Địa Ngục Trần Gian

Chương 16: Kiên trì



Chút nữa thì ngáng chân Giang Tiểu Thơ làm hỏng việc rồi, nên giờ tôi không thể cản trở cô ấy nữa, nghĩ vậy tôi nhanh chóng nhét sợi dây vào trong chiếc trống, nói ra cũng kỳ lạ, mỗi lần tôi nhét sợi dây vào trong một chút, bóng ma nữ lại mờ nhạt đi một phần, đến khi tôi nhét hết sợi dây vào trong thì ma nữ đã hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy chuyện thần kỳ như vậy, tôi cũng lặng người, nhưng hai ngày qua những việc như này tôi cũng đã thấy nhiều rồi nên không để ý, nhanh chóng theo lời của Giang Tiểu Thơ dùng sức cắn vào đầu ngón tay bám bẩn của mình, cắn đứt tay rồi chút nữa thì đau đến mức kêu lên.

Sau khi dùng máu và bùn niêm phong cái trống lại, tôi cảm thấy cái trống trở lên lạnh ngắt, hơn nữa bên trong giống như có chứa thứ gì đó, còn muốn xông ra ngoài, phát ra những tiếng bịch bịch bịch.

Tôi đoán là con ma nữ xinh đẹp đã bị nhốt vào bên trong, giờ muốn thoát ra ngoài.

Làm rõ mọi việc xong, tôi nhìn ra phía Giang Tiểu Thơ, nói thực, trước đó tôi không cẩn thận quan sát Giang Tiểu Thơ, giờ nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt cô ấy rất xinh đẹp, chỉ là không biết, nhìn mãi nhìn mãi, trong lòng có cảm giác giống như đã từng quen biết, nhưng suy nghĩ cẩn thận hơn thì lại không nhớ ra được, thật kỳ lạ.

Nửa tiếng trôi qua, mái tóc bạc trắng của Giang Tiểu Thơ đã trở về màu đen, trong lòng tôi rất tò mò tại sao tóc cô ấy lại bạc trắng được.

Lúc tôi đang tò mò, Giang Tiểu Thơ đứng dậy, tôi chú ý khuôn mặt cô ấy nhợt nhạt, không có chút sức sống nào.

Hơn nữa đứng cũng không vững, lảo đảo, tôi vội chạy đến đỡ cô ấy, đang định nói thì cô ấy yếu ớt lên tiếng, anh mau đi đi, đừng để tâm đến em, sau đó ngất đi.

Tôi sững người, chuyện gì đây?

Đoán là những hành động lúc nãy đã tiêu hao không ít sức lực của Tiểu Thơ, tôi hít sâu một hơi, cõng cô ấy lên vai.

Cũng hay là vừa rồi bị ma nữ kia nhập vào, thị lực của tôi đã tốt hơn hẳn, nhưng thực sự không biết làm thế nào để ra khỏi đây.

Giang Tiểu Thơ không nặng lắm, mặc dù cao gần mét bảy, nhưng nặng chắc chỉ chừng bốn nhăm cân, một thanh niên chăm chỉ tập gym như tôi dễ dàng cõng cô ấy lên.

Sau đó nhét cái trống vào túi mình, bắt đầu đi xuống núi.

Đi được một đoạn, tôi cảm thấy mệt, do là lúc nãy bị hút tinh khí, lại thêm bị ma nhập nên cơ thể tôi cũng yếu đi.

Nhưng trên lưng đang cõng Giang Tiểu Thơ, tôi không thể bỏ cuộc!

Tôi cắn chặt răng, ra sức cõng cô ấy đi xuống núi!

Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, cơ thể tôi như được tiếp thêm sức mạnh, giúp sức cho tôi cõng Giang Tiểu Thơ đi xuống!

Cõng được một lúc, trong lòng tôi chợt nhớ đến, hình như trước đây một lúc nào đó, tôi cũng cõng Giang Tiểu Thơ như này, nhưng suy nghĩ kỹ càng lại không thể nhớ ra điều gì.

Trong lòng tôi biết rõ, lúc này nên nghe lời Giang Tiểu Thơ, bỏ cô ấy lại, mặc dù không dám chắc tôi có thể chạy thoát, nhưng chắc chắn tuyệt đối sẽ không mất sức như bây giờ.

Nhưng tôi không hề do dự từ bỏ suy nghĩ đó, kể cả đấy là ý của Giang Tiểu Thơ!

Tôi cố gắng cõng Giang Tiểu Thơ, cảm thấy toàn thân toát mồ hôi, đi được mười phút cũng chỉ tiến lên được ba trăm mét.

Lúc này sức lực của tôi đã hoàn toàn cạn kiệt, nhưng giờ từ đây xuống chân núi vẫn còn ít nhất một tiếng đồng hồ nữa!

Phải bỏ cuộc ở đây sao?

Trong lòng cảm thấy bất lực, sức lực thì đã cạn kiệt, đừng nói là cõng theo Giang Tiểu Thơ, một mình tôi đi cũng không đi được bao xa.

Không được, tôi không thể bỏ cuộc lúc này, phải kiên trì, tiếp tục kiên trì!

Tôi sống chết cắn chặt răng, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, từ phía sau lưng tôi truyền đến một giọng nói: "Anh Giang Lưu, cô ta là giả, bỏ cô ta lại, chúng ta cùng đi!"

Tôi sững người, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước đi, tôi không quan tâm Giang Tiểu Thơ này là thật hay giả, cô ấy cứu tôi là sự thật, lúc này tôi ném cô ấy lại, so với cầm thú có gì khác nhau.

Tôi vừa có suy nghĩ như vậy, âm thanh phía sau lưng liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Chắc là ảo giác!

Nhưng sức của tôi hiển nhiên không thể giúp gì được cho những suy nghĩ đó, đúng lúc sức lực của tôi suy kiệt, đột nhiên từ trong bụng trào lên một cảm giác đắng và ấm áp.

Một luồng sức mạnh lại lần nữa trào dâng lên!

Là viên thuốc trước đó Giang Tiểu Thơ cho tôi uống!

Trong lòng vui mừng, tôi tiếp tục tiến về phía trước, đi được khoảng năm sáu phút, từ sau lưng lại truyền đến một tiếng nói.

"Lưu nhi!"

Tôi sững sờ, là giọng của mẹ tôi!

Mẹ tôi sao lại ở đây? Có lẽ cũng là ảo giác thôi!

Tôi cắn răng tiến về phía trước, giọng nói của mẹ tôi lần nữa từ phía sau truyền lên, "Con cứ như vậy vứt bỏ ta và cha con hay sao? Cha của con, ông ấy.."

Nói rồi mẹ tôi liền khóc lóc, âm thanh thảm thiết làm tôi dao động.

"Cha con làm sao?" tôi không kìm được hỏi lại.

"Hôm nay lúc đi ra ngoài, ông ấy đi đâu mất rồi, đến giờ vẫn chưa về, chắc chắn xảy ra chuyện rồi, giờ ở nhà có mình mẹ thôi, mẹ sợ lắm, rất sợ!"

Giọng nói của mẹ lại lần nữa truyền đến.

Tâm trí tôi hoàn toàn mất phòng vệ.

Cha? Cha tôi sao có thể xảy ra chuyện chứ, không thể nào, không thể nào!

"Con đừng đi có được không? Một mình ta ở nhà đáng sợ lắm, con quay về đây được không?"

Giọng nói khẩn cầu của mẹ lần nữa truyền đến, chút nữa thì tôi đồng ý rồi, nhưng nhớ ra còn đang cõng Giang Tiểu Thơ trên lưng, tôi do dự, "Có thể chờ con không, con đưa cô ấy xuống núi, rồi sẽ lập tức quay lại với mẹ!"

"Vậy con có thể quay lại nhìn mẹ không, chỉ nhìn một lần thôi!" giọng mẹ truyền đến.

Tôi sững người, tý nữa thì đã quay đầu lại, trong chốc lát vị đắng kèm theo axit dạ dày từ trong bụng trào lên, tâm trí tôi liền bừng tỉnh, khống chế ý nghĩ muốn quay đầu lại.

"Con lại nhẫn tâm như vậy sao? Nhìn ta một lần cũng không được?" giọng nói của mẹ liền thay đổi.

Tôi cắn răng đi về phía trước, tôi hiểu rõ, đấy là ảo giác, chắc chắn là muốn lừa tôi quay đầu lại.

"Ta sẽ không tha cho ngươi, đồ súc sinh, cha ngươi là do ngươi hại chết!" giọng nói oán hận của mẹ truyền đến.

Mặc dù biết chỉ là ảo giác, nhưng tinh thần tôi vẫn dao động!

Một lúc sau, phía sau lưng không còn âm thanh nào nữa, tôi mới thở phào một hơi, lúc đó tôi mới phát hiện ra sức lực của mình đã tiêu hao hoàn toàn.

Sức mạnh mà viên thuốc đem lại cũng biến mất, hện giờ tôi vẫn có thể đi về phía trước hoàn toàn dựa vào sức mạnh ý trí thôi thúc!

Đi về phía trước, về phía trước!

Tuyệt đối không thể ngã ra đây.

Một bước, hai bước..

Tôi cảm thấy hơi thở của tôi cũng bắt đầu trở nên khó nhọc, Giang Tiểu Thơ đang được tôi cõng trên vai giờ giống như một hòn núi đè lên người tôi, mỗi bước đi đều như dùng hết sức mình để tiếp tục!

Trước mắt tôi bắt đầu mập mờ, ý thức cũng ngày càng yếu đuối.

Tôi ra sức cắn răng cõng Giang Tiểu Thơ tiếp tục bước đi!

Lúc đó tôi tuyệt đối không thể nói ra hai chữ bỏ cuộc, cũng chỉ bởi vì..

Cả quãng đường phía trước, dưới sự bảo vệ của em tôi mới đi qua được, đoạn đường tiếp theo, đổi lại tôi sẽ bảo vệ cho em!

"Đã không lừa được ngươi quay đầu lại, ngươi đi như vậy, đối với ta cũng không còn tác dụng gì nữa, để lại ngươi cũng không được nữa rồi!"

Lúc này, giọng nói sầu thảm của Tú Tú vang lên, đồng thời, một luồng khí lạnh cuốn đến sau lưng tôi, nuốt chửng chút tinh thần cuối cùng còn lại của tôi, trở thành áp lực sau cùng đè lên tôi.

Xong rồi, không ngờ quãng đường dài như vậy cũng có thể đi qua, kết quả lại chết tại đây!

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối, anh đều không bảo vệ được em.

Quả nhiên tôi chỉ là đồ bỏ không làm được gì.

Tôi quay đầu nhìn qua khuôn mặt của Giang Tiểu Thơ đang gục trên vai tôi, cười đau khổ.

Đúng lúc đó, chút sức lực cuối cùng của tôi biến mất, cả người giống như diều bị đứt dây, không thể kiểm soát được nữa, trước khi bị mất ý thức, tôi luôn cảm thấy có một bàn tay ấm áp ấn lên ngực mình, chặn lại phần năng lượng đang mất đi của tôi