người tôi như đông lại và tôi bỏ ngay ý định thò chân xuống đất.
Tôi sè sẹ nằm xuống như cũ, vờ như đang ngủ say, hy vọng nhờ vậy sẽ không gây nên sự chú ý đặc biệt nào nơi cái oan hồn uổng tử đang lùng sục trong ngôi nhà ông tôi kia. Tôi cũng không rõ tại sao con ma tóc dài này không lang thang trong lãnh địa của nó ở ngoài vườn như trước nay mà lẻn vào nhà giữa lúc đêm hôm để làm gì. Và nếu như “nó” tự cho phép mình đi lại ngang nhiên như vậy thì dù tôi có vân glời bà Sáu không bén mảng ra vườn, tôi cũng chẳng thể thoát khỏi tay “nó”. Ý nghĩ đó khiến người tôi run lên và tôi phải cố nghiến chặt răng để không phát ra những tiếng cầm cập.
Tôi nằm bất động như khúc củi khô, mắt nhắm tịt nhưng tai vẫn vểnh lên hồi hộp nghe ngóng.
Tiếng cọt kẹt lại vang lên lần nữa. Tiếp theo là tiếng chân lướt nhẹ trên nền gạch. Trong một thoáng, tôi sực nhớ tới lời Chửng anh. Chửng anh bảo con ma tóc dài lúc nào cũng đi lơ lửng giữa không trung, chân không chạm đất. Nhưng tại sao ở đây tôi lại nghe thấy tiếng chân, dù là rất khẽ?
Sợ hãi và ngạc nhiên, tôi mở he hé mắt và dưới ánh trăng thượng tuần âm u và nhợt nhạt hắt vào từ khe cửa sổ trước bàn học chị Ngà, tôi vừa thoáng thấy một bóng người lặng lẽ lướt đi giữa các gốc cột, nhanh và gọn như một con mèo, và sau đó biến mất chỗ ngách cửa trổ ra hông nhà.
Những điều vừa nhìn thấy khiến tôi vô cùng sửng sốt mặc dù tôi không trông rõ bóng người vừa thấp thoáng là ai. Tôi chỉ có thể chắc chắn một điều là bóng người khả nghi đó không có mái tóc dài như Chửng anh mô tả, và như vậy có nghĩa đó không phải là con ma mà tôi thường úy kị. Nhưng nếu không phải là con ma kia thì ai đã có hành động lén lén lút lút đến nỗi kẻ vô tình chứng kiến là tôi phải thót tim lên như vậy.
Ðang nghĩ vơ nghĩ vẩn, tôi bỗng bàng hoàng nhớ ra nơi phát ra tiếng động đằng góc nhà chính là chỗ ngủ của anh Ðiền. Ở đó, anh thường nằm trên chiếc võng gai chằng ngang lối đi vào nhà kho và tiếng cọt kẹt tôi nghe thấy khi nãy chính là tiếng dây võng nghiến vào gốc cột.
Nghĩ đến đó, tôi liền bật dậy và nín thở nhích từng bước về phía góc nhà. Ðúng như tôi dự đoán, chiếc võng không người nằm. Anh Ðiền biến mất, chỉ bỏ lại đôi dép nằm chơ vơ trên nền gạch.
Cho đến lúc này tôi đã có thể quả quyết bóng người thấp thoáng khi nãy chính là anh Ðiền chứ không ai khác. Nhưng tôi không hiểu anh đi đâu giữa khuya khoắt, lại bí mật đến mức không dám mang cả dép trong chân. Nếu anh ra sau hè để đi tiểu như tôi, chẳng việc gì phải sợ mọi người nghe thấy tiếng dép lẹp kẹp.
Lòng đầy nghi hoặc, tôi đứng im lìm bên chiếc võng một lúc lâu, tự dưng không cảm thấy tức bụng như khi nãy nữa. Và sau khi suy tới nghĩ lui, không nén dược hiếu kỳ, tôi quyết định lần mò về phía ngách cửa nơi anh Ðiền vừa lẻn ra ngoài.
Trời bên ngoài nhờ nhờ, đục đục. Trăng thượng tuần xuống đến chân trời, khuất sau những đám mây xa, tỏa ra một thứ ánh sáng mờ mịt trộn lẫn với sương đêm nom như khói xám.
Vừa ra khỏi cửa, tôi đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy anh Ðiền đâu. Sau một thoáng lưỡng lự, tôi đánh bạo lần ra sau hè, mắt căng ra, chân dọ dẫm từng bước một. Lúc này không hiểu sao tôi chẳng thấy sợ. Có lẽ sự tò mò và nỗi khát khao khám phá bí mật giúp tôi trở nên can đảm một cách khác thường. Hơn nữa tôi tự trấn an rằng trong lúc này ngoài tôi ra còn có anh Ðiền ở đâu đó trong vườn, rằng nếu có con ma tóc dài kia để cho anh Ðiền ung dung thì chẳng có lý do gì nó lại “đụng chạm” đến tôi.
Nhưng dù đảo mắt soi mói khắp nơi, tôi vẫn không phát hiện một dấu vết nào của anh Ðiền. Cũng không nghe một tiếng động nhỏ. Chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng đi xạc sào trên lá khiến tôi có cảm tưởng khu vườn chốc chốc lại buông ra những tiếng thở dài than vãn cho sự cô tịch lạnh lẽo của mình.
Ðúng vào lúc tôi hoàn toàn thất vọng, định vạch quần tè một bãi rồi bỏ vào nhà ngủ tiếp, mặc kệ anh Ðiền với những hành vi ám muội của anh, thốt nhiên tôi bỗng nghe một tiếng cười khúc khích vọng lại từ cuối vườn. Tiếng cười trong, ngắn, vừa vang lên đã tắt ngay.
Nỗi sợ hãi khi nãy đã rời bỏ tôi nay vội vàng quay trở lại cùng với tiếng cười ma quái kia. Tôi nắm chặt hai tay cố giữ bình tĩnh nhưng câu chuyện khủng khiếp của Chửng anh đột ngột hiện ra trong đầu khiến tóc gáy tôi cứ dựng đứng cả lên. Hôm trước Chửng anh cũng từng nghe tiếng cười rờn rợn này và theo những gì nó chứng kiến và thuật lại thì đây đúng là tiếng cười của con ma tóc dài gần đây vẫn lảng vảng trong vườn nhà ông tôi vào lúc canh khuya.
Ðã mấy lần tôi dợm chân định chạy vào nhà nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn đứng yên không động đậy. Tôi sợ tôi cất bước không khéo sẽ phát ra tiếng động và như thế không khác nào tôi bảo với con ma tôi đang ở đây, mau mau lại vặn cổ tôi đi. Nhưng tôi cũng không thể cứ chôn chân mãi ngoài hè. Ðứng mãi ngoài hè, trước sau gì tôi cũng bị “nó” bắt gặp và lúc đó có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Trong lúc tôi tấn thối lưỡng nan, chưa nghĩ ra kế gì thoát hiểm, tiếng cười khi nãy lại vang lên. Và cũng như lần trước, nó cất lên ngắn ngủi, chưa kịp lan xa đã vội tắt ngấm như thể bị một bàn tay chặn lại gần. Lần này, tôi nghe rõ một tiếng suỵt khẽ kèm theo.
Lạ thay, trong nháy mắt tôi bỗng mất cả cảm giác sợ sệt. Cái tiếng suỵt khẽ của người thứ hai kia lập tức làm dậy lên trong tôi bao mối nghi ngờ. Và tôi nhanh chóng nhớ ra anh Ðiền còn lẩn quất đâu đây trong vườn. Nãy giờ quá hãi hùng trước hình ảnh con ma tóc dài trong lời kể của Chửng anh, tôi chỉ lo mỗi chuyện thoát thân, quên béng mất mục đích theo dõi ban đầu.
Bây giờ, máu trong người tôi nóng lên và thần trí tôi sáng suốt trở lại. Tôi nhón chân rón rén lần về phía cuối vườn. Ở chân trời xa, trăng bắt đầu lặn và khu vườn thoáng chốc chìm vào bóng tối. Tôi trở nên can đảm hơn và lần đầu tiên trong đời tôi hiểu ra bóng tối không phải bao giờ cũng khủng bố mà đôi khi còn đồng lõa và che chỡ cho con người một cách tuyệt hảo.
Tiếng rúch rích lại cất lên, lần này khẽ như gió thoảng, nếu còn đứng ở vị trí ban đầu tôi sẽ không tài nào nghe thấy. Tôi còn nghe thấy cả tiếng đàn ông cười lục khục trong cổ họng. Và tiếp theo là những tiếng sột soạt kéo dài.
Bỗng chốc mắt tôi mờ đi, ngực tức nghẹn. Lần này, không bị ám ảnh bởi chuyện ma quái, tôi sững sờ và cay đắng nhận ngay ra tiếng cười khúc khích giữa đêm khuya của con ma tóc dài từng khiến anh em thằng Chửng sợ vãi mật kia chính là tiếng cười của chị Ngà. Và người đàn ông đang đùa giỡn suồng sã với chị trong đống rơm cuối vườn kia không ai khác hơn là anh Ðiền tóc quăn lắm mưu nhiều kế.
Tôi đứng chết trân tại chỗ có đến mười phút, nghe trời đổ ập xuống đầu. Ðôi tình nhân đang đắm đuối trên nệm rơm không thể ngờ ngay lúc đó có một thằng con trai đứng ngay bên cạnh họ, nước mắt tuôn như mưa, âm thầm khóc cho một mối tình đã bị chết.
Cho đến khi tôi thất thiểu bỏ vào nhà, bóng tối không chỉ vây bọc từng bước chân tôi. Nó còn phủ kín cả trái tim tôi nữa.
*****
Những bí mật của khu vườn, tôi không kể với ai. Nhưng kể từ đêm đó, tôi không đặt chân ra vườn nữa.
Bà Sáu thấy vậy, xoa đầu tôi:
- Cháu bà ngoan lắm!
Tôi chỉ cười trừ.
Chửng anh hỏi tôi:
- Mày nói thật đi! Mày đã thấy con ma chưa?
Tôi chớp mắt:
- Thấy rồi! Giống hệt như mày kể!
- Nghĩa là tóc nó dài tới gót chân?
Tôi gật đầu:
- Ừ, tóc nó dài thậm thượt.
Chửng anh rụt cổ:
- Và chân nó không hề chạm đất?
Tôi lại gật đầu:
- Ừ, nó bay lơ lơ lửng lửng.
- Mày còn thấy gì lạ nữa không? - Chửng anh hồi hộp hỏi tiếp.
Không hiểu sao tôi lại sợ mọi người phát giác ra cuộc hẹn hò vụng trộm của anh Ðiền và chị Ngà, mặc dù chính điều đó đã làm trái tim non nớt của tôi vỡ ra từng mảnh. Từ lúc tình cờ khám phá ra chân dung thật sự của con ma tóc dài, tôi vừa phẫn uất và đau đớn đồng thời lúc nào cũng nơm nớp lo thay cho chị Ngà. Tôi sợ chị sẽ không chịu nỗi sự chế nhạo và bêu riếu của những người độc mồm độc miệng nếu mọi sự bỗng nhiên vở lỡ.
Vì vậy, để anh em thằng Chửng đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rình mò thám thính khu vườn, tôi giả bộ rùng mình:
- Tao còn thấy lưỡi nó thè ra ngoài đỏ hỏn. Trông hãi lắm!
Quả nhiên, Chửng anh chết khiếp. Nó xanh mặt:
- Mày thấy lưỡi nó dài không?
- Dài thoòng! – Tôi dang tay ước lượng khoảng cách - Cỡ chừng này nè!
Thấy hai tay tôi dang rộng, Chửng anh không dám dòm. Nó nhắm mắt lại, xuýt xoa:
- Eo ơi, ghê quá!
Tôi nhún vai:
- Nhưng ban ngày con ma này hiền khô à! Chỉ ban đêm nó mới hung dữ! Ban đêm ai vào vườn hoặc rình rập quanh đó là nó bẻ cổ ngay!
Nếu lúc đó Chửng anh cắc cớ hỏi lại tôi tại sao tôi biết rành tính nết con ma như vậy và từ trước đến nay tôi đã thấy “nó” bẻ cổ ai chưa, chắc tôi chỉ biết nhe răng cười trừ. May cho tôi, Chửng anh không vặn vẹo lôi thôi. Ðang hoảng vía trước những lời bịa đặt của tôi, nó chẳng còn đầu óc đâu để nghĩ ngợi sâu xa.
Mưu kế của tôi gần như thành công trọn vẹn. Những ngày sau đó, chắc chắn cuộc tình tự trong đống rơm giữa anh Ðiền và chị Ngà vẫn thường xuyên tiếp diễn nhưng trước sự hăm dọa của tôi, anh em thằng Chửng có lẽ không bao giờ dám nuôi ý nghĩ mạo hiểm đột nhập vô vườn để giao phó tính mạng vào tay con ma lưỡi đỏ và nhờ vậy, sự đi lại thầm lén của chị Ngà mới không bị phơi ra dưới ánh mặt trời.
Kế hoạch ngăn ngừa của tôi chỉ có một sơ hở duy nhất. Ðó là việc tôi bảo ban ngày con ma hiền khô, chẳng làm hại ai.
Trước đây, lúc bà Sáu tiết lộ về ngôi mộ hoang chỗ gốc duối, anh em thằng Chửng đã cạch mặt khu vườn. Ngay cả ban ngày ban mặt, tụi nó cũng chẳng dám mon men lại gần. Nhưng kể từ khi nghe tôi “bảo đảm” về tính nết con ma, hai đứa nó chỉ cảnh giác lúc ban đêm, còn ban ngày chúng lại bắt đầu chui vào vườn lùng sục trái chín và đuổi bắt cào cào châu chấu như trước.
Vì vậy mà anh em thằng Chửng phát hiện ra dạo này anh Ðiền thường trèo lên cây hái xoài xuống cho chị Ngà. Ðã lâu tôi không nhìn nhỏi đến khu vườn – nơi chôn vùi tình cảm đầu đời của tôi – nên không hề hay biết gì về điều đó. Chỉ đến khi nghe Chửng anh thông báo, tôi mới ngớ người ra:
- Thật không?
- Thật. Chính mắt tao thấy. Ngày nào anh Ðiền cũng leo lên cây xoài.
Tôi ngờ vực:
- Sao mày biết ảnh hái cho chị Ngà?
Chửng anh quệt mũi:
- Sao lại không biết! Chị Ngà đứng ngay dưới gốc chứ đâu!
Thông báo của Chửng anh khiến tôi ngạc nhiên vô kể. Trước nay, mặc dù thường tìm cớ lượn lờ quanh bàn học chị Ngà, anh Ðiền vẫn chưa bao giờ dám tỏ ra thân mật quá trớn với chị trước mặt mọi người. Từ ngày chinh phục được chị và hai người thường lén lút gặp nhau sau vườn, anh càng cố che giấu mối quan hệ mờ ám của mình. Ban ngày, anh ít xáp lại gần chị Ngà hơn, thậm chí mỗi khi ngồi đối diện với chị trong bữa cơm, anh đóng một bộ mặt lạnh lùng trông phát khiếp và cố tình không đưa mắt nhìn chị một lần nào cho đến khi buông đũa đứng dậy.
Vì những lẽ đó tôi không hiểu nổi tại sao bây giờ anh lại phá bỏ những qui tắc của mình, dám ngang nhiên leo lên cây hái xoài xuống cho chị Ngà. Phải chăng anh đã yêu chị Ngà đến mức không thể giữ mãi mối ẩn tình trong bóng tối và chỉ thực sự cảm thấy hạnh phúc khi hét lên cho toàn thế giới nghe thấy nỗi rộn rã trong lòng mình?
Ðể thăm dò thực hư, tôi đem chuyện đó méc lại với dì Miên để xem dì phản ứng ra sao.
Nhưng thái độ của dì Miên không có gì khác lạ. Dì không sửng sốt,cũng chẳng buồn gạn hỏi. Dường như dì đã biết mọi chuyện từ lâu. Phải nhìn sâu vào mắt dì, tôi mới nhận ra đằng sau vẻ thờ ơ ấy là một nỗi lo lắng mơ hồ bất lực. Không rõ đầu cua tai nheo ra sao nhưng vẻ hoang mang ẩn kín sau rèm mi dày cứ chớp lia chớp lịa mỗi khi bối rối của dì Miên vẫn khiến tôi cảm thấy bồn chồn trong dạ.
Anh em thằng Chửng chẳng cả lo như tôi. Từ khi phát hiện anh Ðiền mỗi chiều thường trèo lên cây xoài, tụi nó chỉ nghĩ đến mỗi chuyện bày trò phá bĩnh. Lần này anh em thằng Chửng không lôi kéo tôi tham gia, một phần vì bộ tịch xụi lơ như chết rồi của tôi mấy ngày nay, phần khác chúng không muốn tôi bị vạ lây trong “vụ án” có liên quan đến chị Ngà này. hai anh em nó chỉ âm thầm bàn mưu tính kế với nhau và có lẽ sợ tôi ngăn cản, từ khi chuẩn bị cho đến lúc ra tay suốt thời gian đó chẳng đứa nào hé môi với tôi một lời.
Tôi chỉ biết ra cớ sự khi một hôm đang ngồi nướng khoai trong bếp, bỗng nghe tiếng chị Ngà hớt hải hét toáng đằng sau vườn:
- Bỏ cây xuống! Các em làm gì vậy?
Tôi giật mình vứt củ khoai đang nướng dở vào đống tro, ba chân bốn cẳng chạy đến bên cửa sổ nhìn ra.
Ðập vào mắt tôi là một hoạt cảnh nhốn nháo và buồn cười không thể tả.
Ở ngay dưới gốc xoài, chị Ngà vừa la vừa hai tay đấm bình bịch vào lưng Chửng em trong khi thằng này cứ lì ra đưa lưng chịu đấm, tay vẫn không ngừng giơ cao cây sào tre bặm môi chọc mạnh vào tổ kiến lữa chỗ chạc ba nơi thân xoài tách nhánh. Loại kiến lửa này to gấp chục lần loại kiến lửa sinh sống dưới mặt đất và cắn đau khủng khiếp. Mỗi lần trèo lên cây xoài, tôi và anh em thằng Chửng bao giờ cũng cẩn thận không thể đụng tay đụng chân vào tổ kiến khổng lồ này.
Vậy mà trước mắt tôi lúc này, thằng Chửng em đang ra sức khua khoắng cho lũ kiến bò tán loạn trong khi anh Ðiền vần còn mắc kẹt ở trên cây.
Tôi nhìn lên, thấy anh Ðiền đang luống cuống đu từ cành này qua cành khác để tránh sự tấn công của lũ kiến.
- Thằng quỷ con! Chết mày vơi tao!
Anh Ðiền hậm hực rít lên và từ trên cao anh vung tay ném lia ném lịa những trái xoài xuống đầu Chửng em. Những trái xoài chạm vào lá cây kêu rào rạt và lao đi như tên bắn khiến chị Ngà phải buông Chửng em, lùi tuốt ra xa.
Chửng em chẳng tỏ vẻ gì hãi sợ đòn phản kích của anh Ðiền. Nó vừa nhảy nhót tránh né cơn mưa xoài vừa cười hích hích. Trong khi đó, Chửng anh lui cui nhặt những trái xoài đang lăn lông lốc trên mặt đất, miệng không ngừng chọc giận đối thủ:
- Cảm ơn nghen! Ném thêm vài trái nữa đi!
Nhưng cơn mưa xoài đột nhiên chấm dứt. Anh Ðiền chẳng buồn tấn công anh em thằng Chửng nữa, không phải vì xoài trên cây đã hết mà chính vì lũ kiến mỗi lúc mỗi kéo tới đông nghịt khiến hai tay anh phải phủi lia phủi lịa, chẳng đào đâu ra thì giờ để đối phó với hai “thằng quỷ con”.
Nếu lúc đó không có tiếng đằng hắng của ông tôi, có lẽ anh em thằng Chửng sẽ tiếp tục làm tình làm tội anh Ðiền cho đến tối mịt.
Sự xuất hiện bất ngờ của ông tôi làm tụi nó điếng hồn. Chửng em vứt vội cây sào dưới gốc xoài, co giò vọt theo Chửng anh và trong nháy mắt hai đứa biến mất sau hàng rào không còn tăm hơi.
Nhưng dù những kẻ quấy rối đã bỏ chạy, anh Ðiền cũng chẳng làm sao trèo xuống được. Anh cứ loay hoay cả buổi giữa các cành nhánh, mặt nhăn nhó vì đau và vì sợ.
Chị Ngà đứng cách đó không xa, mặt mày đầy lo lắng nhưng không dám lên tiếng. Tôi lại càng câm như thóc. Ðứng lấp ló trong cửa sổ âm thầm chứng kiến nãy giờ, tôi vừa tức cười lại vừa phập phồng sợ bị liên lụy. Trước nay hễ anh em thằng Chửng giở trò gì bất hảo là tôi bị mắng. Lần nào cũng vậy. Chỉ bởi lẽ tụi nó là “bạn quý” của tôi.
Ông tôi từ khi xuất hiện vẫn đứng lẳng lặng ở đầu hè. Sau khi đằng hắng dọa anh em thằng Chửng, ông chẳng nói thêm một lời nào, chỉ chắp tay sau lưng giương mắt nhìn học trò mình đánh nhau với kiến.
Cuối cùng, khi thấy anh Ðiền có nguy cơ bị lũ kiến hung tợn xơi mất xác, ông tôi mới hắng giọng bảo:
- Lần ra ngọn, nhảy xuống mương!
Ông nói ngắn gọn, nhưng anh Ðiền hiểu ngay. Anh lập tức chuyền sang cành cây hướng bắc de về phía bờ mương và thận trọng nhích người đu dần ra ngọn.
Lời mách nước của ông tôi thật sáng suốt. Ðó gần như là lối thoát duy nhất, mặc dù hơi có vẻ mạo hiểm.
Tôi liếc chị Ngà, thấy chị đang hồi hộp áp tay lên ngực trong khi mắt vẫn dán chặt vào sự di động của anh Ðiền, lúc này đã ra gần tới ngọn khiến nhánh cây oằn xuống trông phát ớn. Nhưng chính nhờ vậy mà khoảng cách từ anh Ðiền đến mặt đất thu ngắn một cách đáng kể.
Ðến lúc biết không thể xuống thấp hơn được nữa, anh Ðiền buông tay nhảy đại xuống con mương bên dưới.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy chị Ngà che mặt không dám nhìn. Nhưng tôi thì trông rõ tất cả. Tôi nghe một tiếng “bõm” vang lên đồng thời nước văng tung tóe. Anh Ðiền dường như chẳng xây xát gì. Sau khi nhảy xuống, anh lồm cồm bò dậy ngay và người đầu tiên mà anh đảo mắt nhìn không phải là chị Ngà, mà là ông tôi.
Anh vuốt mặt, sợ sệt nhìn về phía đầu hè. Nhưng ông tôi đã không còn ở đó nữa. Ông tôi dời gót tự lúc nào, ngay cả tôi cũng không hay biết.
Trong khi anh Ðiền thở phào quay lại nở một nụ cười lấm lem bùn đất với chị Ngà thì tôi len lén rời khỏi chỗ nấp. Tôi sợ sau khi quành vào nhà, bắt gặp tôi thập thò bên cửa sổ, ông tôi sẽ tưởng tôi là kẻ đầu têu trong cái trò nghịch tinh nhuốm đầy vẻ hài hước này. Khi đó chắc chắn không chỉ anh Ðiền mà ngay cả tôi cũng trở thành nạn nhân của anh em thằng Chửng và nếu quả như vậy thì thật là oan uổng cho tôi.
*****
Sau vụ anh em Tề Thiên đại náo vườn xoài đó, may làm sao, chẳng ai đả động gì đến tôi.
Lạ nhất là dì Miên. Xưa nay, trước những vụ tương tự như vậy, chẳng bao giờ dì chịu bỏ qua. Bao giờ dì cũng nhân những cơ hội đó lôi tôi ra đứng trước mặt dì rồi bằng giọng lưỡi nghiêm khắc và dọa dẫm của một quan tòa thời trung cổ, dì khăng khăng buộc tôi chặt đứt mối thâm tình mà tôi đã lỡ buộc quá chặt vào với anh em thằng Chửng.
Nhưng lần này dì chẳng một lời trách mắng, cũng chẳng buồn ngó ngàng gì đến tôi. Tôi tò mò liếc trộm dì, thấy dì nhìn xa xôi đâu đó ngoài trời, trong đáy mắt lại thấp thoáng mối lo âu hôm nào tôi bắt gặp. Và dường như có một lúc tôi nghe tiếng thở dài của dì khẽ rung lên bên tai và âm thầm tan đi trong gió.
Chị Ngà vẫn tươi cười vui vẻ với tôi như hôm nào ngoài bờ suối. Ðôi mắt chị khi nhìn tôi vẫn lúng liếng và ướt rượt nhưng lòng tôi đã chẳng còn xao xuyến. Chị nhìn tôi nhưng tôi biết không có tôi trong mắt chị. Trong mắt chị chỉ có mái tóc quăn tít của anh Ðiền. Cũng chính vì anh Ðiền mà chị mơ ước trở thành cô giáo trường huyện. Vậy mà tôi cứ tưởng bở. Tôi cứ đinh ninh chị muốn mãi mãi ở lại làng chỉ vì chị không muốn xa tôi và trong rất nhiều ngày tôi đã âm thầm và rạo rực tơ tưởng về điều đó, hệt như một thằng ngốc.
Nỗi tuyệt vọng dìm tôi vào băng giá. Tôi lạnh nhạt với cả chị Ngà lẫn anh Ðiền, dù gần đây được đốt nóng bởi cuộc tình nồng cháy, anh không còn hậm hực với tôi về những gì tôi đã gây ra cho anh trước đây nữa.
Nhưng tôi càng xa lánh anh, anh càng tìm cách lại gần tôi. Dạo này gặp tôi anh hay rủ:
- Trường đi ăn mì với anh không?
- Không! – Tôi đáp, không hiểu anh có biết là tôi đã khám phá ra bí mật của anh chưa.
Anh Ðiền vẫn kiên trì:
- Vậy anh với em vô Bãi Cháy bắn chim.
Trời đất, anh Ðiền lớn tồng ngồng rồi mà còn đòi đi bắn chim! Tôi ngạc nhiên nhưng vẫn từ chối:
- Em hết thích trò bắn chim rồi.
Anh Ðiền liếm môi:
- Vậy Trường thích trò gì?
Tôi lắc đầu:
- Em chẳng thích trò gì hết.
Trước thái độ lạnh lùng của tôi, anh Ðiền chỉ biết nhún vai, chán nản:
- Dạo này Trường lạ ghê!
Không chỉ anh Ðiền, chị Ngà cũng nói với tôi một câu giống hệt như vậy.
Tôi nhìn mây bay:
- Em có gì lạ đâu!
- Có. Em không còn trò chuyện với chị như xưa nữa.
Tôi chép miệng:
- Em chẳng biết nói chuyện gì.
Chị Ngà lại nói:
- Em không còn rủ chị ra suối ngồi chơi.
- Ừ.
Tiếng “ừ” của tôi không có một ý nghĩa gì rõ rệt. Nhưng chị Ngà dường như chẳng để ý gì đến điều đó. Chị tiếp tục theo đuổi những ý tưởng của mình:
- Trường cũng không thèm nhìn mặt chị.
Câu nói của chị Ngà khiến tôi giật thót. Không hiểu chị đã phát giác ra chuyện gì mà lại nói những lời như vậy. Không thể ậm ừ mãi, tôi nhìn xuống đất, bùi ngùi thổ lộ:
- Bây giờ em chẳng còn là em ngày nào nữa. Dạo này em cứ buồn buồn sao ấy.
Chả rõ chị Ngà có hiểu ra tâm sự của tôi không mà sao tôi nghe tiếng chị thở dài. Rồi thình lình chị đặt tay lên vai tôi, giọng vỗ về:
- Trường đừng buồn nữa! Chiều mai chị em mình ra suối chơi, chị sẽ kể chuyện cho Trường nghe.
Ðề nghị bất ngờ của chị Ngà làm tôi ngạc nhiên quá đỗi.
Tôi ngước nhìn chị, giọng ngẫn ngơ:
- Chị định kể chuyện gì vậy?
Chị Ngà đưa tay vén tóc:
- Những chuyện kể về chị. Những chuyện kể về tình yêu. Rồi Trường sẽ hiểu tất cả.
Chị nhìn ra vàng hoa cúc trước sân, nói trong mơ màng:
- Trường biết không, tình yêu là một bí mật. Nó đem lại niềm vui cho tâm hồn. Cũng như hoa cúc ấy.
Tôi nhớ có lần chị đã nói với tôi về vàng hoa cúc. Dĩ nhiên niềm vui có được từ hoa cúa hoàn toàn có thể so sánh với niềm vui mà tình yêu mang lại. Nhưng đó là tình yêu của chị và anh Ðiền, một tình yêu chưa bị trượt chân vào nỗi buồn tuyệt vọng như tôi.
Thấy tôi trầm ngâm, chị Ngà nhắc:
- Nhớ nghen Trường! Chiều mai!
Tôi “ừ” mà không biết trong thâm tâm thực ra mình có muốn nhận lời hay không. Những tâm tình thành thật của chị Ngà có thể sẽ giúp tôi có dịp đi vào thế giới riêng tư và đầy bí ẩn của tâm hồn chị, giúp tôi thấu hiểu và đồng cảm với sự chọn lựa của chị hơn nhưng chắc chắn cũng khiến tôi phiền muộn và khổ tâm hơn.
Trong khi tôi đang phấp phỏng chờ đợi cá giây phút khắc nghiệt đó xảy ra thì một biến cố bất thần ập đến vào ngay sáng hôm sau khiến chị Ngà buộc phải bỏ lỡ cuộc hẹn buổi chiều với tôi.
Người đàn bà lạ mặt xuất hiện vào lúc mặt trời vừa lên khỏi ngọn tre chưa tới nửa cây sào. Chị mặc đồ bà ba, tóc búi, một tay cắp nón lá, tay kia xách lồng gà, rón rén bước vào nhà như một chiếc bóng. Lúc đó, dì Miên và chị Ngà đang ngồi tại bàn học cạnh cửa sổ, còn tôi do dậy trễ vẫn đang loay hoay với rổ khoai luộc đặt tại bàn ăn giữa nhà.
Tôi chưa kịp phản ứng gì, dì Miên đã nhanh nhẹn chạy ra. Ðã quá quen với cảnh các người bệnh đủ loại đến tìm ông tôi để chữa bệnh hoặc để tạ ơn, dì hỏi ngay:
- Chị tìm ba tôi phải không?
Người đàn bà rụt rè:
- Dạ tôi kiếm thầy Thất.
Vừa nói, chị vừa lóng ngóng đặt lồng gà trên tay xuống đất:
Dì Miên tặc lưỡi:
- Xui cho chị quá! Ba tôi đi khám bệnh xa, chiều mới ghé về! - Rồi dì nhìn người đàn bà đang đứng khép nép bên cánh cửa, áy náy hỏi - Chị tìm ba tôi để coi bệnh hay có chuyện gì?
Người đàn bà lộ vẻ bối rối. Mãi một lúc, chị mới ngập ngừng đáp:
- Dạ, tôi là... vợ anh Ðiền!
Giọng người đàn bà khẽ khàng nhưng vọng vào tai mọi người chẳng khác gì một quả bom.
Dì Miên lắp bắp:
- Ủa, hóa ra...
Tôi liếc về phía chị Ngà, thấy chị đổ gục xuống mặc bàn như một cây chuối bị đốn ngang thân. Không kịp nghĩ ngợi, tôi lập tức phóng ngay về phía chị, vội vàng đến nỗi hất đổ cả rổ khoai trên bàn:
- Chị Ngà! Chị Ngà! – Tôi khẽ lay vai chị, luống cuống gọi.
Dì Miên lúc đó cũng đã kịp chạy tới.
- Mày sao vậy Ngà? – Dì thảng thốt hỏi, chưa gì giọng đã nghe sụt sịt.
Người đàn bà cũng tới sát bên tự hồi nào. Chị nói, giọng lo lắng:
- Chắc cô đây bị trúng gió! Ðể tôi cạo gió cho! Tôi có đem dầu theo đây!
Vừa nói, người đàn bà vừa hối hả móc chai dầu trong túi ra.
- Không sao đâu! - Chị Ngà ngước lên, giọng vẫn chưa hết bàng hoàng –Tôi nằm nghỉ một lát là khỏe ngay thôi!
Nói xong, chị Ngà uể oải đứng dậy. Dì Miên biết ý, choàng tay sau lưng chị và nhẹ nhàng dìu chị lại chỗ chiếc giường tre kế bàn học được ngăn cách với phần còn lại trong nhà bởi những tấm phên đan.
Ở phía sau, tôi và người đàn bà đứng trố mắt nhìn theo. Tôi không rõ chị vợ anh Ðiền nghĩ gì nhưng riên g tôi ngay lúc đó tôi cảm thấy cuộc sống sao mà buồn chết được và khi nghĩ đến chị Ngà, tôi bỗng chốc quên hết mọi hờn ghen, trách cứ. Tràn ngập trong lòng tôi bây giờ là một nỗi xót thương.